~ Cuộc sống mạo hiểm giả, ngày 4 (thứ năm), buổi chiều ~ Thị trấn Comnes - Công xưởng Rostam
Cuối cùng thì tôi đã tìm được công xưởng Rostam, nơi thu mua thạch slime.
Mặc dù gọi là công xưởng, nhưng nó trong giống một cái xưởng nhỏ hơn.
Tôi tranh thủ nhìn qua cửa hàng trước khi ông già lúc nãy đi vào.
Ông ấy tỏ ra khá điềm đạm khi bước vào nhà của người khác. Tiếp đến, ông ấy đi vào căn phòng phía sau, mang một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống.
Oh, lẽ ổng là chủ nơi này... Nhưng sau một lúc, một người phụ nữ với dáng vẻ kiệt quệ, khoảng 40 tuổi đi ra từ căn phòng.
“ Xin chào, chào mừng đến với công xưởng Rostam. Tôi là Adrianne, tôi có thể giúp gì được cho cậu.”
Và rồi ông già lẩm bẩm điều gì đó với Adrienne và nhờ cô ấy truyền đạt lại với tôi.
Có vẻ như ông ấy là một người thợ mộc đã về hưu, đồng thời cũng là hàng xóm cạnh bên cửa hàng này. Tên ông là Pietro.
Tôi đoán tình nghĩa làng xóm của họ rất tốt.
Tuy muốn bán hết chỗ slime ngay, nhưng tiếc thay hiện tại họ đã thừa chúng.
Do không có công thức kết hợp slime vào vải nên cô ấy quyết định tạm dừng dự trữ sline.
Về lí do tại sao họ mất công thức, đó là vì một tháng trước, chồng của Adrienne đã qua đời khi đến khu đầm lầy để thu thập slime.
Ban đầu, chồng cô ấy đảm nhiệm vai trò thu thập và chế tạo, trong khi Adrienne phụ trách việc buôn bán. Trước khi kịp truyền lại công thức thì buồn thay, ông ấy đã qua đời.
Vậy thì hơi lạ, nếu thế thì ông chú ở đầm lầy tại sao lại dụ tôi đến đây. Trừ khi...
“ Có phải chồng cô bị hói và để một bên râu hơi dị không?”
Tuy không thấy cái style nào như vậy trong thế giới nãy, nhưng tôi nhớ rằng mình đã từng thấy kiểu râu như vậy ở thế giới khác. Nó được gọi là râu Kaiser. Đồng thời, tôi cũng dễ cập đến đặc điểm nhận dạng khác của ông ấy.
“ Đúng vậy... Phải chăng cậu là người quen của ông ấy?”
“ Không chỉ thế, tôi còn trò chuyện với ông ấy một lúc trước tại khu đầm lầy. Tôi được bảo rằng hãy đem slime đến đây, nhưng...”
“ Không thể nào... Chồng tôi đã chết rồi mà!”
“ Đúng là như vậy, nhưng tôi thật sự đã gặp được người chồng đã mất của cô... Nguyên nhân có lẽ là do Thần hộ của tôi.”
Tôi lấy chiếc thẻ mạo hiểm giả ra từ trong túi và đưa cho cô ấy xem.
“ Thầy triệu hồn... Có lẽ nào nó cho cậu khả năng nhìn thấy và nói chuyện với người chết không?”
“... Tôi cũng không rõ, nhưng có lẽ do liên quan đến nó nên tôi mới có thể nói chuyện được với ông ấy.”
Nghe vậy, cô ấy lấy tay che mặt mình lại và bắt đầu khóc nức nở.
Ông già vỗ vài để trấn tĩnh cô ấy lại trong khi cố kiềm chế nước mắt.
... Tôi cảm thấy mình thật vô cảm... Nhưng cũng thật tốt khi họ chấp nhận câu chuyện của tôi.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy khiến tôi không thể rời đi mà không giúp đỡ họ.
Và chắc rằng đó cũng là điều mà ông ấy muốn khi ủy thác cho tôi.
“... Tôi cần đi lấy một số thứ, liệu cô có thể mở cửa thêm một lúc nữa được không? Chỉ khoảng 1 giờ thôi.”
