Hone to Issho no Isekai Seikatsu

chương 09

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

~Cuộc sống mạo hiểm giả, ngày 5 (thứ sáu), sáng sớm ~ Thị trấn Comnes – Nhà trọ Bulbul

Hiện tại đang là buổi sớm. Tôi thử duỗi phần cơ thể bên trái từng bị thương, xem ra nó không còn đau nữa.

Tôi đã thực hiện yêu cầu thu thập cả ngày hôm qua và luôn nghĩ về nó, tuy nhiên bản thân vẫn không sao cả. Điều đó đã giúp tôi xác nhận rằng thuốc có khả năng hồi phục hoàn toàn cơ thể.

Hơn nữa, tôi có thể nhận được một khoảng khá từ bình thuốc đưa cho Guild.

Sau khi ăn sáng xong, tôi lại xin thêm dì một vài khúc xương heo.

“ Nữa sao? Cậu toàn xin mấy thứ kỳ lạ. Định dùng làm gì đấy?”

“ Ahaha...”

Tôi nói dối dì ấy một chút cho đỡ rắc rối. Một lúc sau, tôi rời khỏi quán trọ cùng 3 khúc xương heo.

~ Cuộc sống mạo hiểm giả, ngày 5 (thứ sáu) sáng sớm ~ Thị trấn Comnes – Cửa hàng vũ khí Adonnis Blade

Hôm nay tôi đi đến chỗ các cửa hàng bán vũ khí của Guild. Tôi muốn trang bị cho mình những món vũ khí có khả năng chịu được các đòn tấn công của lũ thỏ vẩy.

Nơi này tương đối sôi nổi nên ta có thể thấy được những người bán hàng và khách hàng của họ không ngừng trao đổi với nhau.

Xưởng xử lí kim loại thô thì được làm bằng đá.

Tuy nhiên, cửa hàng mà tôi định đến là một nơi khác. Đó này nơi mà tôi đã biết khi còn làm lính canh, thậm chí còn rất rõ nữa là đằng khác.

Bên trong bày ra một số vật phẩm hữu ích đối với mạo hiểm giả, tất cả đều có một cái giá hợp lí. Cửa hàng mà tôi vừa bước vào này tên là ‘Adonnis Blade'

“ Hey~”

“ Oh, Nemo đây mà. Xem ra tin đồn rằng cậu đã trở thành một mạo hiểm giả là thật nhỉ.”

Tôi được chào mừng bởi một người đàn ông to lớn với làn da rám và mái tóc đen.

Nếu nhìn ở vẻ ngoài thì Adonnis sẽ trong khoảng 30 tuổi.

Khi bàn về các điều khoản lúc còn là lính canh, số lần chúng tôi đã trò chuyện với nhau cũng không phải là ít, tuy chưa từng thật sự làm việc với nhau nhưng tôi vẫn xem anh ấy như một người đàn anh.

Xem ra anh ấy đã biết chuyện tôi trở thành mạo hiểm giả.

Cửa hàng của Adonnis khá được lòng người khác nên anh ấy khá nổi tiếng. Có vẻ như đó cũng là lí do anh ta biết về chuyện của tôi.

“ Anh đã biết rồi à... Mà cũng không quan trọng, tôi có điều muốn hỏi anh.”

“ Hoo... Vậy cậu đã muốn đổi vũ khí rồi. Chắc công việc bận rộn lắm ha! Hoặc có lẽ không! Gyahahahaha!”

Trong lúc bắt tay, tôi nhận thấy điệu cười của anh ta cũng na ná dì tại nhà trọ. Sau đó, tôi lấy thanh kiếm mà mình đã từng sử dùng ra.

Khi đã định hướng trở thành một mạo hiểm giả, tôi đã dần để dành tiền nên hiện tại tôi có thể chi nó cho một vài thứ. Thanh kiếm này tuy ngắn hơn một thanh kiếm bình thường nhưng dù gì tôi cũng có một chút gắn bó với nó .

Khi mang nó ra, sắc mặt của Adonnis liền thay đổi.

“... Cậu làm vậy là có ý gì? Không phải nó rất quan trọng với cậu sao? Và giờ cậu lại muốn tống khứ nó đi?”

“ Yeah. Sự thật đúng là vậy...”

Tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ nổi nóng, nhưng thay vào đó thì anh ta lại tỏ ra lo lắng cho tôi.

Tôi kể lại ngắn gọn việc bản thân không còn khả năng sử dụng kiếm nữa do những Thần hộ đặc biệt của mình, và chứng minh cho anh ta thấy như lúc ở Guild.

“ Đó không phải là một vấn đề nhỏ. Sức mạnh của cậu từ đó cũng đã giảm đi phải chứ?”

