Hồn Thuật

chương 296: thập tam phương tề tụ(2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Thập Tam Phương Tề Tụ()

Trong thế giới tu luyện giả không thiếu những bậc kỳ nhân dị sỹ, luôn luôn có những khả năng kỳ quái và cực kỳ nguy hiểm. Tương tự, linh thú cũng có thiên hình bách quái dạng linh thú và sự hợp tác của bọn chúng đôi khi hiệu quả gấp nhiều lần so với nhân loại. Văn Lục đã một lần ăn đau khổ bởi bọ hung thủ lĩnh nên hắn biết tên đệ tử Nhẫn Giả kia mặc dù có biệt tài che dấu cả ánh sáng của hoàng lệnh nhưng hắn vẫn khó lòng mang nổi Hoàng Lệnh ra khỏi Thập Tam Phương Hồ.

Quả nhiên đúng như Văn Lục thầm nghĩ, chỉ thấy một loạt con linh thú kỳ quái đột ngột xuất hiện. Những con linh thú bằng quả bóng rổ vừa chui ra khỏi mặt hồ này khiến Văn Lục mở rộng tầm mắt. Nó hoàn toàn có thân thể tròn vo vo nhưng đại loại là họ nhà cá, có đầy đủ vây, mang… Tuy nhiên làm Văn Lục và đám đệ tử các thế lực sửng sốt là hai bên con cá này có một cặp cánh. Nhìn kỹ thì phát hiện ra cặp cánh trong suốt như nước đang vẫy vẫy liên hồi giữ cho nó có thể bay lượn và giữ thăng bằng trên không.

Đám linh thú “phi hành cá” này vừa xuất hiện đều đồng loạt lao vút đi. Dường như đám linh thú này có khả năng phát hiện ra đệ tử Nhẫn Giả đang ẩn mình kia, chúng nó bay vút về hướng đông chừng vài km thì há miệng phun ra một loại nước màu xanh xanh kỳ lạ. Càng kỳ lạ hơn là sóng không gian nhộn nhạo một trận, tên đệ tử Nhẫn Giả đang ẩn mình lao vun vút bỗng nhiên hiện ra. Tên này sửng sốt nhìn quanh, phát hiện ra Hoàng Lệnh bỗng nhiên phát ra quang mang chói lòa, mà cả chính mình đã hiện nguyên hình dưới con mắt của cả đám linh thú thì quá sợ hãi vội vàng vất Hoàng Lệnh ra ngoài rồi chạy trốn.

Tuy nhiên hắn đã đánh giá thấp khả năng của đám linh thú. Có những con dù không phải linh thú hoàng nhưng ở dưới nước, tốc độ của chúng còn gấp mấy lần so với tốc độ bay của nhân loại cùng cấp. Do vậy tên đệ tử Nhẫn Giả vừa hiện hình, từ phía dưới đã xuất hiện rất nhiều linh thú có thiên phú thần thông hệ thủy chờ trực sẵn.

Đủ dạng công kích đồng loạt được bắn lên trên không, tên đệ tử Nhẫn Giả dù có siêu phàm nhập thánh cũng trở thành bia thị bị bắn lỗ trỗ như tổ ong, rớt xuống một cái miệng đỏ lòm đầy răng nanh đang chờ dưới mặt hồ. Tự tin vào khả năng của mình mặc dù là điều tốt nhưng thiếu một cái đầu tỉnh táo thì vẫn y nguyên là kẻ thất bại. Mọi người đang thở dài một hơi, “cáo khóc gà” tiếc ột nhân tài vẫn lạc. Trong lúc mọi người còn đang đau đầu suy nghĩ xem làm sao lấy được Hoàng Lệnh lơ lửng ngoài mặt hồ kia thì Văn Lục ra tay.

Hình ảnh Ưng Vương bị bắn tan xác thì đệ tử Linh Thú Môn cũng đều quan sát thấy. Bọn họ đều nghi ngờ nhìn sang tên đệ tử sở hữu con chim ưng này. Tên đệ tử cầm đầu cao gầy, dáng vẻ thư sinh, có cái mũi ưng, hông đeo một cái hồ lô nhìn chằm chằm tên đệ tử đang sợ hãi run rẩy trước mặt hỏi:

- Ta đã dặn các ngươi không được đả thảo kinh xà. Tại sao chưa có sự đồng ý của ta ngươi đã tự tiện hành động? Ngươi có biết rằng nếu Hoàng Lệnh kia được Ưng Vương mang về đây thì cũng tương đương với giấy báo tử đối với tất cả chúng ta không?

