Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương

chương 19: cơn giận ngút trời bộ xương khô biến thành vật liệu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong mắt binh đoàn xương khô đang nhảy nhót hoan hô…

Chỉ mới chớp mắt, một loài vật biến dị xấu xí (?) đã chiếm thượng phong, đánh văng đầu lão đại của bọn chúng đạp xuống vũng bùn.

Bình đoàn xương khô trầm mặc: “! ! ! ! !”

Các đốm sáng tổ tiên: “… …”

Mạc · tiểu khóc bao · Cổn Cổn: “Ư ư…”

Bộ xương khô đỏ: “Ùng ục, ùng ục ùng ục.”

Đầu của bộ xương khô đỏ ra sức giãy dụa, nhưng lại không có cách nào thoát ra được. Thân thể nó quanh quẩn ở chung quanh không hề có mục tiêu, rầm một tiếng, đụng vào một thân cây ngã ra đất, giãy dụa nửa ngày thật vất vả mới bò lên được, một cước đạp phải cái ly ngã dưới đất, thân thể bất ổn trực tiếp té vào trong nước, phát ra một tiếng ủm, nước văng lên tung tóe.

Lốc cốc.

Ly nước bị đạp đến biến hình lăn vài vòng, mật trân quý văng đầy đất.

Tim đau nhói, Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi đang khóc sụt sùi đến đau mắt, lại “ư ư” rơi nước mắt tiếp.

Lúc này, triệt để không ngừng được rồi.

Bảo bối nhóc trân quý nhất đã không còn, đối với Gấu Trúc Đoàn Nhi tiểu mê tiền mà nói, có thể nói là sấm sét giữa trời quang, trời đất tối tăm.

Gấu Trúc Đoàn Nhi thút thít, mắt đen ngân ngấn nước.

Đệm nhỏ nhóc thích nhất đã hỏng, mật không còn, cái ly cũng biến dạng, nhà của nhóc và Đại Quái Vật bị hủy diệt rồi.

Càng nghĩ càng thương tâm, thậm chí Mạc Cổn Cổn đã khóc ra cả ủy khuất của đời trước.

Động tĩnh không lớn lại kéo dài, Lục Kiêu Kỳ nghe mà đau lòng phẫn nộ, anh vỗ vỗ nhóc con nhưng không hề có tác dụng. Nhóc con Lục Thượng tướng che chở bị khi dễ, nội tâm vốn đã cháy hừng hực triệt để bị châm lửa, dâng lên một trận sóng lửa kinh hoàng.

Ánh sáng đen hiện ra, chỉ trong chớp mắt, khoảng không tràn ngập ánh sáng vàng, ánh sáng vàng hóa thành một cây đao lớn xẻ núi, bay phất phới theo sự chuyển động của cái đuôi đen. Bất quá chỉ thoáng chốc, ánh sáng vàng nghiền nát đầu của đống xương khô, ánh sáng xanh âm trầm ban nãy dần tiêu tan.

Mới vừa bò dậy, bộ xương khô đỏ gắn đầu mình vào nhe răng cười ra tiếng, vào giờ khắc này, nó cũng bị đứng hình.

Ánh lửa xanh sâu thẳm chỉ còn lại cảm giác kinh khủng, một giây kế tiếp, bộ xương khô đỏ không biết hơn tiểu đệ của mình đã trở thành cái gì rồi.

Cái đầu vừa mới được gắn lại của nó lại rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi bị nghiền nát thành hai mảnh, mà khác với lần trước, lần này, bên trong hốc mắt màu đen đã không còn ánh lửa xanh âm u nữa rồi. Hiện tại mới giống một vật chết.

Thời gian rất ngắn, một Lục Kiêu Kỳ cuồng hóa đã giải quyết cả một binh đoàn xương khô.

Mạc Cổn Cổn có hơi ngốc, nhóc sững sờ hít hít mũi.

Không gian yên tĩnh đến lạ, các đốm sáng tổ tiên cùng chung mối thù cũng nhịn không được cảm giác khiếp sợ. Căn bản là Võ Đại Võ Nhị còn chưa kịp động thủ, rửa hận cho tiểu hậu bối của mình thì đã bị cái loài ngoại lai này giải quyết rồi.

