Ngay ngày hôm sau, Diệp Trạch Đào liền nhận điện thoại của Trần Đại Tường gọi đến, lần này ông ta tỏ ra rất vui mừng, lớn tiếng nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, qua đây ngồi một chút đi, đúng rồi, tiểu Tú cũng đang ở đây.
Nghe thấy giọng nói của Trần Đại Tường có chút đắc ý, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Chúc mừng Chủ tịch tỉnh Trần!
- Ha ha, tôi thăng chức nhanh hơn cậu sao?
Trước mặt Diệp Trạch Đào, Trần Đại Tường vẫn luôn không tỏ vẻ kiểu cách của một người làm quan, vẫn luôn tỏ ra dáng vẻ hiền hòa.
Cười nói vài câu, Diệp Trạch Đào liền vội đi đến địa điểm Trần Đại Tường nói.
Giữa hai người vẫn luôn giữ mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, Diệp Trạch Đào cũng muốn tìm hiểu một chút tình hình bố cục của Vi Hoành Thạch từ phía Trần Đại Tường.
Vi Hoành Thạch cũng học theo Trịnh Thành Trung muốn bảo vệ chức vị, nổi lực làm việc một thời gian cũng vô dụng, hẳn là bây giờ sẽ kiềm chế một chút chứ?
Nơi Trần Đại Tường sắp xếp hẳn là một cư xá nhỏ.
Diệp Trạch Đào cũng không dẫn theo bất kì người nào, lúc xe ngừng ở cửa một biệt thự, chỉ thấy Trần Đại Tường đã sớm ra đó chào đón.
Nhìn xung quanh một lượt, Diệp Trạch Đào nói:
- Đây là nhà của Chủ tịch Trần sao?
- Ha ha, đây là nơi ở của Tiểu Tú.
Trần Đại Tường cười ha ha nói.
Là nơi ở của Trần Xảo Tú sao?
Nhìn thấy vẻ mặt có chút nghi hoặc của Diệp Trạch Đào, Trần Đại Tường cười nói:
- Yên tâm đi, người của Vi gia cũng không biết.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu.
- Vào bên trong ngồi.
Đây là môt nơi được thiết kế vô cùng không tệ, nhìn sơ qua có vẻ là một nơi ở rất ấm áp, Trần Xảo Tú xem đây là nhà của cô ta.
Ở thủ đô này, Trần Xảo Tú cũng có một chỗ ở như thế này, điều này cũng đủ nói rõ Trần Xảo Tú không xem Vi gia là nhà của cô ta rồi.
Sau khi ngồi xuống, Trần Đại Tường bắt đầu tỏ ra dáng vẻ như những nhân viên pha trà đạo chuyên nghiệp, nhìn thấy từng động tác thuần thục pha trà của ông ta, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy thú vị, lão già này cũng thực sự rất chú trọng việc hưởng thụ.
- Anh Diệp đến rồi à?
Đúng lúc đó, nhìn thấy Trần Xảo Tú ăn mặc trang phục ở nhà, còn đeo một cái tạp dề nhỏ, cười khanh khách đi ra.
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Trạch Đào nhìn mình, Trần Xảo Tú nói:
- Hôm nay em đích thân xuống bếp làm vài món đãi anh.
Diệp Trạch Đào có chút giật mình nói:
- Em cũng biết nấu ăn sao?
Hoàn toàn không thể ngờ được Trần Xảo Tú nhìn có vẻ là một người phụ nữ kiều diễm như thế lại có tay nghề này chứ.
Trần Đại Tường nói:
- Tay nghề làm bếp của tiểu Tú nhà chúng tôi vô cùng tốt đó, Trạch Đào à, sau khi nếm thử một lần cậu sẽ bị hấp dẫn đó! Không phải có câu nói này sao, nếu muốn buộc lấy người đàn ông của mình, trước tiên phải buộc được dạ dày của anh ta, về phương diện này tiểu Tú nhà chúng tôi cũng không tệ đó, Trạch Đào à, cậu có phúc rồi đó!
Lời nói này!
Diệp Trạch Đào nhìn Trần Đại Tường.
