Hồng Sắc Sĩ Đồ

chương 1025: con vịt đã được nấu chín

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Chuyện lớn như vậy cũng làm không xong, được rồi, tôi sẽ qua đó ngay!

Trần Đại Tường đi vào nhà vệ sinh một lúc, lúc đi ra đã tức giận lớn tiếng nói vào điện thoại.

Nhìn thấy vẻ mặt không hiểu chuyện của Diệp Trạch Đào, Trần Đại Tường lắc đầu giận dữ nói:

- Tôi phải đi giải quyết một số chuyện, các đồng chí bây giờ thật là, có chút chuyện cũng làm không xong!

- Chuyện gì thế?

Diệp Trạch Đào hỏi.

Trần Đại Tường cười cười nói:

- Chuyện không có gì to tát cả, không liên quan đến cậu, chuyện này tôi xử lý một chút là được rồi.

Xoay người nhìn về phía Trần Xảo Tú, Trần Đại Tường nói:

- Tiểu Tú, ba có việc phải đi xử lý, Trạch Đào giao cho con, bọn con đều là người trẻ tuổi, cũng nên giao lưu một chút.

Trần Xảo Tú nói:

- Dạ được, con sẽ tiếp đãi anh Diệp thật tốt.

Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi cũng có chuyện phải đi!

Trần Đại Tường vội nói:

- Trạch Đào, có một chuyện liên quan đến Vi gia, tiểu Tú cũng có thể nói với cậu một chút, không có việc gì, hai người nói chuyện một chút đi, dù sao thì chuyện của cậu cũng đã xử lý gần xong xuôi cả rồi.

Nói xong lời đó, Trần Đại Tường cũng vội vàng đi khỏi.

Đưa Trần Đại Tường đi ra, Trần Xảo Tú mỉm cười nói với Diệp Trạch Đào:

- Anh Diệp, hình như anh không thích đơn độc ở cùng với em thì phải! Người ta đáng sợ như vậy sao?

Diệp Trạch Đào đành mỉm cười nói:

- Chỉ là tôi cảm thấy có chút quấy rầy thôi.

Trần Xảo Tú rót một ly rượu cho Diệp Trạch Đào rồi nói:

- Anh Diệp, em mời anh một ly.

Sau khi hai người uống xong ly rượu đó, Trần Xảo Tú thở dài một tiếng rồi nói:

- Em thật hâm mộ chị dâu, có thể gả cho một người có điều kiện ưu tú về mọi phương diện như anh, em thì không có vận may đó rồi!

Lúc nói câu đó cũng tỏ ra bộ dạng rất đáng thương nhìn Diệp Trạch Đào.

Trần Xảo Tú vốn là một người phụ nữ mê hoặc thanh tú, bình thường mang một bộ dạng quyến rũ vô cùng, bây giờ lúc biểu hiện ra bộ dạng đáng thương, biểu hiện quyến rũ càng tăng cao thêm.

Diệp Trạch Đào có chút bất an, cùng với loại phụ nữ này trong một thời gian dài, nhất định sẽ xảy ra vấn đề.

Diệp Trạch Đào đành nói sang đề tài khác:

- Vi Nhĩ Chí cũng là một người tài tuấn tú lịch sự, Vi gia ở trong thủ đô cũng là một gia tộc lớn, cô cũng là người có phúc.

Trần Xảo Tú nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:

- Anh Diệp, người ta thật lòng với anh, làm sao mà anh lại có thể nói ra những lời này? Đâu phải anh không biết tình trạng của Vi Nhĩ Chí đâu, anh ta chỉ yêu thích đàn ông, có lúc nào để người ta trong lòng đâu, nếu không phải chỉ vì phải ứng phó với gia đình anh ta, và vấn đề sĩ diện, anh ta căn bản không muốn kết hôn với em, mạng của em sao mà khổ đến như vậy.

Vừa nói những lời này nước mắt cũng chảy xuống.

Điều này khiến cho Diệp Trạch Đào cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.

Trần Xảo Tú lau nước mắt, ngượng cười nói:

- Làm cho anh phải chê cười rồi, em xem anh là người tín nhiệm nhất của em nên em mới nói ra những lời này, bình thường cũng chỉ dám nuốt ngược nước mắt vào lòng.

Diệp Trạch Đào nói:

- Nếu như không được, cũng không cần thiết phải gả vào nhà của Vi gia!