“ Yeah. Tất cả Thần hộ của tôi đều gần như thuộc dạng hỗ trợ. Và chúng là nguyên nhân khiến cho sức mạnh của tôi bị sụt lùi.”

Như dự đoán, anh ấy khá ngạc nhiên về điều này.

Vì dù cho có là do Thần hộ đi chăng nữa, thì đột nhiên nhìn thấy người từng là đồng nghiệp của mình còn không cầm nổi thanh kiếm một cách đoàng hoàng khiến Adonnis khá sốc.

“ Vả lại chúng đều là Thần hộ thiên hướng hỗ trợ. Làm thế nào mà cậu lại nhận được chúng? Bí mật làm thêm hay gì đó đại loại sao?”

“ Tôi cũng thắc mắc đây.”

Nemo và tất cả những người làm lính gác khác đều đảm nhận chức vụ này để có thể có được chức nghiệp chiến binh một khi trở thành mạo hiểm giả.

Nếu được quyền lựa chọn như trong game, tôi chắc chắn sẽ chọn trở thành chiến binh.

Mà vì do không có được cái quyền đó nên hiện tại tôi đang rối bù trong việc quản lí các Thần hộ đây.

“ Mà này, tôi muốn trả thanh kiếm này lại, và đồng thời mua thêm một cái khiên tròn.”

Trong game, khiên tròn là loại vũ khí phụ phổ biến nhất cho các chức nghiệp hỗ trợ.

Các pháp sư sẽ phải cân nhắc đến Thần hộ tốt nhất theo hướng hỗ trợ, nhưng do có một vấn đề nên họ không thể dùng chúng.

Trượng phép yêu cầu cả hai tay để sử dụng, thành ra họ không thể dùng thêm được khiên, từ đó mà các pháp sư trở nên mong manh hơn hẳn so với các chức nghiệp khác.

Theo kiến thức của tôi thì Nhà giả kim không gặp vấn đề gì với khiên, nhưng còn Thầy triệu hồn thì chắc chỉ có thể cầu may thôi vậy.

Đây là một điểm hạn chế đối với người có nhiều thần hộ.

Điều cuối cùng, tôi không nghĩ rằng mình còn khả năng chiến đâu và di chuyển như lúc còn làm lính gác nữa, vậy nên một cái khiên có lẽ sẽ tạo nên sự khác biệt không nhỏ.

Cũng có trường hợp lũ quái vật sẽ giành thế chủ động trước, vậy nên tôi không nên quá ý lại vào tấn công bất ngờ. Và tất nhiên tôi cũng không thể dùng áo giáp của mình như một tấm khiên được.

“... Rồi, tôi sẽ chọn cho cậu vài cái phù hợp.”

Adonnis buôn lời càu nhàu trong khi đi vào trong, sau đó, anh ấy quay lại với 3 chiếc khiên với kích cỡ khác nhau.

Tôi chọn lấy cái ở giữa. Nó làm bằng gỗ và bề mặt bằng sắt, trọng tâm hơi phình ra với một chút gia cố.

Thật lòng mà nói, tôi thích một cái bằng sắt hoàn toàn hơn, nhưng nếu cân nhắc đến giá cả và trong lượng thì bỏ qua.

“ Thế nào? Tuy được làm bằng gỗ nhưng bề mặt của nó lại là một lớp sắt đủ mạnh để đỡ những đòn tấn công mạnh. Trọng lượng và độ cân bằng cũng đâu xoàng phải không?”

“ Yeah... Cảm giác cũng không tệ.”

Gõ thử lên nó, một cảm giác cứng cáp truyền đến tay tôi.

“ Cậu định dùng nó để làm gì? Có con quái nào khó xơi à?”

“ Bọn thỏ vẩy ấy.”

“ Hiểu rồi.”

Adonnis khoanh đôi tay to lớn của mình lại và rên rỉ.

“ Có phải là cậu quá thúc ép bản thân rồi không? Chỉ có một mình và thậm chí không thể dùng nổi kiếm, chả phải là quá sức rồi sao?”

“ Đúng là vậy... nhưng ít ra tôi vẫn còn chút tự tin.”

“ Xem ra cậu đã từng nghĩ đến việc này rồi... Nhưng còn về vũ khí thì sao?”

“ Tôi sẽ tìm nó sau.”

“ Ha? Cậu đang nói cái gì đấy. Mua ở đây cũng được mà.”

“ Cái đó có chút khác so với những món trong cửa hàng của anh.”

Tôi lấy từ trong túi ra một khúc xương heo xin lúc nãy.

“...? Xương cẳng heo?... Oi, đừng nói với tôi nó là lí do nhé?”

“ Yeah. Chuẩn rồi đấy. Nếu không phiền thì anh có thể chế nó thành một con dao hay cuốc không?”