Trần Xảo Tú cười nói:
- Anh Diệp, hai người ngồi nói chuyện, em đi làm thức ăn đây.
Nhìn thấy Trần Xảo Tú xoay người đi vào, Diệp Trạch Đào âm thầm đi vào, người phụ nữ này sống ở nước ngoài một mình, nếu không có chút năng lực thật sự đúng là không được.
- Trạch Đào à, tiểu Tú nhà chúng tôi là một đứa không tệ, từ trước đến giờ vẫn luôn một mình chống trọi với nhiều loại áp lực, nghĩ đến việc nó ở nước ngoài chịu khổ, thân làm cha như tôi cũng cảm thấy rất đau khổ!
- Dù sao một người có thể đối mặt với xã hội, có thể nhìn ra được tiểu Tú cũng là một người kiên cường!
Vẻ mặt Trần Đại Tường lộ ra nụ cười tươi nói:
- Mỗi nhà đều phải trải qua sự khó khăn khác nhau, Trạch Đào à, tiểu Tú nhà chúng tôi cũng rất khổ sỡ, hễ nghĩ đến chồng của nó, thì lòng tôi lại cảm thấy không thoải mái!
Nói tới người của Vi gia, Diệp Trạch Đào nói:
- Lần này Vi Nhĩ Chí không có về nước sao?
- Làm gì mà không về, vừa ra khỏi cửa đã không thấy tăm hơi đâu rồi, thằng nhóc đó!
Nhìn ra được, trong ánh mắt của Trần Đại Tường có một chút sát khí.
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Trạch Đào phát hiện trong ánh mắt Trần Đại Tường có loại sát khí này, trong lòng nảy sinh một loại thiện cảm đối với Trần Đại Tường, xem ra Trần Đại Tường này mặc dù là người có tâm địa, nhưng cũng rất quan tâm đến con gái của ông ta.
- Chủ tịch tỉnh Trần, lần này trong chốc lát ông được thăng lên chức ủy viên Tỉnh ủy thường vụ, cũng không tệ đấy, sau này vẫn mong ông chiếu cố nhiều hơn.
Diệp Trạch Đào trêu ghẹo nói.
Nói đến việc này, Trần Đại Tường phá lên cười, và nói:
- Xếp hạng gần cuối đấy, cũng không có to tát lắm đâu!
Nhìn thấy vẻ mặt rất đắc ý của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào cũng giả vờ mỉm cười.
Đưa cho Diệp Trạch Đào một điếu thuốc, Trần Đại Tường chỉnh chu lại tinh thần, nghiêm túc nói:
- Trạch Đào, tình hình ở tỉnh Cam Ninh cậu cũng biết rồi đó, tình hình nơi này rất phức tạp, tuy rằng lần này Trung ương tiến hành điều chỉnh toàn bộ, đại bộ phận đều là người ở bên ngoài điều vào. Nhưng muốn ngay lập tức thay đổi tình hình ở tỉnh Cam Ninh là điều không dễ dàng chút nào!
- Tôi chỉ muốn làm tốt công tác ở Giáp Hà là được rồi, những việc khác đương nhiên sẽ có một số lãnh đạo như các ông đây đi lo liệu rồi.
Đây cũng là lời nói trong lòng của Diệp Trạch Đào, thật sự hắn ta không muốn gia nhập vào chuyện của tỉnh.
Nhìn vẻ mặt Diệp Trạch Đào một lượt, Trần Đại Tường nói:
- Lần này Trung ương điều chỉnh bộ máy Tỉnh ủy tỉnh Cam Ninh, đại đa số đều là người có thể lực ở khắp mọi nơi, nghĩ đến việc phải cùng làm việc với họ độ khó thật sự rất lớn. Hôm nay mời cậu tới đây, hai anh em chúng ta phải bàn bạc với nhau một chút mới được, hợp tác cùng có lợi!
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào nói:
- Có sự ủng hộ của Bí thư Vi, ông còn sợ cái gì?
