Mạc Cổn Cổn nhìn nhìn bên trái, nhìn nhìn bên phải, yếu ớt ngẩng đầu lên. Nếu nhóc nói là tổ tiên, Đại Quái Vật có tin không?
Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi “ư ư” hai tiếng không hề có ý nghĩa.
Lục Kiêu Kỳ sờ đầu nhóc con, đường nhìn đảo qua dây chuyền làm bằng đá đen lấp lánh trên cổ nhóc, con ngươi chợt rụt lại. Anh nhớ rõ ràng, lúc anh kiểm tra xem nhóc có bị thương hay không, cái dây chuyền này vẫn chưa tồn tại. Như vậy, nó chỉ mới xuất hiện cách đây không lâu.
Có phải thứ đang nói chuyện với nhóc là những tồn tại hư vô mờ mịt mà lại chân thực kia không?
Khóe mắt liếc qua tấm thủy tinh, con ngươi Lục Kiêu Kỳ tối sầm.
Trong vòng phút ngắn ngủi đó, rốt cuộc nhóc nhỏ kia đã đi đâu? Có khi nào gặp phải nguy hiểm gì hay không?
Nghĩ như vậy, Lục Kiêu Kỳ mặt không biểu tình, nhưng toàn thân đã căng thẳng, cái đuôi chuẩn bị bạo khởi bất kỳ lúc nào. Anh bình tĩnh ngưng mắt nhìn vào hai mắt nhóc con, cũng thật trùng hợp, đúng lúc Võ Đại bay qua trước mắt nhóc, có một đốm sáng xanh nho nhỏ phản xạ lại.
Thoáng cái cơ thể Lục Kiêu Kỳ căng thẳng, anh vội nhặt lấy nhóc con lùi ra sau cỡ – m, hai mắt lạnh như bằng nhìn chằm chằm về phía kia.
Mạc Cổn Cổn ngốc lăng nộn kêu: “… Ư?”
Hai đốm sáng nhỏ Võ Đại và Võ Nhị cũng kinh ngạc đến ngây người, hai tiểu tổ tiên liếc nhau, cảm nhận được uy áp ở trên người người nọ một cách rõ ràng.
Là một tồn tại cường hãn, có hơi nguy hiểm, thậm chí còn có thể tạo thành thương tổn nhất định cho bọn họ nữa.
Nhưng mà!!
Lúc này hai vị tiểu tổ tiên đã muốn xù lông rồi, có lợi hại hơn nữa cũng không thành vấn đề!
Nhanh thả cháu yêu bé bỏng của bọn họ xuống!
Đốm sáng xanh nhỏ sắp bùng cháy thành hai ngọn lửa, Mạc Cổn Cổn nhìn mà kinh hồn táng đảm, ngửa đầu lên thử, Đại Quái Vật cũng đầy sát khí lạnh thấu xương.
Mạc Cổn Cổn: “… …” Ư ư ư?
Mạc Cổn Cổn ngọ nguậy, Lục Kiêu Kỳ rất sợ nhóc rơi xuống, hoặc là một lát sẽ làm nhóc con bị thương, anh liền đặt Cục Bông Nhỏ vào lòng biến thành một bọc nhỏ loi nhoi, bọc nhỏ ra sức giãy dụa kêu ư ư.
Lục Kiêu Kỳ vỗ nhẹ, “Đừng sợ.”
Rõ ràng là bảo vệ, nhưng trong mắt của hai cục bông tiểu tổ tiên, đây là hành động cướp giật, là thương tổn một cách lõa lồ lộ!
Tiểu hậu bối của bọn họ đáng yêu như vậy, bị bại hoại cướp đi thì biết làm sao?!
Làm sao mà Võ Đại Võ Nhị có thể nhịn được.
Hai cục bông tổ tiên tức giận đến mức triệt để biến thành hai ngọn lửa to cỡ trái lựu, vẻ ngoài cũng có điểm giống với trái lựu nữa.
Thật vất vả Mạc Cổn Cổn mới chui đầu ra ngoài được, nhìn qua liền thấy hai cục bông tổ tiên bay đến, nhóc sợ đến mức xù lông.