- Anh Diệp, với thế lực của Vi gia, nếu như em và Vi Nhĩ Chí không thành vợ thành chồng, vậy thì ai còn dám cưới em nữa. Hơn nữa, những người bình thường em đều không để mắt đến, ngoại trừ người như anh Diệp đây, rất tiếc anh lại không cần em, nếu như anh cần em, cho dù chỉ là người tình của anh thôi em cũng thấy vui rồi!

Dường như cô ta đã cố lấy hết dũng khí của mình, Trần Xảo Tú cứ như vậy nhìn Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào lúng túng cười nói:

- Đừng có nói lung tung, cô cũng đã là người sắp đám cưới rồi.

- Anh Diệp nói đúng, là do em suy nghĩ nhiều, người sắp phải đám cưới thường có nhiều suy nghĩ lung tung.

Lại rót một ly rượu, Trần Xảo Tú nói:

- Tửu lượng của anh Diệp thật ghê gớm, từ trước đến giờ em cứ nghĩ rằng tửu lượng của em không tệ, không ngờ so với anh thì thua xa rồi.

Uống xong ly rượu đó, Diệp Trạch Đào nói:

- Về việc uống rượu cũng phải có chừng mực, uống ít sẽ có lợi cho sức khỏe, uống nhiều quá sẽ không tốt đâu, phụ nữ các cô tốt nhất đừng nên uống rượu nhiều, uống nhiều quá rất dễ xảy ra chuyện không hay.

Nghe Diệp Trạch Đào nói dễ xảy ra chuyện không hay, Trần Xảo Tú liếc nhìn Diệp Trạch Đào một cái rồi nói:

- Giống như em đây, ai lại có hứng thú chứ, em muốn xảy ra chuyện cũng không có cơ hội!

Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói, Trần Xảo Tú này chính là đang khiêu khích mình đây mà.

Nói thật, đối với loại phụ nữ như Trần Xảo Tú đây, cũng có thể coi như là một người phụ nữ có nhang sắc tuyệt đẹp, nếu không Vi Hoành Thạch cũng sẽ không đồng ý cho con trai ông ta lấy người phụ nữ này.

- Lần nay ba cô lên chức ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, con đường làm quan rất thuận lợi, thực ra cô cũng không cần thiết phải có cuộc hôn nhân này.

Lắc lắc đầu, Trần Xảo Tú nói:

- Anh Diệp, ở đây không có người ngoài, em nói cho anh biết một chút ít nội tình vậy, Vi gia không có trong sạch giống như bề ngoài đâu.

Ánh mắt Diệp Trạch Đào ngưng động, trong lời nói của Trần Xảo Tú có ý gì đó sao!

Nhìn thấy ánh mắt nhìn sang của Diệp Trạch Đào, Trần Xảo Tú cũng không có nói ra nội tình, mà đi qua bên kia mở một ca khúc du dương, khẽ mỉm cười nói:

- Anh Diệp, anh cùng em nhảy một bài được chứ?

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào muốn cự tuyệt, Trần Xảo Tú nói:

- Chúng ta vừa khiêu vũ vừa nói chuyện, tình hình của Vi gia rất phức tạp.

Bị Trần Xảo Tú khiêu khích lòng hiếu kỳ, bây giờ Diệp Trạch Đào cũng rất muốn biết tình hình của Vi gia là như thế nào mà Trần Xảo Tú lại nói là rất nghiêm trọng, và nghĩ đến cũng chỉ là khiêu vũ một ca khúc mà thôi, liền đứng dậy cùng nhảy múa với Trần Xảo Tú.

Đây là một ca khúc có tiết tấu rất chậm, hai người từng bước từng bước chậm rãi nhảy múa trong căn phòng rộng lớn này.

- Anh Diệp, anh không biết đấy thôi, Vi gia có một thế lực rất lớn mạnh, dạng người như em nếu như muốn thoát khỏi Vi gia là đều căn bản không thể nào, để em nói cho anh biết vậy, nếu như Vi Hoành Thạch còn tồn tại thì ngày đó em cũng sẽ không dám có bất kì hành động nào, em cũng chỉ có thể nói thế với anh thôi!

Lúc này Diệp Trạch Đào cũng có chút kinh hãi, từ trong lời nói ngắn ngủn đó của Trần Xảo Tú có thể nghe ra, Vi Hoành Thạch có một lượng thế lực ngầm, hơn nữa lực lượng đó rất hùng mạnh.

