~ Cuộc sống mạo hiểm giả, ngày 2 (thứ ba), buổi sáng ~ Thành phố Comnes - nhà trọ Bulbul.
Trời sáng rồi!
Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu... Có vẻ tôi đã nướng hơi quá rồi nhỉ.
Như thường lệ, tôi thức dậy trong căn phòng 6 người tại nhà trọ. Chỉ trừ việc những người bạn cùng phòng của tôi dường như đã đi ra ngoài.
Đó là điều bình thường đối với mọi người trong thế giới này, rằng không được lãng phí quá nhiều thời gian cho những việc như ngủ nướng.
Như đã nói, vì tôi coi thế giới này là Freed Online, nên sẽ tiếp tục gọi nó là Freed.
Người dân ở đây cũng gọi nó như thế, nên tôi nghĩ mình nên làm như họ.
Nghĩ lại thì, những việc đó thật sự đã xảy ra vào hôm qua.
Tôi thậm chí còn ngủ rất sớm vào lúc đó, nhưng tôi đoán rằng mình chỉ cảm thấy mệt mỏi mà thôi.
Dù gì đi chăng nữa thì điều đó vẫn rất khó hiểu.
Nghĩ lại, dù cho tôi có hai ý thức riêng biệt được kết hợp lại với nhau, nhưng tôi không có cảm giác suy nghĩ mình bị chia ra, ý thức hỗn loạn hay nghe thấy những suy nghĩ kì lạ trong đầu.
“ Có lẽ nó không tệ như mình nghĩ.”
Tôi lẩm bẩm với chính mình.
Sau khi rời khỏi phòng và đi vào phòng ăn, bữa sáng đã được phục vụ xong.
Chẳng còn ai ở lại trong phòng ăn.
“ Cậu trễ quá đấy! Dù cho chúng tôi có còn bánh mì đi chăng nữa thì cũng không nên ngủ lâu đến vậy!”
Bà dì trong nhà trọ gọi tôi với thái độ kì lạ khi tôi ngồi xuống ghế.
Cái bàn này được làm có hơi thô sơ, và cái ghế thì cứ lắc lư mỗi khi tôi nghiêng người.
“ Lỗi của cháu, cháu có thể xin chút bánh mì không, làm ơn.”
Tôi trả lời lại vậy.
Không biết có phải là do ngủ nướng hay không, nhưng lúc này tôi đang rất đói.
Tôi sẽ rất biết ơn khi được cho bất cứ thứ gì đó để ăn, dù chỉ là bánh mì thôi cũng được.
“ Hôm qua khi về cậu lao thẳng vào giường luôn đấy, nhưng xem ra bây giờ đã khỏe hơn rồi. Săc mặt cậu trông cũng ổn hơn.”
“ Yeah, hôm qua cháu rất mệt, nhưng lúc này thì không còn nữa."
“ Ah ha, tuổi trẻ thật tuyệt!”
Trong lúc đợi dì ấy mang số bánh mì còn lại ra, tôi nhận ra có vài thứ đằng sau dì ấy.
Hmm... chắc họ không dùng nó nữa đâu nhỉ?
“ Dì ơi, cháu hỏi vài điều có được không?”
“ Chuyện gì?”
“ Bên đó, cháu lấy một ít được chứ?”
Chỉ tay vào góc bếp, đó là một lượng lớn xương heo thừa.
Dì ấy rời khỏi phòng ăn để đi giặt giũ trong khi nghĩ nên làm gì sau đó.
Trước mặt thôi là 2 khúc xương heo, cả hai đều dài khoảng 30cm.
Khi tôi xin dì ấy những thứ đó, dì ấy cho tôi hai khúc xương đã được róc hết thịt cho món súp.
Tôi không muốn còn bất kì chút thịt nào dính trên nó.
Tất nhiên là tôi có lí do để lấy thứ này rồi.
Nhưng đầu tiên, tôi sẽ giải thích về một trong những Thần hộ của game, ‘thầy triệu hồn'.
Thuật triệu hồn (Necromancy). Những người chơi Freed Online phân loại nó vào nhóm ‘Thần hộ phụ', hay nói cách khác là một chức nghiệp bậc thấp.
... Đó có lẽ là lí do tại sao người huấn luyện của Guild ngày hôm qua lại nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại khi tôi chấp nhận chúng.[note16337]
Đơn giản mà nói, ‘Thần hộ phụ' có một vài lỗ hỏng trong hệ thống kỹ năng của nó, khiến cho sức mạnh của nó yếu hơn so với hầu hết Thần hộ khác. Do đó làm cho việc phát triển nó một mình trở nên khó khăn.
Lấy ví dụ về ‘thuật triệu hồn', vì lí do nào đó mà hỏa lực từ phép tấn công của nó yếu đến bất thường; lớp phòng thủ chính thì lại mỏng như giấy; và mặc dù phần bảo vệ từ những linh hồn triệu hồi không phải tệ, nhưng AI của chúng thì chẳng khác gì rác rưởi, khiến chúng dễ dàng bị kéo đi khỏi bạn. Vũ khí dạng xương có sức xuyên phá khá tốt, nhưng sát thương thực của nó lại phụ thuộc vào “strength” (điểm sức mạnh) của người chơi. Mà mặc dù đã đề cập rằng lớp phòng thủ ấy mỏng chẳng khác gì tờ giấy thì không cần phải bàn đến khả năng cận chiến nữa.