Mạc Cổn Cổn nhìn nam nhân, tiểu ủy khuất nơi đáy mắt biến mất, chỉ còn lại cảm giác sùng bái nồng đậm, cùng với khát khao dời núi lấp biển.

Vểnh vểnh đuôi nhỏ, mắt to ướt át của Mạc Cổn Cổn sáng long lanh.

Mạc Cổn Cổn: “Ư ư. Ư ư!”

Lục Kiêu Kỳ nhẹ nhàng lau lau gương mặt nhỏ nhắn của nhóc, nội tâm nhịn không được cảm thán. Cái mặt be bé tròn tròn này đều bị khóc ướt rồi.

Chỉ là, vẫn tròn vo như trước.

Mạc Cổn Cổn thực lực mập chớp mắt đen: “Ư!”

Đại Quái Vật thật lợi hại!

Lục Kiêu Kỳ nhặt lấy cái ly đựng mật, con ngươi dần trở nên thâm trầm.

Cổn Cổn vốn còn đang hưng phấn tưởng tượng mình trở thành Kungfu panda vừa liếc mắt nhìn sang, thoáng cái khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhăn lại, cứ như lại muốn khóc tới nơi.

Nhóc con một lời không hợp liền muốn khóc, Lục Kiêu Kỳ vội đặt cái ly qua một bên, nhặt lấy hai mụt măng sạch sẽ bỏ vào trong móng của Gấu Trúc Đoàn Nhi.

Lục Kiêu Kỳ: “Ăn đi. Sẽ có nữa mà.”

Thút thít, rốt cuộc Mạc Cổn Cổn vẫn là một cật hóa, nhóc nhận lấy, bình tĩnh nhìn đại quái vật.

Lục Kiêu Kỳ nói đầy kiên định: “Ngày mai sẽ đi tìm mật ngon hơn, ha?”

Ánh mắt Mạc Cổn Cổn lấp lánh, miệng nhỏ chẹp chẹp, vị ngọt tư tư tiến vào khoang miệng, chậm rãi làm giảm bớt ủy khuất trong lòng nhóc.

Nhóc hít hít mũi, gật đầu thật mạnh, hai cái tai nhỏ tròn vo run run.

Mạc Cổn Cổn khoanh cặp chân ú lại, ngồi vững vàng trên đầu Đại Quái Vật, nhóc cũng không quậy, ngoan ngoãn ăn măng.

Lục Kiêu Kỳ đội một cái tiểu khóc bao, rất nhanh đã dọn dẹp địa bàn lại sạch sẽ.

Anh mặt không thay đổi nhìn một chồng xương khô, không cần phải đi tìm loại vật liệu này nữa. Như vậy cũng đã đủ để khởi công xây dựng một binh đoàn luôn rồi.

Mạc Cổn Cổn sờ sờ mặt dây chuyền trước ngực.

Nhóc nhìn Đại Quái Vật có vẻ ngoài xấu xí nhưng lại rất mạnh mẽ, nhịn không được cảm thán: “Anh ấy thiệt lợi hại, vóc dáng cao, đuôi cũng dài!”

Võ Đại Võ Nhị có hơi khó ở.

Mấy đốm sáng nhỏ khác vô cùng đau đớn, mắng động tác của Võ Đại Võ Nhị quá chậm, để cho cái tên xấu xí kia chiếm thượng phong, thu được hảo cảm của Cổn Cổn.

Ngả gia gia: “Hai đứa bây trẻ tuổi nhất! Sao lại làm không lại cái con xấu xí kia chứ?!”

“Hiện tại thằng bé nhớ thương người này, thân là tổ tiên thế mà lại không thể ra mặt vì hậu bối, tổ tiên thật đáng hổ thẹn mà!”

Võ Đại Võ Nhị bị nói đến không ngốc đầu lên được, hai đốm sáng nhỏ tụm lại một chỗ lạnh run.