- Lần này ông ta phải về hưu rồi, chẳng lẽ vẫn còn mạnh như vậy sao?

- Anh Diệp, em cũng vừa mới biết việc này, ba cũng không biết đâu, em chỉ sợ ông ta sẽ lo lắng. Anh không biết đấy, biểu hiện bên ngoài của Vi Nhĩ Chí giống như không quan tâm đến bất kì chuyện gì, nhưng thực ra trong tay Vi Nhĩ Chí có nắm một thế lực xã hội đen!

Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng có chút ngạc nhiên, căn bản cũng không ngờ tới lại có chuyện như vậy.

- Vi Nhĩ Chí sao?

Từ trước đến giờ Diệp Trạch Đào chưa từng để Vi Nhĩ Chí trong mắt, bây giờ nghe Trần Xảo Tú nói thế, Diệp Trạch Đào mới phát hiện mình đã quá xem thường Vi Nhĩ Chí này rồi.

- Chuyện cô có nhà ở đây Vi Nhĩ Chí không biết sao?

Trần Xảo Tú mỉm cười nói:

- Thực ra anh ta cũng biết.

Ô!

Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Trần Xảo Tú.

Trần Xảo Tú cười nói:

- Anh ta còn âm thầm cho người theo dõi nữa đấy!

Diệp Trạch Đào có chút không hiểu rõ, nếu là như vậy, Trần Xảo Tú còn dám đón tiếp mình ở nơi này.

Đặt tay hoàn toàn trên thắt lưng của Diệp Trạch Đào, Trần Xảo Tú cười nói:

- Nhưng anh ta không hề hay biết là người của anh ta đã bị em mua chuộc!

Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu nói:

- Người đi theo anh ta thì cũng sẽ có một vài người là tâm đắc của anh ta, cô suy nghĩ quá đơn giản rồi đó!

Trần Xảo Tú cười nói:

- Anh Diệp cũng đã quan tâm đến em rồi, em thật sự rất vui, anh yên tâm đi, đương nhiên em sẽ có thủ đoạn riêng của em, Vi Hoành Thạch bây giờ lập tức phải nhập viện, lần này ông ta rất nguy hiểm, chỉ cần ông ta không trụ nổi, có rất nhiều chuyện em cũng có thể giải quyết!

Diệp Trạch Đào đột nhiên phát hiện Trần Xảo Tú này cũng là một nhân vật rất nguy hiểm, loại việc này Diệp Trạch Đào không muốn nghe thấy, càng không muốn tham gia, phải đi khỏi càng nhanh càng tốt.

Lúc này Trần Xảo Tú cười nói:

- Anh Diệp, dù sao trong xã hội này em cũng chỉ tin mỗi mình anh, đến lúc đó em cần có sự phối hợp của anh, chẳng lẽ anh không thể không nhận lời em gái này sao!

Lúc nói chuyện, toàn bộ thân thể của Trần Xảo Tú đều vùi cả vào lòng ngực của Diệp Trạch Đào, cũng một bên khiêu vũ một bên nhẹ nhàng ma sát vào bộ phận phía dưới của Diệp Trạch Đào.

Có chút kỳ lạ, Diệp Trạch Đào vốn đã kiềm chế dục vọng, nhưng ngay lúc này đây bị Trần Xảo Tú khiêu khích làm cho dục vọng tăng vọt lên.

Trên mặt Trần Xảo Tú phát ra một loại ánh sáng màu hồng kiều diễm, hai ánh mắt như hai thủy tinh óng ánh nhìn Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào cũng không biết vì sao lại như vậy, chỉ cảm thấy bộ phận phía dưới của mình có chút gì đó mãnh liệt.

- Anh Diệp, tuy rằng em sắp phải kết hôn với Vi Nhĩ Chí, nhưng em vẫn luôn chưa bao giờ làm qua chuyện này.

Trần Xảo Tú thở nhẹ và nói rù rì bên tai Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào cảm thấy mình dường như có một loại cảm giác như muốn chiếm lấy Trần Xảo Tú vậy, trong vô thức, cánh tay Diệp Trạch Đào bắt đầu chuyển động âu yếm phía dưới lưng Trần Xảo Tú.

Bị Diệp Trạch Đào âu yếm như thế, Trần Xảo Tú nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, cơ thể rất nhanh đã bắt đầu ma sát vào người của Diệp Trạch Đào.

Tại sao lại như vậy?

Diệp Trạch Đào phát hiện ý chí của mình hôm nay không được tốt lắm.