Tên kia run rẩy lắp bắp không nói nên lời nào, chính hắn cũng không biết tại sao Ưng Vương kia lại nổi xung bay đi cướp Hoàng Lệnh, hiện giờ bị tra hỏi hắn cũng không biết trả lời ra làm sao. Người cầm đầu hiển nhiên cực kỳ thông tuệ, liếc mắc cũng nhìn ra điều này cho nên hắn cũng chỉ có thở dài:

- Lão tiền bối hiện tại tung tích còn chưa thấy. Nếu chúng ta cố tình trêu chọc đám linh thú cùng các thế lực đang ẩn núp xung quanh đây thì tất cả chúng ta đừng ai nghĩ có thể sống sót trở ra. Lão tiến bối chưa trở lại, Linh Thú Môn chúng ta tới đây cũng chỉ tìm một cơ hội xuống tay thôi, hoàn toàn không có tư cách để tranh đoạt… cho nên mọi người kiểm soát linh thú của mình cho chắc chắn. Ta không hi vọng tình huống này xảy ra lần thứ hai.

Đám đệ tử Linh Thú Môn vừa nghe vậy đồng loạt gật đầu. Đột nhiên dị biến phát sinh, chỉ thấy Hoàng Lệnh giữa hồ đột nhiên di động. Lần này không phải là linh thú hay nhân loại nào ăn cắp mà là do nó bị một cỗ lực lượng đập bay đi giống như người ta sút một quả bóng vậy. Chủ nhân của cỗ lực lượng này đương nhiên là Văn Lục rồi. Hắn cố tình thả ra một nhóm lực lượng hình thành cây vợt ở phía tây Hoành Lệnh rồi một đập đem Hoàng Lệnh bắn về phía thạch lâm, nơi đệ tử Linh Thú Môn đang ẩn nấp. Đám đệ tử linh thú môn cũng phát hiện ra dị trạng này tất cả đều sửng sốt ngẩn người, tiếp đó kinh hoảng chạy trốn ra tứ phía. Tới lúc này dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết có người chơi xỏ môn phái mình rồi, không chạy đứng ở đó mà chịu vạn thú xé xác thì mới là tên ngu ngốc.

Văn Lục núp ở ngoài xa nhìn thấy cảnh này nhếc miệng lẩm bẩm:

- Coi như các ngươi thông minh.

Tiếp đó lại kết lực lượng đập bay Hoàng Lệnh tạo thành một đường vòng cung bay lượn qua phía bảy môn phái đang ẩn núp ở hướng đông nam và hướng nam. Cùng lúc hắn thi triển hồn thuật lên một tên đệ tử Linh Thú Môn chạy về hướng hắn đang ẩn núp, dùng Vụ Ẩn bao bọc cả tên này lại, cắp lấy bay vút đi. Đối mặt với đám linh thú đang cuồng nộ lao tới, Văn Lục cũng không dám chắc Vụ Ẩn của mình có trốn qua được đám “phi hành cá” kia không.

Văn Lục cắp tên đệ tử Linh Thú Môn trốn biệt dạng để lại phía sau tiếng la quát rùm trời. Bảy thế lực trong đó có mấy thế lực đứng ở vị trí rất cao như Đạo Bà La Môn, Vu Sư, Trùng Thuật… Triệu Hồi Thuật tới từ Châu Phi cũng có mặt trong số bảy môn phái tập chung hướng này. Khi Hoàng Lệnh lướt qua, linh thú đồng loạt tràn tới thì màn biểu diễn của họ đặc sắc nhất. Vũ khí trên tay bọn họ hầu hết là để thi triển phép thuật. Chỉ thấy bọn họ nhắm mắt thành tâm lẩm nhẩm một hồi, lập tức mặt đất trước mặt bọn họ xuất hiện vô số những sinh vật kỳ quái.

Phổ thông nhất là những linh thú có bộ dạng của đại hùng, chó sói, hắc báo… tất cả những con linh thú này đều có một làn khói màu đen quấn quanh thân, cảnh tượng mười phần quỷ dị. Nhưng đang sợ nhất là những sinh vật không tồn tại trên trái đất cũng bị họ triệu hồi ra. Sói ba đầu, cốt phượng hoàng, hắc ám kỵ sĩ… thiên hình bách quái các dạng sinh vật cổ quái được triệu hồi. Đáng kinh ngạc là người cầm đầu của bọn họ còn triệu hồi ra cả một binh đoàn khô cốt, mỗi con đều cao tới hai ba mét, thân hình khổng lồ, tay mang đại đao ầm ầm xông vào đội quân linh thú mà chém giết, trông mười phần khí thế đủ cả mười. Những người khác mặc dù tu vi không cao cường bằng thiên tài Triệu Hồi Thuật kia nhưng ít nhất cũng triệu hồi được hai ba con. Thường thường bọn họ sẽ để một con bảo vệ bản thân, còn lại đều tham gia chiến đấu.

Bất quá để chống đỡ lại đám linh thú trong đó có cả linh thú hoàng thì bọn họ vẫn lựa chọn vừa đánh vừa lùi lại. Các thế lực khác cũng thi triển toàn bộ khả năng để chống lại làn sóng công kích dữ đội của đàn linh thú. Cả đám vừa chiến đấu vừa chửi bới kẻ ném đá dấu tay là Văn Lục ẩm trời khiến ngoài xa hắn cũng phải rùng mình mấy cái, trong lòng thầm nghĩ:

“Sau chuyến này để xem được mấy kẻ còn khả năng chửi mắng người?”