Mạc Cổn Cổn: “Σ( ° △°|||)︴ ”
Mạc Cổn Cổn: “Ưm ưm ưm ngao!”
Tiếng kêu của nhóc con non nớt lại gấp gáp, trong chớp mắt hai bên sắp khai hỏa đại chiến, hai đốm sáng vội bay tới, thận trọng vây quanh Mạc Cổn Cổn, “Bé con khó chịu ở đâu? Nói cho gia gia nghe xem?”
Cùng lúc Lục Kiêu Kỳ cũng đặt lực chú ý ở trên người nhóc con, cẩn thận nâng nhóc ra: “Làm sao vậy?”
Ba cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình, Mạc Cổn Cổn ngồi phịch ở trên tay Lục Kiêu Kỳ chớp mắt đầy vô tội.
Mạc Cổn Cổn kêu to một cách non nớt mềm yếu.
Trái tim của hai vị tổ tiên cùng một vị Thượng tướng hoang dại sắp bị hòa tan tới nơi. Nếu không phải có người ngoài ở đây, suýt nữa hai quả cầu tiểu tổ tiên đã hú hét rồi.
Lục Kiêu Kỳ nhìn chằm chằm vào nhóc con, đường nhìn chuyển sang đốm sáng đang phản xạ một cách mơ hồ.
Đại Quái Vật nghe không hiểu, Mạc Cổn Cổn liền ngồi dậy: “Ư ư.”
Võ Đại Võ Nhị: “Hửm?”
Tiểu móng vuốt bông xù xù của Mạc Cổn Cổn chỉ vào Đại Quái Vật, rồi lại chỉ chỉ mình.
Mạc Cổn Cổn: “Hai vị gia gia, anh ấy lớn lên xấu, nhưng lại là quái vật vô cùng tốt, anh ấy đã cứu mạng của con, còn cho con thức ăn ngon nữa!”
Nghĩ nghĩ, Mạc Cổn Cổn cố gắng biểu đạt vẻ thèm thuồng: “Ăn đặc biệt ngon!”
Võ Đại Võ Nhị: “… …”
Mạc Cổn Cổn: “Hai vị gia gia, anh ấy không phải kẻ xấu.”
Võ Đại Võ Nhị: “… …”
Mạc Cổn Cổn thấy hình như tâm tình của hai vị trưởng bối có hơi hòa hoãn, liền chuyển hướng sang Đại Quái Vật: “Ưm ưm ngao.”
Xoay xoay cái mông nhỏ, Mạc Cổn Cổn quơ tiểu móng vuốt, vắt hết óc giải thích.
Nhưng trong tai Lục Kiêu Kỳ, đại khái chỉ là âm thanh “ư ư” dài ngắn không đồng đều, rất non cũng rất mềm, là đang nói gì vậy nhỉ.
Nhóc con đang nói đến hai thứ đồ chơi màu xanh kia sao?
Lúc này, Lục Kiêu Kỳ có hơi ước ao, nếu anh có thể nghe hiểu tiếng kêu của nhóc con liền tốt rồi.
Cũng như cái Cục Than Đen kia, nhóc con có thể nói chuyện đến rất vui vẻ.
Đáy lòng Lục Kiêu Kỳ bốc lên cảm giác chua chát, nhịn không được liền thấy sợi dây chuyền không quá thuận mắt. Nhưng đại khái là rất quan trọng với nhóc con, Lục Kiêu Kỳ âm thầm đoán nếu không thương tổn tới nhóc nhỏ kia, nhóc ta thích đeo thì cứ đeo thôi.
Liền làm như không thấy.
Nhưng nếu là thứ xấu, anh sẽ bóp nát ngay lập tức.
Hai đốm sáng nhỏ nhấp nháy, vòng quanh Lục Kiêu Kỳ vài vòng, sau đó chui vào mặt đá đen. Trong chùm sáng lấp lánh, lại có thêm hai đốm sáng rực rỡ nhất đang chậm rãi chuyển động. Mặt đá đen tỏa ra hương thơm thoang thoảng, Mạc Cổn Cổn cảm nhận được một trận nhẹ nhàng khoan khoái.
