Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương : Đảo Vũng Nước Đục
Nguồn: tangthuvien
nguồn
Giữa một hồ nước rộng lớn, ở giữa tâm hồ muốn nhìn ra bốn phía bờ cũng chỉ thấy một làn ranh giới xanh nhỏ cuối chân trời. Hồ nước ẩn với những gợn sóng nhỏ tưởng như yên bình không ngờ ẩn chứa bên dưới là cả một thế giới sinh động và tràn ngập nguy hiểm. Nói là hồ thực ra không đúng, bởi vì có một con sông theo chiều đông tây chảy qua, cho nên coi nó là một khúc sông khổng lồ cũng không sai biệt lắm.
Ở giữa tâm hồ có một khu đất nổi lên, giống như một đảo nhỏ bị cô lập giữa biển. Khu đất này cũng không rộng lắm, áng chừng một hai km vuông đầy cằn cỗi. Khu đất này chẳng qua chỉ là nơi mấy con linh thú dạng phi cầm thỉnh thoảng bay tới đứng trên đó rình bắt mấy con linh thú yếu hơn ở dưới hồ, ngoài ra không còn tác dụng nào, cũng không có con linh thú nào muốn sống trên khu đất đó.
Chỉ là mấy hôm trước, khu đất này trở thành tâm điểm chú ý của cả khu vực số một. Một luồng hào quang khổng lồ có đường kính vượt qua cả diện tích khu đất, lan cả sang mặt hồ mà chiếu thẳng lên trời. Dao động linh lực trong khu vực này tuyệt đối là gấp đôi gấp ba so với các khu vực xung quanh, do vậy có rất nhiều linh thú cường đại đều chạy tới.
Cột sáng này hiển nhiên là do Hoàng Lệnh phát ra. Nhưng mà ảnh hưởng của nó khiến các thế lực nhanh chân chạy tới đang muốn khóc không ra nước mắt. Cột sáng quá mức cường đại thu hút các đệ tử các thế lực tới cướp đoạt thì cũng thôi, nhưng lại vẽ thêm cái tụ linh trận làm gì cho linh khí xung quanh cường đại khiến cho đám linh thú ầm ầm kéo đến vây kín cả bốn phía hồ. Những con linh thú hoàng thiện bơi lội cũng đã núp xuống dưới lòng hồ nằm im không nhúc nhích, không biết bọn chúng đang chờ đợi điều gì. Những con linh thú còn lại đều chọn ình một vị trí ở trên bờ, chăm chú nhìn về phía trung tâm hồ, biểu hiện mười phần cổ quái khiến đám thế lực chạy tới trước vội vã ẩn nấp, không hề có bất cứ hành động nào cho tới giờ.
Hơn nữa cái kế hoạch “ngư ông” của Vân Trọng cũng không phải chỉ có mình hắn nghĩ ra. Ở đây, tất cả các đệ tử thuộc các thế lực khác nhau mặc dù thực lực có chênh lệnh ít nhiều nhưng trong đội cũng không thiếu những kẻ có đầu óc. Thậm chí kế hoạch bọn họ vạch ra thì ngay cả các lão bất tử cũng phải e sợ vài phần. Cho nên Văn Lục cũng không bao giờ dám coi nhẹ bất cứ thế lực nào, khi quyết định ra tay đều tính toán chi li, ra tay là toàn lực. Cũng chính vì phong cách hành động của hắn như chớp giật cho nên người ngoài nhìn vào thường thường lầm tưởng là con đường hắn đi quá bằng phẳng. Thực tế là nguy hiểm đã bị hắn dẹp từ lúc chưa gây ra thiệt hại rồi. Trải qua nhiều kinh nghiệm, Văn Lục mười phần khinh thường các phương thức kiểu như mèo vờn chuột, hay đắc ý nói một thôi một hồi ra vẻ ta đây trước đối thủ của mình rồi mới lao vào đánh đấm… Những hành động như vậy theo Văn Lục là vừa thiếu chuyên nghiệp lại hay ứng phải câu “đêm dài lắm mộng”.
Đi bên cạnh Văn Lục đã lâu, Hương sát thủ tinh ý cũng đã nhận ra. Lần này Văn Lục đem mọi người tới đây hiển nhiên không phải nhằm vào Hoàng Lệnh, kế hoạch của hắn còn “sâu” hơn nhiều so với cái kế hoạch “ngư ông” và “chiến thần” của Vân Trọng. Bởi vậy liên tiếp năm ngày, hắn vẫn để hương bố trí trận pháp che phủ, án binh bất động ở trên một đỉnh núi phía đông, cách khu vực hoàng lệnh đến hơn trăm ngàn mét.