Vừa mới nói đến sự ủng hộ của Vi Hoành Thạch, sắc mặt Trần Đại Tường khẽ thay đổi, thở dài một tiếng rồi nói:
- Có một số chuyện cậu không biết đâu, lực ủng hộ của ông ta đã ngày càng yếu đi rồi, lần này nếu không phải tiểu Tú và Vi Nhĩ Chí đạt được một số hiệp nghị, căn bản cũng sẽ không giúp tôi thăng chức!
Việc này Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy tò mò nên hỏi:
- Chuyện này là thế nào?
Trần Đại Tường cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, chỉ nói:
- Trạch Đào, Vi Hoành Thạch vô cùng hận cậu đấy, nếu không phải có sự xuất hiện của cậu, bây giờ ông ta có lẽ đã không có nhiều phiền muộn như thế này, cậu cũng nên cẩn thận một chút mới phải, cậu cũng biết rồi đấy, tôi được thăng chức lần này cũng nhờ vào cậu không ít.
Cảm giác được, Trần Đại Tường không chào đón người của Vi gia cho lắm.
- Thức ăn đã làm xong rồi, mau qua đây cùng ăn cơm.
Lúc đang nói chuyện, thì thấy Trần Xảo Tú mỉm cười đi đến mời hai người vào ăn cơm.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Diệp Trạch Đào nhìn thấy những đĩa thức ăn đặt trên bàn thật sự rất hấp dẫn, liền khen:
- Con gái bây giờ thật sự rất ít người biết làm một bữa cơm ngon, những món này thật sự làm rất không tệ!
Trần Xảo Tú mỉm cười nói:
- Hi vọng hợp khẩu vị của anh Diệp.
Trần Đại Tường cười ha ha nói:
- Uống chút rượu đi, Trạch Đào, muốn uống loại rượu nào?
Diệp Trạch Đào nói:
- Đúng rồi, đằng sau cóp xe của tôi có một chút rượu vang, để tôi ra lấy mọi người cùng nhau uống.
Trần Xảo Tú nói:
- Còn mang cả rượu à!
- Là một loại rượu vàng, là rượu vang Băng Diệp ở Nam Cảng, mùi vị không tệ, ông chủ đó dự tính sẽ đến Giáp Hà xây dựng một nhà máy rượu.
Trần Đại Tường liền cười ha ha nói:
- Xem ra Trạch Đào bắt đầu biết quảng cáo rồi đây!
Diệp Trạch Đào cũng cười cười đi ra ngoài.
Rất nhanh ôm một chai rượu đi vào.
Sau khi rót ra vài ly rượu, Trần Đại Tường nhấp một miếng rồi nói:
- Quả nhiên là không tệ, mùi vị có một chút đắng.
Diệp Trạch Đào nói:
- Điều quan trọng là có lợi cho sức khỏe, Chủ tịch tịnh Trần cũng nên chú trọng sức khỏe đấy, loại rượu vang này ông cũng nên uống một chút mới phải.
- Ha ha, được, sau này tôi sẽ chỉ uống rượu vang thôi.
Không khí cũng không tệ, nhìn con gái một cái, Trần Đại Tường nói:
- Tiểu Tú cũng không dễ dàng gì!
- Ba, đừng có nói nhiều như vậy, như vậy cũng rất tốt, rất được tự do!
Trần Đại Tường liền cười ha ha, sau đó nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, ý của Bí thư Vi nhất định muốn tôi gây khó dễ với cậu một chút, tuy nhiên chuyện đó tôi nhất định không thể nào làm được, theo như việc về hưu của ông ta, ngày tháng sau này của tôi sẽ càng ngày càng không dễ sống rồi, chính vì thế rất cần sự giúp đỡ của cậu mới được.
Diệp Trạch Đào có chút hiểu ra vấn đề, Trần Đại Tường này vẫn muốn tìm cơ hội một chút, anh ta nhìn ra được, lực giúp đỡ của Vi Hoành Thạch đối với anh ta sẽ càng ngày càng yếu, vì thế hi vọng lực lương bên phía Diệp Trạch Đào đừng nên gây khó dễ với anh ta.
- Chủ tịch tỉnh Trần, cho dù Bí thư Vi có về hưu đi chăng nữa, lực lượng trong Đảng của ông cũng không hề nhỏ!