Nhóc cẩn thận thả mặt dây chuyền xuống, bò lên trên đầu của Đại Quái Vật.
Toàn bộ những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay đều quá khiến cho gấu trúc kinh ngạc.
Nhìn thấy thiệt nhiều thiệt nhiều quỷ quái rất đáng sợ, nhưng mà đó là tổ tiên gấu trúc liền khiến nhóc cảm thấy có hơi vui.
Không gặp ma ma…
Uể oải rũ tai nhỏ, Mạc Cổn Cổn mềm đát đát dựa vào đầu Đại Quái Vật, biến thành gấu nhỏ nằm úp sấp với hai quầng mắt đen thùi.
Lục Kiêu Kỳ không chuẩn bị truy cứu sâu, đảo mắt nhìn kỹ rừng rậm này, liền đội một con gấu trúc túng túng đát quay về lãnh địa.
Rất may mắn, trên đường về, trong một cái bẫy của Lục Kiêu Kỳ, có một con lợn rừng bị nhốt lại. Lục Kiêu Kỳ rũ mắt, trực tiếp dùng đuôi đánh vỡ sọ của lợn rừng, quấn lấy nó đi về.
Cách hồ nước một khoảng, thoáng cái con ngươi đen thẳm của Lục Kiêu Kỳ lại nhấc lên sóng gió.
Suýt nữa đuôi rồng có vảy đen nhô ra gai xương sắc bén.
Anh chậm rãi hạ thấp thân thể, cả người buộc chặt, tựa như con báo chuẩn bị bắt mồi, trong mắt đều là hung quang.
Mũi Mạc Cổn Cổn khịt khịt, cẩn thận ngồi dậy. Nhóc vừa định kêu một tiếng nho nhỏ, liền bị một ngón tay ngăn cản, Mạc Cổn Cổn nhìn ngón tay trước miệng mình, nhịn không được vươn hai tiểu móng móng ôm lấy cắn một cái.
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Suýt nữa không khống chế được, Lục Thượng tướng vỗ nhẹ vào nhóc con, ý bảo nhóc an phận, còn mình thì không tiếng động tới gần.
Khoảng cách càng gần, thanh âm truyền tới cũng càng lớn, sắp tới gần hồ nước cũng đã có một tầng sương mù thật mỏng lại lộ rõ vẻ bất thường.
Càng gần, sương mù càng dày đặc, hơi nước ẩm ướt âm trầm tràn ra, ngăn trở tầm mắt người khác.
Sương mù này hữu dụng với bất cứ sinh vật nào, nhưng ngoại trừ Mạc Cổn Cổn có mắt âm dương.
Cục Bông Nhỏ trừng mắt nhìn, kỳ thực nhóc đã kinh ngạc đến ngây người rồi.
Trước mắt là một đám, hoặc là nói, bộ xương khô đen, gần nhất là bộ xương khô đỏ cực to đang thưởng thức cái gì đó.
Mạc Cổn Cổn ngẩn người, thoáng cái lông liền nổ tung.
Nhóc sợ, nhưng lại càng phẫn nộ.
Bộ xương khô đỏ kia đang ăn bảo bối mật nhóc đã chôn giấu cẩn thận!!!
Ở trong mắt Mạc Cổn Cổn, người máy màu đen bị đẩy ngã ở dưới đất, thứ mà Đại Quái Vật một mực sửa sang lại trước đây cũng vỡ ra thành mấy khối. Cái lều thuộc về nhóc và Đại Quái Vật hoàn toàn biến thành một miếng vải rách, đệm nhỏ nhóc yêu thích nhất cũng xẹp lép, lông tơ bay đầy trời.
Quan trọng nhất là, tiểu bảo bối thuộc về nhóc nằm vươn vãi khắp nơi, bị đạp lên toàn là dấu vết bẩn bẩn.
Mà trân bảo của nhóc lại…
Cái ly kia là của Đại Quái Vật cho nhóc, nhóc đều luyến tiếc chạm vào, bây giờ lại bị một đám quái vật ghê tởm đạp hư!
Hai mắt Mạc Cổn Cổn đều sắp trào nước mắt.
