Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương : Ngọc Yêu ()
Nguồn: tangthuvien
Văn Lục còn đang ngẩn người, cô bé ngồi bên cạnh đã nín khóc, hai mắt mở to tròn tò mò hỏi:
- Cưỡng… cưỡng hiếp ư? Nó là cái gì?
Văn Lục toát mồ hôi hột. Ngọc Yêu thấy không uy hiếp được hắn liền quay sang trừng mắt với Kiệt Hào. Kiệt Hào chỉ còn nước cười khổ vuốt mặt nói:
- À thì là… là… bắt nạt đó. Mấy ngày ngươi bắt ta hát đến khản cả cổ như vậy chính thị là cưỡng hiếp.
- Ôi trời! Như thế hả? Thế sau này ta muốn cưỡng hiếp ngươi dài dài. Nếu ủy khuất ngươi làm ngược lại với ta là được…
- Thật vậy?
Cả bốn tên nam nhân đầu muốn to như cái đấu. Vụ này cũng quá hào phóng nha. Tuy nhiên với linh hồn cường đại Văn Lục rất nhanh nhìn ra vấn đề. Văn Lục không những đã phát hiện ra nàng là một yêu tinh mà còn biết cô nàng trước mắt này thực lực cường hãn nhưng tuyệt đối là một “trang giấy trắng”, muốn vẽ gì lên trên thì vẽ. Trừ khi tổn hại tới tính mạng nàng, còn lại nàng đều giống như mới từ trong núi đi ra thành phố, bảo gì cũng gật. Như vậy chắc chắn nàng mới vừa đạt tới giai đoạn hóa hình. Nếu đem nàng nhập vào đội ngũ, nhất định thực lực sẽ tăng lên cấp độ mới.
Nghĩ là làm… ừm… muốn dụ dỗ “trẻ em”, trước hết phải có kẹo. Văn Lục lấy từ trong Mầm Thế Giới ra một khối bánh đưa tới trước mặt nàng rồi nói:
- Nàng là mới độ kiếp xong sao? Có đói không?
Nói xong không đợi nàng kịp phản ứng đã đưa bánh tới trước mặt. Ở phía sau, đám người Kiệt Hào bĩu môi khinh thường. Lão đại mặc dù tu vi cao cường nhưng khả năng “cua” gái thì quá kém. Làm gì có công tử phong độ nào lại phun ra mấy câu tầm thường thế chứ. Mất điểm là cái chắc.
Chỉ là, còn chưa đợi bọn kịp nhếch miệng, cô bé đã hưng phấn cầm lấy miếng bánh bằng lòng bàn tay cắn thử một miếng.
- Oa! Thật là ngon! Đây là dư vị của thực phẩm sao? Ta lần đầu tiên được ăn nha. Đây gọi là gì?
Văn Lục mỉm cười:
- Nga! Nó gọi là bánh cáy. Bánh ta có được là bánh cáy đời số một nha. Để dành tới giờ mới đem ra cho ngươi à.
- Ồ! Tốt… ngon… ngon.
- Ừm! Nếu đi theo chúng ta,ta đảm bảo ngày nào nàng cũng có cái ăn ngon như vậy.
Văn Lục còn đang chắc mẩm mưu kế đại thành thì Ngọc Yêu ngẩn ra, vẻ mặt đề phòng nói:
- Ngươi là người không tốt, ta có cảm giác ngươi đang lừa gạt ta.
Văn Lục giật mình cái thót, linh giác của yêu tinh đúng là không thể nào xem thường. Bất quá Văn Lục cũng không phải kẻ vất đi, rất nhanh đã tìm ra cách ứng đối. Chỉ chỉ Kiệt Hào, Văn Lục nói:
- Nàng hỏi hắn xem ta có nói sai không?
Kiệt Hào bị Văn Lục lôi ra làm tấm chắn liền ủy khuất, tuy nhiên miệng vẫn nhanh chóng nói:
- Lão đại nói đúng đó! Dù lão đại không cấp thức ăn cho nàng, ta cũng sẽ cấp nha!