Ngoài ra, việc lên cấp kỹ năng để phù hợp với lối đánh dựa vào strength ở đầu game còn rất khó nữa.
Nên trong tất cả, người chơi xếp nó vào loại thấp.
Nhưng không sao.
Ngay cả với một ‘Thần hộ phụ' yếu đi chăng nữa, thì khi kết hợp với một Thần hộ mạnh hơn, như chiến binh hoặc ma pháp sư, thì điểm yếu của nó có thể được bù đắp lại, ngoài ra còn còn thế tạo ra vài chiến thuật thú vị nữa... Tuy nhiên...
“ Mình nên làm thế nào với những Thần hộ này đây...?”
Tôi lẩm bẩm trong khi xoa đầu mình.
‘Kẻ ném thuốc' (Poition throwers) là biệt danh phổ biến của những ‘nhà giả kim'. Dù nó nghe không được hay cho lắm, nhưng hiệu ứng và khả năng hồi phục từ việc quăng bình thuốc khá là hiệu quả. Mặc dù với ‘thầy triệu hồn' thì họ vẫn phải đau đầu vì có lớp phòng thủ ‘mỏng như giấy' đáng thương đó.
Đối với ‘thợ điêu khắc'...
Thậm chí còn có cái như vậy trong trò chơi sao...?
Không ổn rồi, tôi phần nào nhớ rằng đã thấy nó trên trang wiki hay trang nào đó.
Tôi nhớ được tên... nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Mặc dù nó có lẽ chỉ là một nghề vô dụng trong hơn một trăm Thần hộ.
“ Aah, nhắc mới nhớ, nếu nhớ đúng thì, mình đã từng nghe được rằng có một bản cập nhật nhằm để buff 10 Thần hộ ít được để tâm nhất..."
Tôi nhớ rằng mình đã xem qua danh sách đó... Tôi nghĩ rằng nó khá tốt giúp cho người chơi chú ý đến nó hơn... Nhưng hoàn toàn trái với những gì đã nghĩ, nó vẫn vô dụng như vậy.
Được rồi, quay trở lại với mấy khúc xương heo.
Sau những gì đã nói, [thầy triệu hồn], [nhà giả kim], [thợ điêu khắc]... thở dài... xem xét tất cả kỹ năng của chúng, thì khả năng tấn công duy nhất của tôi là đánh nhau bằng xương... khá thổ dân.
Nghe giống như tôi đã trở về làm người thượng cổ ấy...
Tiếp tục điều này chỉ làm tôi chán nản hơn thôi, vậy nên tôi nhanh chóng rời khỏi nhà trọ.
Đầu tiên, hãy đi đến Guild mạo hiểm giả trước.
Cũng sắp tới bữa trưa rồi, nhưng vì chỉ vừa mới ăn sáng lúc nãy nên tôi bây giờ chưa cảm thấy thấy đói.
Vì sẽ đến Guild trễ nên tôi chỉ có thể nhận được ít nhiệm vụ hơn dự tính...
“ Oh yeah, dì ơi! Hôm nay cháu sẽ trả tiền!”
Một đêm trong căn phòng 6 người tốn 100 goldos. Nếu bạn cố mặc cả với dì ấy thì sẽ bị tống ra ngoài... đó là những gì tôi nghe được, mặc dù tôi không có rủi ro gì, nhưng thậm chí một cái túi lớn để chứa đồ tôi còn không có...
~ Cuộc sống mạo hiểm giả, ngày 2 ( thứ ba), trước buổi trưa ~ Thành phố Comnes - Guild mạo hiểm giả.
Cuối cùng thì tôi cũng đến được Guild mạo hiểm giả...
Tòa nhà này được làm bằng đá, và xem ra khá là chắc chắn.
Hôm qua tôi quan sát chưa rõ lắm, nhưng sân luyện tập, quán rựu đóng vai trò như một đại sảnh, và cửa hàng trao đổi các bộ phận của quái vật, nơi này đủ rộng để có được các cơ sở đó.
Sau khi vào bên trong Guild, tôi tiến về phía bảng thông báo với một số nhiệm vụ được dán trên đó.
Nhiệm vụ thường được nhận vào buổi sáng, nên như tôi nghĩ, chỉ còn một vài vụ còn sót lại.
Đó thường là những nhiệm vụ không phổ biến, so với số còn lại thì tốn thời gian hơn... và chỉ được một nữa phần thưởng.
Tôi hướng đến phía cô gái tại quầy lễ tân. Tầm 18 tuổi chẳng? Xem ra cô ấy bằng tuổi tôi.
Tôi đưa cho cô ấy tờ nhiệm vụ.
“ Vâng. Đây là nhiệm vụ thu thập thảo dược. Xin hãy thu thập đủ hai loại này với số lượng chỉ định. Vị trí của nó nằm ở quanh dãy đá phía đông nam thị trấn. Có thể không có quái vật ở đó, nhưng xin hãy cẩn thận.”
(Mình nên nói thế nào nhỉ... lời giải thích đó có hơi mập mờ.)
Trong khi nghĩ như vậy, tôi rời khỏi Guild.
Vì thành phố được bao quanh bởi bức tường nên tôi phải đi bộ đến cánh cổng gần nhất với nơi tôi cần đến.
Trong khi đi, tôi sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu mình.
Có vài thứ tôi tôi muốn thử một khi đã ra ngoài.