Mạc Cổn Cổn cảm khái: “Mặc dù không có lông, nhưng vẫn đỡ hơn quái vật xương khô này, cũng không có xấu như vậy nha.”

Mạc Cổn Cổn: “Với cả, trên đầu anh ấy còn một đống lông rất suông mượt nữa á.”

Xin ngậm miệng. Võ Đại Võ Nhị rất muốn kêu tiểu hậu bối đừng nói nữa, nếu mà còn nói tiếp, có thể hai người bọn họ sẽ bị một đám đốm sáng nuốt sống mất.

Cũng không biết mình bị một đám tổ tiên vây xem, Mạc Cổn Cổn chỉ muốn kể sự yêu thích của mình dành cho Đại Quái Vật cho Võ Đại Võ Nhị nghe, hi vọng bọn họ cũng thích Đại Quái Vật. Ở trong lòng Mạc Cổn Cổn, Đại Quái Vật là sinh vật đầu tiên nhóc tiếp xúc ở thế giới này, cho nên anh đã có một địa vị bất phàm.

Dựng lều mới lên, không biết từ đâu Lục Kiêu Kỳ lại móc ra được một cái đệm.

Hai lỗ tai Mạc Cổn Cổn dựng thẳng, nhô đầu lên.

Là cái đệm!

Quay đầu lại nhìn cái đệm đã thủng một lỗ to của mình, tai nhỏ của Mạc Cổn Cổn xụi lơ xuống.

Bảo bối tốt như cái đệm, khẳng định là Đại Quái Vật phải chừa lại cho mình rồi.

Nhịn không được trượt xuống khỏi đầu Đại Quái Vật, Mạc Cổn Cổn bước cặp chân vòng kiềng đi về phía cái đệm hư, hai tiểu móng vuốt nâng lên.

Mạc Cổn Cổn: “QAQ, ư ư.”

Trộm liếc nhìn cái đệm của Đại Quái Vật, lại nhìn nhìn bảo bối đã bị hủy diệt của mình, Mạc Cổn Cổn lại mất mát.

Nhóc quyết định, nhóc muốn chán ghét đống xương khô này!

Có một bàn tay to ấm áp chạm vào đầu, một giây kế tiếp Mạc Cổn Cổn liền bị nâng lên, cách mặt đất càng ngày càng cao.

Sau đó được đặt lên một cái đệm mới mềm mại.

Mạc Cổn Cổn ngồi cứng còng trên đệm mềm không dám nhúc nhích.

Tiểu móng vuốt chọt vào cái đệm. Mạc Cổn Cổn trừng lớn hai mắt, nhìn Đại Quái Vật một cách không dám tin: “Ư ư?”

Đây, đây là cho nhóc sao?

Lục Kiêu Kỳ chỉ chỉ vào Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi, sau đó lại chỉ vào cái đệm, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Thoáng cái Mạc Cổn Cổn bị cảm giác vui sướng lấp đầy, nhóc chớp mắt nhảy cẩng lên, hướng về phía Đại Quái Vật kêu “ư ư”.

Trong mắt Lục Kiêu Kỳ xoẹt qua một tia ý cười, về phần người máy đã triệt để báo hỏng, sửa lại lần nữa là được chứ gì.

Đã có tay đẩy, tấm năng lượng hạt nhân, cùng với vật liệu có thể gặp không thể cầu.

Lại nói, đám vật liệu này là tự đưa tới cửa, nếu không có nhóc con, anh không thể kiếm được dù chỉ một phần.

Chỉ là…

Vấn đề cũng vô cùng nghiêm trọng, rất hiển nhiên đám xương khô này cần tìm thứ gì đó, hơn nữa lại còn tràn ngập tính nguy hiểm.

Khóe mắt Lục Kiêu Kỳ liếc qua nhóc con, bất luận ra sao, anh không cho phép bất kỳ sinh vật nào thương tổn tới Cục Bông nhát gan này.

Nói thật ra, các đốm sáng tổ tiên cũng vô cùng sợ hãi.

Rõ ràng tiểu hậu bối của bọn họ có thiên phú rất cao, nhưng có phải tính tình này quá mềm rồi không?