- Anh Diệp, em có thể làm người tình của anh, tuyệt đối không làm anh khó xử đâu.

Lời nói này càng làm cho cảm giác dục vọng thêm mãnh liệt, tay của Diệp Trạch Đào bắt đầu dùng lực bóp lấy mông của Trần Xảo Tú.

Thấy đã đến lúc có thể đi vào quỹ đạo rồi, điện thoại của Trần Xảo Tú vang lên không đúng lúc.

Trần Xảo Tú đành cầm điện thoại lên, vừa xem qua rất nhanh đã đi tắt nhạc, nhỏ tiếng nói với Diệp Trạch Đào:

- Là điện thoại của Vi Nhĩ Chí.

Diệp Trạch Đào vừa nghe lời này, dục vọng đang cháy mãnh liệt cũng bị dập tắt ngay, hít thở sâu một hơi, cảm thấy dương vật của mình đã cương cứng cực kỳ mạnh mẽ.

Không được rồi, trong chén súp người phụ nữ này nhất định đã bỏ gì đó vào!

Lúc này Diệp Trạch Đào đã hiểu rõ tình hình.

Tuy nhiên, vừa nghĩ đến việc người phụ nữ này âm thầm đánh lén mình, Diệp Trạch Đào cũng tức giận, trong lòng thầm nghĩ hai cha con người phụ nữ này quả là thâm độc.

Lúc này hai người đang ôm lấy nhau, Trần Xảo Tú dịu dàng nói:

- Nhĩ Chí, anh đang ở đâu, em ở một mình thật là buồn tẻ!

Mở to mắt nhưng lại rất tự nhiên nói ra những lời bịa đặt đó, lý chí tức giận của Diệp Trạch Đào cộng thêm tác dụng của thuốc, lúc này hắn ta dùng bộ phận phía dưới của mình đẩy vào nơi nhạy cảm của Trần Xảo Tú vài cái.

Loại cảm giác này thật sự rất sảng khoái, Diệp Trạch Đào liền có một cảm giác cực kì sung sướng.

Cứ như vậy, ngọn lữa dục vọng Diệp Trạch Đào rất khó khăn mới có thể áp chế được không ngờ giờ nó lại bùng phát dữ dội.

Không được rồi!

Diệp Trạch Đào không nghĩ ngợi gì nhiều mà làm ra chuyện như vậy, dùng công phu của Ngũ Cầm Hí vận chuyển một chút, không ngừng hít thở, lại một lần nữa áp chế tà khí đó xuống.

- Cái gì? Ba anh phải nhập viện rồi sao, được rồi, em lập tức qua đó!

Trần Xảo Tú cảm thấy buồn bực, bỏ ra biết bao công sức, suy nghĩ, thật không dễ dàng mới có được cơ hội như vậy, không ngờ đúng lúc này Vi Hoành Thạch phải nhập viện, lúc này đây cô là con dâu của Vi gia, thực sự không thể không đi đến đó.

Còn không đợi cô ta nói gì, Diệp Trạch Đào đã rất nhanh buông tay ra và nói:

- Cô có việc phải làm thì đi đi, tôi cũng phải đi về rồi!

Nói xong lời này, Diệp Trạch Đào đã mở cửa đi ra ngoài.

Trần Xảo Tú làm sao mà không thể không nhìn ra được Diệp Trạch Đào đã cố gắng kiềm chế dục vọng, loại thuốc hôm nay là loại từ từ nóng dần lên, cô cũng chỉ hi vọng dùng loại phương thức này để hấp dẫn hắn ta một cách tự nhiên, Trần Xảo Tú rất tự tin vào dung mạo của mình, cô tin rằng ở một nơi như thế này, chỉ cần mình chủ động một chút, nhất định có thể dẫn dụ Diệp Trạch Đào lên giường.

Diệp Trạch Đào vội vàng rời khỏi, Trần Xảo Tú cũng không ngờ rằng trong thời điểm quan trọng lại xảy ra chuyện như vậy, trong lòng quýnh lên, thầm nghĩ tác dụng của loại thuốc đó rất mạnh, Diệp Trạch Đào làm sao có thể như thế mà đi mất rồi.

Lúc đuổi ra ngoài, đã thấy Diệp Trạch Đào khỏi động xem rất nhanh rời khỏi.

Cắn môi, Trần Xảo Tú dậm chân một cái nói:

- Tại sao lại có thể như vậy.

Truyện Chữ Hay