Adonnis nhìn vào khúc xương trên tay tôi với một vẻ mặt mâu thuẫn.

“ Được. Để nó cho tôi.”

Anh ấy cầm lấy khúc xương rồi đi vào bên trong.

Một lúc sau, Adonnis trở lại với 2 con dao bằng xương trên tay.

“ Khúc xương khá dễ gãy đấy, thế nên làm hai cây luôn, có lẽ cũng tốt hơn một.”

“ Ooh! Cảm ơn anh rất nhiều, Adonnis!”

Dù cho anh ấy có từ chối thì tôi cũng không thể nào phàn nàn được, nhưng nếu so với khúc xương gãy trước đây, thì đây mới là thứ có thể gọi là vũ khí.

Chiều dài lưỡi dao khoảng 20cm. Có hơi ngắn so với mong đợi của tôi, nhưng nếu để nhắm vào điểm yếu thì vẫn tốt.

“ Oh, tôi chỉ làm nó trong lúc nhất thời thôi đấy. So với kim loại sức mạnh sẽ không thể bì được. Để độ sắc bén qua một bên, khả năng nó gãy ngang giữa trận chiến là rất cao. Tôi sẽ không nói thêm, nhưng cậu nên tìm cho mình một món vũ khí khác.

Tôi đánh giá cao sự lo lắng của Adonnis, nhưng tôi không thể làm theo được...

(Mình muốn thử ngay.)

“ Erm, anh còn phần gỗ thừa nào khi làm chiếc khiên này không?”

Thật tốt nếu như anh ấy có.

“ Hm? Yeah, còn đấy.”

“ Tôi thử dao lên nó được không?”

“... Được thôi, nhưng tôi không nghĩ nó sẽ gây ra sát thương nổi đâu.”

Nói thật thì tôi không được ích lợi mấy, nhưng thử cũng đâu mất gì đâu.

Adonnis đưa cho tôi một mảnh gỗ và đặt nó lên chiêc bàn gần đó.

... Tôi ngừng lại một chút, sau đó đâm con dao bằng xương xuống với toàn bộ sức mạnh của cơ thể.

*Bam!*

Cảm giác tốt đấy.

Một nửa lưỡi dao đã găm vào trong mảnh gỗ.

Nó bị kẹt... Mà đúng hơn là dính vào cái bàn bên dưới nó.

“... Ra đây là Thần hộ của câu... Rất đáng kinh ngạc.”

“ Aah, khốn thật... Tôi không thể rút nó ra...”

“ Lùi lại. Để tôi giúp cho.”

Bằng một tay, Adonnis dễ dàng rút con dao ra. Sau đó, anh ta cẩn thận quan sát đầu lưỡi dao.

“ Không hề có dấu hiệu tổn hại nào. Rốt cuộc là sao?”

“ Tôi cũng không rõ, chỉ biết mỗi đó là do Thần hộ của tôi.”

Đó là những gì tôi có thể trả lời anh ấy.

“ Thôi được rồi. Lấy nó và chiếc khiên cậu vừa mua đi. Đây là giá của chúng.”

Như dự đoán, tôi vẫn phải trả cho những con dao. Cộng với cái khiên thì giá của chúng sẽ khá cao... đó là những gì tôi nghĩ, nhưng 900 Goldos là số tiền mà tôi phải bỏ ra.

“ Này Adonnis... Anh có quên tính hai con dao xương này không đấy?”

“ Không sao, tôi đã được chứng kiến vài thứ thú vị... Cứ nhận lấy đi. Chắc hẳn túi cậu cũng đâu dư dả gì đúng không?”

Không sai, tôi muốn tiết kiệm cho mình hết sức có thể mà...

Tuy không thích nợ người khác, nhưng tôi lại không thể từ chối lời đề nghị này được. Sau khi trả tiền, tôi mang theo những thứ mình vừa mua rồi rời đi.

Hiện tại, số tiền còn lại của tôi là 1600 Goldos...

~ Cuộc sống mạo hiểm giả, ngày 5 (thứ sáu) buổi sáng – Đông Nam thị trấn Comnes – Dãy đá tân thủ

Đi qua cổng phía đông nam thị trấn, tôi tiến thẳng đến chỗ dãy đá.

(... Nếu mọi việc suôn sẻ thì mình có thể thoát khỏi kiếp tân binh rồi.)

Điều đó làm tôi có chút hứng khởi.

Lắc nhẹ đầu để xua tan những dòng suy nghĩ, tôi tiếp tục đi, đồng thời nhặt thêm một vài hòn đá trên đường.

(Mình đã chuẩn bị hoàn hảo... Giờ chỉ biết cầu mong mọi việc sẽ ổn thỏa thôi...)

Một khi đã quay trở về, tôi sẽ quay lại cửa hàng của Aronnis.

Truyện Chữ Hay