Cục Bông Nhỏ vừa ủy khuất vừa phẫn nộ đứng thẳng tiểu thân thể, thậm chí nhóc còn muốn đồng quy vu tận với cái đám xấu xí này nữa kìa.
Nhưng rốt cuộc vẫn là quá túng, nhóc chỉ có thể nắm chặt lấy tóc bạc của Đại Quái Vật.
Lục Kiêu Kỳ thấy không rõ, lại có thể nhạy cảm nhận ra tâm tình của nhóc con rất không đúng, ôm lấy nhìn thử, thoáng cái Thượng tướng liền lạnh mặt.
Vỗ vỗ đầu của nhóc con mang tính trấn an, sắc mặt Lục Kiêu Kỳ trở nên âm lãnh.
“Ha ha ha, mùi vị của thứ này cũng không tồi, không ngờ tới còn có thể ăn được loại đồ chơi này, chậc chậc chậc.”
“Lão đại, lần này còn có bảo bối tốt hơn nữa đó, nếu ngài ăn được thứ kia, bảo đảm ngài có thể trở thành vua luôn!”
“Ha, ngươi nói đúng! Nhanh canh cho kỹ vào cho ta, nghìn vạn lần đừng để người chạy. Ngươi lại đi tìm xem còn thứ gì tốt nữa không.”
“Dạ! Lão đại!”
Rốt cuộc Mạc Cổn Cổn đã rất giận, nước mắt cứ như vậy liền rơi xuống.
Nhóc con nói khóc liền khóc cứ như chịu thiên đại ủy khuất, đậu vàng không ngừng rơi xuống, hít mũi phát ra tiếng ‘ư ư’ non nớt.
Lục Kiêu Kỳ thấy nhóc con khóc cực kỳ thương tâm, tim liền bị nhéo lên, từ mắt của nhóc con nhìn thấy tình huống phía đối diện, anh hận không thể dùng một đao giải quyết đống xương khô này. Không nói tới Lục Kiêu Kỳ đau lòng, một đám chỗ dựa vững chắc của Mạc Cổn Cổn vẫn âm thầm vây xem, không chỉ khảo sát Lục Kiêu Kỳ, họ cũng đang quan sát hoàn cảnh mấy trăm mấy nghìn năm sau này.
Khi nhìn thấy tiểu hậu bối nhà bọn họ khóc đến muốn tắt thở, một đám chỗ dựa vững chắc – tổ tiên – làm gì có thể nhịn được?
Tuy nói rằng nhóc nhỏ này là hi vọng, gánh vác sứ mệnh của to lớn của chủng tộc gấu trúc của bọn họ.
Nhưng tổ tiên gấu trúc bao che nhất.
“A a a! Cái đống xương khô xấu xí này, bé cưng nhà ta đều bị khi dễ đến khóc rồi!!”
“Giết chết bọn chúng! Làm thành canh xương hầm!”
“Bé con đừng khóc, nhìn gia gia rửa hận cho con nè!”
Đa số đốm sáng nhỏ đều là lo lắng suông, bọn họ không có biện pháp đi ra, chỉ có Võ Đại Võ Nhị có vật phẩm đặc thù, có thể tạm hiện thân.
Chỉ là Võ Đại Võ Nhị còn chưa ra tay, Lục Kiêu Kỳ đã nhịn không được, lúc anh phẫn nộ có thể so với bug, cả người đều là buff.
Bộ xương khô đang nằm mơ giữa ban ngày, đột nhiên có ánh sáng đen tràn ngập sát ý bay tới…
Rầm rầm, bõm.
Âm thanh vô cùng thanh thúy, đầu của bộ xương khô đỏ mới ban nãy còn cười to đầy kiêu ngạo liền rơi ở dưới đất, lăn vài vòng trong vũng bùn.
Ánh sáng xanh trong mắt bộ xương khô đỏ trở nên mờ nhạt hơn nhiều, nó đang định mở miệng, liền bị đạp cho một cước xuống bùn, ăn đầy miệng đất.
Bộ xương khô đỏ: “Ngươi phì phì phì… Thả phì phì phì…”