Bất quá nếu tính từ thời điểm Hoàng Lệnh xuất hiện thì đã trải qua một tuần, theo sự thăm dò của bọ hung thủ lĩnh, các thế lực hòng đoạt một trong mười vị trí đều đã chạy tới, chẳng qua là vẫn ẩn núp ở xung quanh hồ đợi thời cơ, mà vị trí của đệ tử Linh Thú Môn Văn Lục cũng đã tìm ra, chỉ là chưa tới lúc động thủ mà thôi.
Sương sớm răng phủ, Văn Lục sau khi kết thúc một vòng cường công mở mang Mầm Thế Giới liền thở một hơi, đứng dậy vươn mình. Lại nhìn về phía cột sáng ngày càng mãnh liệt của Hoàng Lệnh Văn Lục mỉm cười lẩm bẩm:
- Vẫn chưa động thủ cơ à? Như vậy cần phải khuấy đống nước đục này lên rồi.
Vụ Ẩn từ Mầm Thế Giới tràn ra, bao phủ toàn bộ thân mình, cả người quỷ mị biến mất. Mấy đệ tử tu thuật giả Đại Việt đều mở mắt nhìn nhau, lại nghe Thủ Hộ Giả Lê nói:
- Mọi người không cần để ý tới hắn. Nắm vững thực lực mạnh nhất chuẩn bị xem kịch hay là được rồi.
Hồng Hà nóng nảy nói:
- Ngươi cũng bình tĩnh quá ha. Lão đại đi ngộ nhỡ có chuyện gì thì sao? Chúng ta cần phải cử người đi theo trợ giúp. Ta thấy ta là người thích hợp nhất cho nên ta… tự đề cử mình.
Thủ Hộ Giả Lê liếc hắn một cái rồi nói:
- Ngon quá ha? Muốn chạy ra ngoài chơi cái tên kia về chẳng chặt chân ngươi xuống ấy à.
Hồng Hà bị nói trúng tim đen thoáng đỏ mặt, nhưng mà vẫn không phục nói:
- Nhưng mà một mình lão đại đi có quá phưu lưu không?
Vân Trọng mấy hôm trước do oang oang hò hét khiến nhiều người tức giận tỉnh lại từ trong tu luyện. Tức thì giày dép bay ào ào về phía hắn. Nhịn mấy hôm không được hò hét làm hắn phi thường khó chịu trong lòng, giờ có cơ hội thế này đời nào thiếu phần hắn. Chỉ thấy hắn khinh thường liếc Hồng Hà một cái rồi nói:
- Lão đại từ trước tới nay có bao giờ bắn tên không trúng đích không? Để lão đại một mình hành động, ta nghĩ đám thế lực ngoài kia cầu nguyện dần đi là vừa. Sắp tới không gà bay chó sủa ta tự cắt đầu của ta xuống cho ngươi đá bóng chơi chơi… Còn ngươi tu vi thấp kém chạy ra chỉ tổ làm vướng chân lão đại mà thôi.
Vòng vo một hồi té ra là đang đá đểu Hồng Hà. Quả nhiên tên này phi thường tức giận tóc tai dựng ngược lên quát:
- Ngươi nói tu vi ai thấp. Có giỏi ngươi ra đây đại chiến vài trăm hiệp, coi xem kẻ nào té đất đầu tiên.
Vân Trọng cười hắc hắc khoa chương khua khua cây đại phủ song lưỡi nói:
- Vừa hợp ý ta…
Bất quá hắn đang định đi lên “đại chiến” vài trăm hiệp chợt nhìn thấy ánh mắt của cô nàng sát thủ lập tức rụt cổ lại ngồi im không dám nhúc nhích. Đang ẩn nấp mà đánh đánh đấm đấm ở đây chẳng phải “lạy ông tôi ở bụi này”, Hương lại không nện cho hai tên một trận mới là lạ.
Vân Trọng sợ cô nàng sát thủ này cũng là có nguyên do. Ngày Hương mới được Na Na mời vào đội, cái tên to xác Vân Trọng không ngờ muốn tăm te nàng khiến nàng quyết tâm “tẩn” cho hắn một trận. Do vậy Hương đưa ra điều kiện nếu đánh thắng nàng, nàng liền chấp nhận mọi điều kiện của Vân Trọng còn không sau này nàng bảo gì phải nghe nấy. Tên to xác nghe vậy “máu dâm” tràn lên não không chút do dự chấp nhận. Chỉ là sự thực luôn luôn phũ phàng, thực lực của hai bên mặc dù sàn sàn nhau nhưng với cái đầu óc nhạy bén của Hương, nàng thừa sức đánh nện cho tên “tứ chi phát triển” này bầm dập te tua kinh hãi tới hiện tại. Cho nên Vân Trọng vẫn luôn kiêng kỵ cô nàng sát thủ này,vừa thấy nàng liếc mắt lập tức ngoan hơn cả trẻ em mẫu giáo.