- Thật không?
- Thật hơn cả ta.
Ngọc Yêu hưng phấn:
- Tốt! Tốt… ta sẽ theo các ngươi đi chơi.
Nói xong lại làm ra điệu bộ đáng thương:
- Nhưng mà các ngươi phải hứa là bảo vệ ta nha. Dù sao ta cũng nhút nhát và yếu đuối lắm.
Văn Lục choáng váng: “Gặp quỷ đi, ngươi mà yếu đuối? Ta cũng không chắc thu thập được ngươi, thế còn đòi bảo vệ. Không biết ai bảo vệ ai nha”.
Bất quá nghĩ thì nghĩ vậy, Văn Lục cũng không dám nói ra miệng. Giơ ngón tay út về phía nàng:
- Ngoắc tay cho hợp tác của chúng ta.
- Ý gì?
- Chính là hai bên thỏa thuận thành công, ngoắc tay chính là bằng chứng cho sự hợp tác.
- Oh! Cái này ta thích…
Nhìn Ngọc Yêu giơ ngón út xinh xắn của mình ra ngoắc ngoắc, Văn Lục hài lòng mỉm cười. Đối phó với người có tính nết trẻ em phải dùng biện pháp phi thường “trẻ em” mới hiệu quả. Đám người Thủ Hộ Giả Lê đứng phía sau đều trừng mắt nhìn nhau. Lão đại không hổ là lão đại, biện pháp tưởng như ngu ngốc như vậy hóa ra lại có hiệu quả. Nếu biết thế cả ba tên đã “động thủ” từ mấy hôm trước rồi, đâu đến nỗi một kẻ khản đặc tiếng, hai kẻ nhăn mày nhăn mặt vì bày mưu tính kế như hiện tại?
Đau khổ nhất là Kiệt Hào, hắn tưởng Văn Lục hoặc giải cứu hắn ra, hoặc một hơi đem cô nàng yêu tinh này đánh chạy te tua. Ngàn tính vạn tính lại không ngờ lại quên mất lão đại cũng háo sắc như ai, nhất là cô nàng này thực lực lại cường hãn như vậy lão đại bỏ qua mới là chuyện lạ. Giờ thì xong rồi, lát nữa gặp Ngọc Ảnh yêu dấu biết giải thích thế nào a.
Kiệt Hào còn đang khổ sở nhăn mặt, lực lượng của Văn Lục đã bao chùm lên cả năm người, chớp mắt đã biến mất phía cuối chân trời. Ở Địa Cầu Đại Hội Giới này nguy hiểm lúc nào cũng rình rập, trước không nói tới linh thú, yêu tinh hay các hiểm địa… Chỉ riêng mấy lão bất tử ẩn núp lung tung khắp nơi cũng trở thành mối nguy hiểm không nhỏ. Thường thường, mỗi khi xong một kỳ khảo nghiệm của Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả, những người giữ lệnh bài sẽ bị trực tiếp truyền tống ra ngoài. Nhưng là bọn họ không muốn ra thì đơn giản là vứt quách cái ngọc bài đó đi là xong. Cuối đợt Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả sẽ có các thần niệm cường đại rà quét qua để đề phòng có kẻ lọt lưới còn ở lại Địa Cầu Đại Hội Giới. Tuy nhiên thế lực nào đã chủ tâm cài người ở lại đều dốc hết sức, phương pháp ẩn nấp cũng có cả ngàn vạn cách, mấy tên trưởng lão tỏa ra thần niệm quét qua quét lại kia chắc gì đã tìm ra. Đôi khi mấy tên trưởng lão này còn cố tình dùng thần niệm của mình che chở cho người của môn phái nằm vùng trong đó ấy chứ. Bởi vậy trong Địa Cầu Đại Hội Giới dù nhiều nguy hiểm như vậy vẫn còn nhiều lão già tuổi ít nhất cũng trên trăm năm lượn qua lượn lại, nói không nguy hiểm chỉ là tự dối người, lừa mình.