Adrienne lau mặt và nhìn vào tôi.
“ Vì sao?”
“ Tôi không chắc nó có hoạt động hay không, hãy để sau đi.”
Lúc rời khỏi cửa hàng, tôi nghe thấy tiếng gọi mình lại. Nhưng do không có nhiều thời gian nên tôi tiếp tục chạy thẳng.
~ Cuộc sống mạo hiểm giả, ngày 4 (thứ năm), buổi chiều ~ Phía Đông Bắc thị trấn Comnes – khu đầm lầy
Lúc đến được đầm lầy thì mặt trời cũng đã khuất bóng.
Tôi liên tục tập trung nhìn qua nhìn lại để tìm một người nhưng vẫn không thấy được ai.
Cuối cùng thì tôi nhận thấy có một đám sương mờ nhạt dần tạo nên hình dáng của một con người.
Whew, tôi còn chẳng tin nó sẽ hoạt động.
“... Tôi không tin được cậu sẽ quay lại sớm như vậy. Cậu đến đây để gặp tôi sao...”
“ Ừm, xem ra đúng là vậy đấy.”
Dựa theo những gì Adrienne nói, người chồng của cô ấy là ông chú mà tôi đã gặp hôm nay.
“... Ông không thể giữ được hình dạng này quá lâu đúng chứ? Vẫy vào vấn đề chính, cửa hàng ông không hề có công thức để làm ra vải slime, ông có thể truyền lại cho tôi không?”
“... Tôi đã không kịp dạy lại nó cho vợ, điều đó đã giữ tôi ở lại đây... Tôi đã viết lại quy trình làm ra vải slime và giấu nó trong bàn của mình tại công xưởng...”
Tiếng của ông ấy bắt đầu mờ đi dần.
Sau một lúc, ông ấy trở lại thành đám sương như trước. Chỉ còn để lại một sự tồn tại yếu ớt.
Tuy yếu ớt nhưng tôi vẫn cảm thấy có ai đó đang dõi theo tôi.
“ Tôi chắc chắn sẽ thực hiện di nguyện này giúp ông.”
Tôi tuyên bố, và lại quay về thị trấn.
Xem ra nói chuyện với ông ta cần sử dụng mana nên tôi lại phải hứng chịu cơn đau đầu như trước, nhưng tôi vẫn có thể chịu đựng được.
~ Cuộc sống mạo hiểm giả, ngày 4 (thứ năm), hoàng hôn ~ Thị trấn Comnes – Công xưởng Rostam
Lúc trở lại công xưởng Rostam, Adrienne và ông già Pietro vẫn đang đợi tôi.
Tôi nín thở một chút.
“ Công thức nằm ở bên trong bàn của chồng cô, ông ấy nói thế.”
Tôi truyền đạt lại những gì được bảo.
Không thể kiềm chế được bản thân, Adrienne bật dậy và chạy vào căn phòng phía sau.
Pietro nán lại một lát, nhưng cũng liền đi theo cô.
Một lúc sau thì ông ta quay lại cùng Adrienne. Đôi mắt cô ấy lại đỏ lên lần nữa.
“ Tôi nghĩ... đã đến lúc mình phải đi rồi?”
Pietro gật đầu hài lòng và cũng rời đi.
“... Cậu sẽ quay lại nơi này chứ?”
Adrienne hỏi tôi, nhưng tôi chỉ từ biệt và rời đi.
Thật tốt nếu tôi có thể trò chuyện với cô ấy vào lúc khác, với người chồng của cô.
Mặc dù từ đầu tôi không biết được mấy về ông ta.
Tôi để lại số slime vào trong ống tre.
Cứ để vậy thôi, hiện tại thì tôi cũng chưa thật sự cần dùng nó. Hơn nữa, nói về chuyện tiền bạc vào lúc này thì thật không phải.
Hóa ra vì người chồng còn hối tiếc về vợ mình nên nó đã giữ ông ta lại thế giới này
Sự ràng buộc của vợ chồng chắc hẳn rất bền chặt...
Mà, lầm tưởng ông ta là một ninja hoặc sát thủ thật đáng xấu hổ. Quả nhiên không nên dựa hết vào kinh nghiệm về game.