Đừng nhìn bộ tộc bọn họ lớn lên xinh đẹp hàm hậu đánh lừa thế giới, thực tế đều là chúa hung ác, sao mà tiểu hậu bối lại non mềm từ trong ra ngoài như vậy được chứ.

Ngoan ngoãn ngồi lên đệm mới, Mạc Cổn Cổn lăn một cái, vui mừng nằm úp sấp xuống ngửi ngửi.

Là mùi của Đại Quái Vật, Mạc Cổn Cổn chớp mắt, lăn qua lộn lại trên đệm, cọ hơi thở của mình lên trên.

Lục Kiêu Kỳ kết thúc đợt dọn dẹp với tốc độ có thể nhìn thấy được, lần thứ hai cọ ra một làn sóng độ hảo cảm.

Mắt Mạc Cổn Cổn lấp lánh, nhìn nhìn cái móng nhỏ ngắn củn của mình.

Đại quái vật thiệt lợi hại, nếu là nhóc, không chừng qua hai ngày cũng làm không xong cái đống này nữa. Càng hâm mộ hơn rồi!

Buổi tối là thịt heo quay, Mạc Cổn Cổn chưa ăn thịt heo bao giờ nên có chút do dự, nhưng mà măng nướng và trái táo nướng mật ong lại ăn rất ngon.

Không nói tới Mạc Cổn Cổn ăn đến bụng nhỏ tròn vo, các tổ tiên tụm lại một chỗ ám chà chà rình coi cũng nhịn không được nuốt nước miếng.

Võ Đại: “Hình như tên xấu xí này còn rất lợi hại.”

Võ Nhị: “Lúc sống ông đã ăn bao giờ chưa?”

Võ Đại: “Chưa, nhưng chắc là mùi vị không tồi, tiểu hậu bối rất thích.”

Võ Nhị: “Người này cũng không tới mức nào.”

Võ Đại nuốt nước miếng: “Chính là quá xấu.”

Ngả gia gia sắp giận đến không nhịn được: “Mấy đứa bây cứ nói hoài đi, hậu bối nhà chúng ta liền thành của người khác!!!”

Võ Đại Võ Nhị câm như hến. Bọn họ còn có thể làm gì đây, bọn họ cũng rất tuyệt vọng a.

Bởi vì có tấm thủy tinh, tiến trình sửa chữa của Lục Kiêu Kỳ rút ngắn lại gấp đôi. Anh bình tĩnh nhìn nhóc con, đáy mắt càng trở nên nhu hòa.

Đối với anh mà nói, nhóc con đúng là người có ân.

Sớm muộn gì anh cũng phải quay về giải quyết đám rận rệp đó, nếu như sau này…

Không biết nghĩ đến cái gì, đáy mắt Lục Kiêu Kỳ tràn ra vài phần ngưng trọng, anh nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nhíu mày bắt đầu suy ngẫm.

Nhặt bộ xương khô lên, con ngươi bình tĩnh không gợn sóng của Lục Kiêu Kỳ thoáng xuất hiện vài gợn sóng, anh nhìn chằm chằm vào hình vẽ ngôi sao đen sáu cánh trong góc thật lâu. Cái hình vẽ này, hình như anh từng nhìn thấy nó ở đâu rồi, chỉ là đã quá lâu rồi nên anh vẫn không để ở trong lòng.

Lần thứ hai tìm kiếm mấy bộ xương khô khác, Lục Kiêu Kỳ lại tìm chút vết tích trên bộ xương khô đỏ, là một vài đường cong.

Đầu ngón tay sờ soạng vài cái, con ngươi Lục Kiêu Kỳ càng trở nên sâu thẳm: Là khắc lên.

“A, ha ha ~” Một giọng nữ vang lên bên tai Mạc Cổn Cổn.

Mạc Cổn Cổn đang lăn lộn trên đệm cứng còng cả người, lông sắp nổ tung tới nơi.

Bỗng nhiên nhóc ngẩng đầu lên, liền đối mặt với một con đang lượn lượn lờ lờ… ??

Truyện Chữ Hay