Bờ hồ rộng lớn, Văn Lục ẩn nấp trong Vụ Ẩn lướt nhanh tới một thạch lâm trước mắt. Theo thông tin của bọ hung thủ lĩnh truyển thành hình ảnh truyền về thì khu vực này đã bị Linh Thú Môn chiếm giữ. Sở dĩ Văn Lục chọn Linh Thú Môn khai đao đầu tiên là bởi vì ân oán giữa hai bên đã kết. Hơn nữa ở xung quanh khu vực này đều là các thế lực dưới top mười cho nên bọn họ không hẳn đã bị diệt ngay từ lúc đầu manh động. Cái Văn Lục muốn chính là cuộc chiến kéo dài lan tới các thế lực khác chứ không phải một cuộc chiến ngắn ngủi vừa diễn ra đã bị dập tắt. Nếu mà bên cạnh họ là một trong mười thế lực vậy chẳng phải chết còn nhanh hơn ư? Dù sao bọn họ cũng không thể nào có nhiều linh thú như cái lão “nằm vùng” lúc trước được.
Chạy tới nơi, đứng trên một ngọn đá, Văn Lục cũng không vội vàng mà tỏa linh thức ra bốn phía. Đệ tử Linh Thú Môn đều mặc trang phục màu đen, trên ngược có in hình một con kỳ lân màu trắng cực kỳ nổi bật. Sau khi tìm tòi một hồi, hai mắt Văn Lục sáng ngời nhìn về một đệ tử ở góc ngoài cùng phía trái. Hắn ngồi xếp bằng tu luyện ẩn sau một khối thạch kỳ quái cũng giống như những đệ tử khác. Bất quá cái Văn Lục quan tâm không phải là hắn mà là con chim ưng to như con bò mộng đứng ở cạnh canh chừng.
Con chim ưng này nếu ở địa cầu cũng thuộc dạng linh thú không tồi chút nào. Tu vi của nó đã đạt linh thú vương cấp sáu, đủ để đối phó với một tu chân giả Nguyên Anh. Tên đệ tử có tu vi Ngưng Mạch kia hẳn không thể nào thu phục được, hiển nhiên là do trưởng bối để lại cho.
Thôi miên của hồn thuật được thi triển, một luồng sóng dao động bắn thẳng vào não hải con chim ưng khiến con này bỗng chốc ngây ra như phỗng. Tiếp đó con chim ưng này bay vút lên, chớp mắt đã nhằm phía trung tâm hồ phóng tới khiến tên đệ tử Linh Thú Môn mở choàng cặp mắt ngạc nhiên, há hốc mồm không biết tình hình như thế nào.
Đám đệ tử bên cạnh cũng bị tiếng vỗ cánh của con chim ưng làm tỉnh lại từ trong tu luyện. Thủ lĩnh của đám đệ tử là một thanh niên gầy ốm đeo một cái hồ lô bên eo trừng mắt nhìn tên đệ tử có con chim ưng hỏi:
- Như thế nào lại để nó gây ra động tĩnh lớn như vậy?
Tên đệ tử còn đang ấp úng tên thủ lĩnh cũng nhìn ra kẻ này thực sự không biết chuyện gì thì nhìn sang hai tên canh gác ở bên ngoài vừa chạy vào:
- Các ngươi có thấy động tĩnh gì xung quanh không?
Hai tên kia đều lắc lắc đầu phủ nhận khiến tên thủ lĩnh cau mày:
“Không có địch tập, Ưng Vương không thể nào tự tiện hành động được. Điều này thật kỳ quái, không lẽ là do sư thúc triệu tập? Không thể như vậy, dù sao sư thúc cũng có nhiều linh thú lợi hại gấp ngàn vạn lần Ưng Vương, triệu tập nó cũng không có tác dụng gì”.
Lại nhìn sang tên đệ tử còn đang ngơ ngác nhìn về phía trung tâm hồ, tên thủ lĩnh nói:
- Còn ngẩn ra đó. Ngươi thử triệu tập Ưng Vương xem thế nào?
Trong lúc đám đệ tử Linh Thú Môn còn đang nhốn nháo về con linh thú vương bỗng nhiên “nổi hứng” bay mất thì ở giữa trung tâm hồ bỗng nhiên phát ra một loạt tiếng gầm rống cuồng nộ khiến cả thinh không rung chuyển. Tất cả các thế lực vội vã nhìn ra liền thấy cột sáng của Hoàng Lệnh không ngờ đang… di chuyển.