~ Cuộc sống mạo hiểm giả, ngày 4 (thứ năm), buổi tới ~ Thị trấn Comnes, nhà trọ Bulbul
Sau khi trở về nhà trọ và ăn tối xong, tôi nằm dài lên giường để nghỉ ngơi.
(Nơi đó sẽ khá bận rộn trong một thời gian. Có lẽ khi mọi việc đã đâu vào đấy thì mình sẽ quay trở lại.)
Tôi dự định sẽ tìm một loại bình đựng thuốc mới, một cái dạng như thủy tinh.
Tuy hiện tại thì mấy cái ống tre cũng ổn, nhưng một khi đã có thể làm được thuốc độc và thuốc nổ thì tôi cần phải tìm một loại vật chứa khác phù hợp với chúng.
Một thứ có giá cả không quá cao, không rỉ hay vỡ khi đi lại, nhưng có thể vỡ khi ném vào kẻ địch.
Và slime xem ra là thứ mà tôi đang tìm.
(Hôm nay cũng dùng một chút mana... Mình dễ bị cạn mana nhỉ.)
Dù gì tôi cũng chỉ là một mạo hiểm giả tân binh, vẫn có một giới hạn nào đó ở việc sử dụng kỹ năng.
Mặc dù chỉ có những Thần hộ mang thiên hướng hỗ trợ, nhưng nếu rèn luyện chúng thì có lẽ tôi cũng có thể tăng lượng mana lên.
(Đáng lí là vậy, nhưng...)
Liệu tôi có thể tăng cấp trong thế giới này? Trong game, sẽ có một luồng hào quang bao quanh bạn khi lên cấp. Nhưng kiến thức của Nemo về thế giới này lại không có điều gì như vậy.
Nếu không thể lên cấp, thì làm sau ta có thể tiêu diệt những con quái vật hùng mạnh sau này? Tôi nghe rằng mạo hiểm giả có thể trở nên mạnh hơn dễ dàng bằng cách tiêu diệt quái vật, nhưng chi tiết là thế nào thì tôi cũng chịu thôi.
Tôi hoàn toàn không nghĩ ra được gì cả. Chắc phải nghĩ về nó vào lúc nào khác vậy.
Tăng cấp trong game khá đơn giản, nhưng lượng kinh nghiệm nhận được sẽ khác nhau dựa theo Thần hộ. Vậy nên nếu các Thần hộ có cấp độ chênh lệch nhau thì cũng không có gì là lạ.
Ví dụ, trong tương lại thì có lẽ ‘Thầy triệu hồn' sẽ lên được level 2, trong khi ‘Nhà giả kim' vẫn ở cấp độ 1.
Lượng kinh nghiệm nhận được sẽ khác nhau tùy theo trận chiến. Chúng sẽ dựa trên tần suất sử dụng và đòn kết liễu.
Nếu như vậy, ‘Thầy triệu hồn' sẽ có được nhiều lợi nhất. Có lẽ trong tương lai, ‘Nhà giả kim’ sẽ nhận được kinh nghiệm gián tiếp từ việc ném bình thuốc. Nhưng còn ‘Thợ điêu khắc' thì...
Vẫn còn nhiều vẫn đề khác, nhưng hiện tại thì tôi sẽ cố luyện kỹ năng dùng vũ khí xương và sức mạnh phép thuật của thầy triệu hồn.
Lí do thì tất nhiên rồi, hiện tại thì tôi chỉ có thể đánh bại lũ quái bằng mấy cọng xương.
(... Ước rằng trong tương lai sẽ biện pháp chiến đấu nào tốt hơn...)
Có một nơi gần thị trấn rất thích hợp để luyện tập tấn công. Nơi đó có loài quái vật không bao giờ bỏ trốn bất kể bao nhiêu lần chịu phải sát thương, và tôi cũng biết rất rõ về - thỏ vẩy.
So với bọn sên đen thì còn tốt chán.
Nhưng nếu đến đó mà không có biện pháp gì thì kết quả cũng sẽ chẳng khác lần trước. Tôi sẽ chuẩn bị chút ít.
Tôi tiếp tục nằm trên giường rồi bắt đầu nghĩ. Ôi lo quá đi!