Thở dài một tiếng, Trần Đại Tường nói:
- Có một chuyện tôi cảm thấy vẫn nên nói với cậu mới được, cậu không biết đấy thôi, ba của Vĩ Chí mắc phải bệnh ung thư, đã đến thời kì cuối rồi!
Diệp Trạch Đào hoảng hốt không nhỏ, ngạc nhiên nói:
- Lãnh đạo như bọn họ đều có kiểm tra sức khỏe định kỳ gì đó, nếu mắc phải ung thư hẳn là phải biết sớm chứ, cũng sẽ làm phẫu thuật trong thời gian sớm nhất, có rất nhiều phương pháp để giữ lại mạng sống, sao lại có thể để tới thời kỳ cuối thế?
Lúc này Trần Xảo Tú mới nói:
- Chuyện này vẫn luôn được giữ bí mật, sợ rằng vì chuyện này mà phải về hưu sớm, thực ra ông ta vẫn luôn âm thầm điều trị, nhưng hiệu quả thì không được tốt lắm!
Trần Đại Tường lại nói:
- Trạch Đào, tôi tin tưởng cậu, vẫn luôn xem cậu giống như người một nhà vậy, việc này cũng chỉ nói qua với cậu, tôi không hề nói với những người khác!
Đây chính là biểu hiện tín nhiệm Diệp Trạch Đào.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào quá hiểu rõ con người Trần Đại Tường, chuyện này rất có thể đã được lộ ra ngoài, muốn giấu cũng giấu không được, vì thế Trần Đại Tường mới trong thời gian sớm nhất nói với mình, chính là muốn dùng chuyện này để tranh thủ lòng tin của mình ở bước tiếp theo.
Theo như những gì Trần Đại Tường nói, mình và Trần Đại Tường có mối quan hệ hợp tác cùng có lợi, Diệp Trạch Đào cũng cần một người như Trần Đại Tường ở bên trong Tỉnh ủy, nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch tỉnh Trần nói cũng đúng, có sự giúp đỡ của Chủ tịch tỉnh Trần, công tác phát triển của tôi sẽ càng nhanh hơn một chút.
Trần Đại Tường cười ha ha nói:
- Nói rất đúng, nói rất đúng.
Lúc này Trần Xảo Tú giúp Diệp Trạch Đào rót một ít rượu rồi nói:
- Anh Diệp, ly này em kính anh.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới nghĩ đến vấn đề xưng hô của hai cha con này, Trần Đại Tường xưng hô với mình là ông em, Trần Xảo Tú gọi mình là anh Diệp, vừa nghĩ đến chuyện, Diệp Trạch Đào cảm thấy có chút loạn.
Nhìn thấy hai cha con họ cũng không có vẻ gì không ổn, Diệp Trạch Đào cũng đành theo hai cha con họ gọi lung tung vậy.
Cậu đến chỗ tôi mời rượu, mọi người đều uống rất vui vẻ, Trần Đại Tường nói:
- Trạch Đào, bước tiếp theo của tỉnh Cam Ninh sẽ rất loạn, mọi người đều muốn tranh giành càng nhiều lợi ích, cậu nên cẩn thận một chút mới được. Tôi nghe được một chút ít tin tức, nói rằng có một số người vì nguyên nhân về hưu của cha nuôi cậu, trong lòng vô cùng không thoải mái, muốn nhắm vào cậu làm văn kiện gì đó.
Trần Xảo Tú cũng nói:
- Anh Diệp, chuyện ba em nói anh nhất định phải xem trọng mới được, việc này là có thật.
Diệp Trạch Đào cũng hiểu rõ, rất có thể Trần Xảo Tú đã tìm hiểu được một số chuyện về phương diện này từ phía Vi gia, đối với loại chuyện này, Diệp Trạch Đào sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, khẽ mỉm cười nói:
- Cảm ơn hai người đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý, tin rằng có sự chiếu cố của Chủ tịch tỉnh Thành, sẽ không có chuyện gì lớn!
- Quan tâm lẫn nhau, chiếu cố lẫn nhau thôi, ha ha.
Trần Đại Tường liền mỉm cười.