Bay mấy ngày đường, Văn Lục mới gặp lại nhóm đệ tử đi trước. Bọn họ cũng chỉ còn cách căn cứ phía đông ba bốn ngày đường, cho nên Văn Lục cũng hạ xuống đi cùng.
Vừa mới đáp xuống, Văn Lục đã bị một tiếng hét chói tai vang lên dọa cho hắn một trận đổ mồ hôi:
- A! Đôi gian phu dâm phụ kia. Bắt được quả tang nhé!
Tiếng hét là của một nữ tử mặc chiếc áo dài truyền thống đứng phía trước nhóm đệ tử. Chỉ thấy nàng hét xong liền ngồi xuống ôm mặt khóc rưng rức.
- Chàng là đồ khốn nạn… Ta lo lắng cho chàng mấy hôm nay, dung nhan tiều tụy. Không nghĩ tới chàng lại có tâm tình đi trêu hoa ghẹo nguyệt… ô ô…
Kiệt Hào phía sau Văn Lục vừa nghe tiếng hét vang lên khuôn mặt đã thoạt xanh thoạt đỏ. Lại nghe Ngọc Yêu đang cắp tay mở đôi mắt to ngạc nhiên hỏi:
- Gian phu dâm phụ là gì vậy ta?
Kiệt Hào muốn té xỉu, hắn hận không có cái lỗ nẻ nào để nhảy xuống chết quách cho lành. Đây đúng là tình ngay lý gian a. Hắn hấp tấp vội vã cởi tay Ngọc Yêu ra khỏi cánh tay mình. Ngọc Yêu lại mù mờ hỏi:
- Như thế nào lại bỏ tay ra? Từ hôm nọ tới giờ vẫn tốt mà?
Nhìn qua thấy cô gái phía trước ngồi khóc, lại nhìn Kiệt Hào mặt mày trắng bệch, Ngọc Yêu liền cho rằng chiêu này của nữ tử kia quá lợi hại. Lúc trước dù dùng vũ lực cũng không làm cho Kiệt Hào ra cái bộ dạng này đâu. Nghĩ vậy nàng liền “ăn cắp bản quyền”, dở chiêu thức “mít ướt” ra uy hiếp:
- Hu hu! Chàng nỡ lòng nào đối xử với thiếp như vậy? Có phải thấy người ta liền quên thiếp rồi không… hu hu…
“Ta ngất”
Văn Lục choáng váng, sự tình đúng là ngoài tầm dự kiến. Sau một hồi nước bọt văng tung tóe, song phương mới dần bình tĩnh lại. Kiệt Hào mặc dù được Ngọc Ảnh tha thứ nhưng vẫn còn toát mồ hôi hột, trong lòng thầm thề rằng từ giờ sẽ không còn dám chơi trò “rình mò” nữa. Quả thực nguy hiểm còn hơn so đấu với một linh thú hoàng. Ngọc Yêu thì không yên ổn được như vậy. Nàng bám lấy Văn Lục hỏi đông hỏi tây làm hắn sắp phát điên:
- Ngươi nói nhân loại khi trưởng thành cần tìm một người khác giới để yêu đương, để kết hôn?
- Theo như tập quán từ xưa tới nay thì đúng là như vậy?
- Thế kết hôn là gì?
- Ừ! Thì là hai người khác giới đến ở với nhau.
- Đơn giản vậy?
- À… ừm… còn làm một số sự tình khác… ừm… ví dụ như sinh con đẻ cái chẳng hạn.
- Như thế nào sinh con đây?
- Ặc! Cái này nàng chưa cần tìm hiểu sớm. Trẻ con vẫn nên an phận học hỏi tri thức khác.