Các thế lực còn lại như Ma Môn, Thánh Quang, Phật Môn và một thế lực thần bí dưới lòng sông phía tây không bị Văn Lục “dẫn lửa” nhưng nhìn thấy cảnh các môn phái khác bị linh thú quần công cũng phải giật mình chuyển ra xa. Ai mà biết được kẻ “ném đá dấu tay” kia có quẳng cái Hoàng Lệnh về phía mình hay không, cho nên đề phòng trước cho chắc chắn. Chiêu này của Văn Lục đổi lại không biết bao nhiêu tiếng chửi mắng, tuy nhiên hắn vẫn không thèm quan tâm tới khối Hoàng Lệnh kia, khoái trá cắp tên đệ tử Linh Thú Môn bay về nơi ẩn núp của tu thuật giả ở ngoài xa. xem tại

Chỉ là vừa chạy về tới gần đỉnh núi nơi mấy người Thủ Hộ Giả Lê kết trận Văn Lục liền sửng sốt. Từ đỉnh núi phát ra những đợt khói bụi dày đặc cùng những tiếng va chạm kịch liệt, vô số kình khí bắn ra khiến cây cối khổng lồ xung quanh đỉnh núi cũng phải thủng te tua nằm rạp dưới mặt đất.

Vận dụng linh thức nhìn lên trên đỉnh núi, Văn Lục lần nữa giật mình. Chỉ thấy đám người Thủ Hộ Giả Lê đang chật vật chống đỡ hai phương thế lực nhân loại. Một bên khu vực tràn ngập huyết sắc đỏ lòm, một bên là phi kiếm bay đầy rời, quang ảnh bảy màu lượn ngang lượn dọc khiến người ta hoa cả mắt.

Góc núi bên phải huyết quang bao phủ hiển nhiên là do đám tàn dư của Huyết Môn gây ra. Những kẻ này lúc trước dùng chiêu Huyết Bạo chạy trốn không ngờ đã khôi phục. Lần trước đấu với “Kẻ Dọn Dẹp” sau lại đấu với đám người Văn Lục, Huyết Môn bị tổn hại hơn nửa tinh anh, chỉ còn lại hai mươi bảy người chạy thoát, chọn một hang động ở gần trung tâm khu vực số một để ẩn núp. Còn chưa khôi phục thương thế, “Kẻ Dọn Dẹp ” không ngờ vẫn tìm ra được bọn họ. Đại chiến xảy ra, chỉ là lần này đám đệ tử Huyết Môn còn sống sót đều là tinh anh, lại có đề phòng cho nên dùng Huyết Trận “mài” chết đám sinh vật chuyên công kích linh hồn cùng phun khí băng này. Nhưng là bọn họ cũng phải trả giá bằng ba tên đệ tử bỏ mạng, hiện tại quân số chỉ còn vừa đủ hai mươi tư tên.

Tuy nhiên Huyết Âm cũng không dám chắc là những “Kẻ Dọn Dẹp” từ bắc cực khác có mò tới hay không cho nên cả đám lại đổi địa điểm, tận lực thu liễm huyết khí trên người.

Pháp bảo “trấn phái” Huyết Sọ của đám đệ tử Huyết môn còn có một công dụng khác mà đám người Văn Lục không hề biết được. Chính là, chỉ cần một lần tiếp xúc, khí tức của đối thủ sẽ bị Huyết Sọ lưu lại, sau đó những đệ tử chỉ cần hao tổn tinh huyết liền có thể ra Quan Ảnh. Kỹ năng Quan Ảnh này có khả năng đưa hình ảnh hiện tại của đối thủ về cho đám đệ tử Huyết môn và cũng nhờ nó dưới sự căm hận đối với đệ tử tu thuật giả, đám người Huyết Âm không tiếc tổn hao tinh huyết mới biết được hành tung của tu thuật giả Đại Việt. Tinh huyết này chính là tinh hoa tích tụ nhiều năm của đệ tử huyết môn, nó cũng giống như kim đan hay nguyên anh của tu chân, ít đi một phần là yếu đi một phần, cho nên bình thường tất cả đệ tử Huyết Môn đều coi nó như chính sinh mạng của mình, việc đệ tử huyết môn không tiếc tổn hao nó đủ thấy bọn họ căm giận đệ tử trẻ tuổi tu thuật giả Đại Việt như thế nào. Mặc dù vậy lực lượng của mấy người Thủ Hộ Giả Lê cũng làm cho đệ tử Huyết Môn kiêng kị, bọn họ mới tìm gặp Thất Tình Môn để đưa ra lợi ích cực lớn, dụ dỗ bọn họ hợp tác.

Đi đánh lén các môn phái khác, Văn Lục hoàn toàn không ngờ tới doanh trại của mình cũng đang bị tập kích, hơn nữa là hai thế lực liên hợp tấn công. Đây chẳng khác nào vả cho hắn một tát rõ kêu. Lại nhìn mấy người Vân Trọng, Kiệt Hào quần áo te tua, chật vật chống đỡ, sát ý của Văn Lục nổi lên cuồn cuộn.

PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=

Truyện Chữ Hay