- Xì! Đồ ki bo! Có chút kiến thức cũng không thèm dạy. Sang thứ khác thì sang thứ khác. Vừa nãy ta nghe nữ đệ tử… à cái gì gì Ngọc Ảnh nói “gian phu dâm phụ” là sao?
- Ừm thì là… là hai người khác giới nếu đã trao tình yêu cho nhau, theo đạo đức phải chung thủy với nhau, không được lăng nhăng với người khác, nếu lăng nhăng liền bị quy kết là “gian phu dâm phụ”.
- Như thế nào là lăng nhăng?
- Hả? Vấn đề này có chút khó khăn.
Văn Lục cau mày một hồi tiếp đó hưng phấn vỗ tay nói:
- Nga! Tìm ra cách cho nàng hiểu. Vừa nãy ta có nói là sau khi kết hôn thì hai người khác giới sẽ sinh con đẻ cái chứ? Ừm… nếu mà một trong hai người đó mà đi làm cái việc có khả năng sinh con đẻ cái đó với người khác thì liền bị coi là lăng nhăng.
- Ồ! Rốt cuộc cái việc mà ngươi nói là việc gì?
- Ặc! Hỏi câu khác dễ hơn không?
- Xì! Lại giấu… Hừ… vậy thì hỏi cái khác. Ừm… Ta thấy linh thú hoàn toàn có khả năng loại bỏ một trong số
hai kẻ kia để kết thân với kẻ còn lại. Nhân loại cũng có thể chứ?
- Ục! Cái này không tốt đâu. Dù sao chúng ta cũng là người văn minh, phải thể hiện ra phương pháp văn minh.
- Như thế nào là phương pháp văn minh?
- Ừm… Chẳng hạn như theo đuổi công bằng. Ngươi kia chọn ai thì người đó thắng.
- Ồ! Quá rườm rà, trực tiếp đoạt không được sao?
- Ài! Ngươi là tiểu cô nương còn nhỏ không hiểu đâu. Nhân loại có thứ tình cảm gọi là tình yêu. Nếu mà cặp đôi kia có thứ này thì cho dù ngươi giết được một trong số hai người cũng liền bị người còn lại liều mạng điên cuồng tru sát ngươi nha. Cho nên không thể làm theo cách thiếu văn minh như vậy được.
- Tình Yêu sao? Nó là cái đồ vật gì? Có ăn ngon được như bánh cáy ngươi đưa không?
- Không ăn được…
- Nó có hương vị gì, ngọt hay mặn…
- Cả hai…
Văn Lục bắt đầu uể oải. Ngược lại, Ngọc Yêu lại càng hưng phấn:
- Nga! Nghe qua ta đã cảm thấy nó ngon rồi. Ngươi có thể kiếm cho ta vài cái “tình yêu” không?
- Đã bảo không ăn được mà. Nó không phải vật chất.
- Hử? Không phải vật chất thì là linh hồn à? Linh hồn ta cũng ăn…
Văn Lục mém xỉu, quên mất bà cô này là yêu tinh, thứ gì có lợi nàng đều có thể “ăn” được. Đau đầu một trận, hắn chợt nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu:
- Như thế này! Cái gọi là tinh yêu nó khá phiền phức, cho nên ta đề nghị ngươi đi hỏi một vòng mấy đệ tử ở đây. Ta nghĩ nhất định ngươi sẽ được câu trả lời thỏa mãn.
Ngọc Yêu cau đôi mày xinh đẹp suy nghĩ một hồi, tiếp đó gật gù đồng ý:
- Ngươi nói cũng phải. Để ta đi hỏi thử?
Kết quả là Văn Lục chưa kịp thở phào đã thấy nàng ấm ức chạy lại, nước mắt ngắn nước mắt dài thút thít nói:
- Hu hu… Ngươi là đồ lừa đảo? Bọn họ toàn ba xạo không à, cả mười mấy người mà chẳng người nào trả lời giống người nào.