Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương : Ngọc Yêu
Nguồn: tangthuvien
Dưới nhân gian có loại ngọc quý nếu ai đeo trên người thì không những mùa hè mát mẻ, mùa đống ấm áp mà còn phòng ngừa hoặc chữa được một số bệnh tật. Đây cũng là lý do tại sao những người có chút tiền của liền muốn sưu tầm cho ra một khối ngọc quý dành cho con cháu. Trong giới tu luyện giả thì ngọc được nâng lên một tầm ới, có những viên ngọc cực phẩm có thể tự động hấp thu linh khí của trời đất mà hình thành nên thần thông riêng, chẳng hạn như có khối ngọc có thể tạo một vòng phòng hộ quanh chủ nhân, hoặc có khối ngọc lại có khả năng làm chủ nhân tàng hình…
Vương của các loại ngọc chính là những khối ngọc hấp thu linh khí trời đất qua nhiều năm hoặc nhờ một điều kiện xảo diệu nào đó mà hình thành nên linh trí. Khối ngọc này lại trải qua thiên kiếp liền trở thành Ngọc Yêu. Điều kiện xảo diệu ở đây đủ thiên hình vạn trạng, hoặc là nhờ trận pháp tự nhiên làm tốc độ hấp thu linh khí lên gấp trăm, gấp ngàn lần, hoặc là do nằm trong một khối vật chất đặc biệt như linh hạch của linh thú hoàng, dung nham ở địa tâm…
Ngọc Yêu khi có linh trí, vượt qua thiên kiếp liền vô cùng cường đại, nhưng mà để đạt được mức độ đó thì mỗi Ngọc Yêu đều là những nhân vật trèo qua vô tận cố gắng cùng tai ách, phải trốn tránh nhiều dạng kẻ thù. Chính vì vậy mà số lượng yêu tinh mới ít ỏi đến đáng thương so với linh thú hoặc nhân loại.
Vượt qua thiên kiếp, yêu tinh có khả năng hóa hình, Ngọc Yêu cũng không ngoại lệ. Đạt tới cấp độ này, bọn họ hoàn toàn có thể biến thành các hình dạng khác nhau dù là linh thú, nhân loại hay một đồ vật vô tri… bọn họ đều có thể biến hình.
Ngọc Yêu xinh đẹp trước mắt Kiệt Hào nhờ cơ duyên xảo hợp mà lọt vào trong khối tủy băng vạn năm ở cực bắc Địa Cầu Đại Hội Giới. Nhờ lực lượng hùng hồn của tủy băng, Ngọc Yêu không cần đến ba trăm năm liền tu luyện đến cấp độ hóa hình. Cũng may ở nơi cực bắc Địa Cầu Đại Hội Giới toàn bộ là băng tuyết bao phủ cho nên số lượng linh thú có mặt ở đây thưa thớt hơn nhiều so với các khu vực khác. Hơn thế nữa khối tủy băng kia lại nằm sâu dưới lòng đất cả chục ngàn mét do vậy khi Ngọc Yêu gặp thiên kiếp không bị sinh vật nào quấy rối. Lại nhờ độ dày của mặt đất mà chống đỡ, thuận lợi vượt qua thiên kiếp.
Lúc mới ra đời, nàng còn chưa biết phải hóa hình thành cái bộ dạng gì, vẫn mang hình viên ngọc bội bay tới bay lui. Khi đám người Kiệt Hào và Thủ Hộ Giả Lê va chạm với bốn thế lực thì Ngọc Yêu có mặt, lơ lửng ở không trung quan sát. Bốn thế lực mà Kiệt Hào và Thủ Hộ Giả Lê va chạm tuy không có thế lực nào đứng trong tốp mười nhưng bọn họ đều có các “tiền bối” ẩn thân ở trong Địa Cầu Đại Hội Giới lâu năm trợ giúp. Cũng may lúc trước Văn Lục đã nhắc nhở mọi người nên cẩn thận với những “kẻ nằm vùng” này cho nên đám người Thủ Hộ Giả Lê mới không ăn phải “quả đắng”. Dưới sự bố trí sảo diệu của Thủ Hộ Giả Lê và mưu mẹo của tên âm hiểm Kiệt Hào, đoàn người thuận lợi thoát khỏi sự vây khốn của bốn thế lực. Tuy nhiên để dẫn dụ mấy lão già bất tử của bốn thế lực kia, ba người Kiệt Hào, Thủ Hộ Giả Lê và Trần Tiêu buộc phải tách đội ngũ ra để đánh lạc hướng mấy lão già.
Cả đám người này không có ai là chịu được tổn thất khi bay lên trên không trung cho nên vẫn dùng phương pháp chạy dưới mặt đất hoặc truyền qua truyền lại giữa các cành cây khổng lồ tất nhiên là sẽ không thể nào biết được sự có mặt của Ngọc Yêu trên không trung. Ngọc Yêu lúc đó thấy được một nữ đệ tử của một trong ba thế lực liền bị thu hút. Người này mặc dù không xinh đẹp nhưng cách ăn mặc quả là làm người ta ngưỡng mộ, người ngoài nhìn vào chỉ thấy các hào quang tỏa ra từ trang phục trên người nàng lập tức có cảm tưởng đang đối mặt với tiên nữ lạc trần. Ngọc Yêu cũng không ngoại lệ, liền bị bộ dạng nhân loại này hấp dẫn, liền tìm một nơi biến thân. Đương nhiên, nàng khinh thường biến thành bộ dạng của nữ đệ tử kia. Nàng tự tin mình có thể biến thành nhân loại đẹp hơn nhiều.
Kết quả… khỏi phải nói, để thử nghiệm hiệu quả, nàng cố tình lượn qua một vòng trước mấy lão già đang truy đuổi ba người thanh niên. Lượn xong một vòng… nàng liền kỳ quái phát hiện, ngay cả bốn lão già bất tử cũng quên luôn việc mình đang truy đuổi đứng ngẩn ngơ một hồi. Hai tên háo sắc Kiệt Hào và Thủ Hộ Giả Lê cũng không ngoại lệ đều mắt to hết cỡ. Riêng chỉ có môt kẻ ôm kiếm đứng đó là mặt mũi vẫn điềm nhiên dường như trời có sập xuống hắn vẫn không mảy may biến sắc. Ngọc Yêu thấy vậy liền liệt hắn vào danh sách “nam nhân loại này không thích con gái”.
Nếu Trần Tiêu mà biết suy nghĩ này của Ngọc Yêu không biết hắn có liều mạng vung kiếm chém tới không nữa. Bất quá với tâm cảnh của hắn hiện giờ, có khi nghe xong hắn vẫn tỉnh bơ như thường. Tên này quả là đáng sợ, trong mắt hắn chỉ có kiếm. Dễ thường sau này hắn dưỡng ra một kiếm linh là nữ không chừng.
Ngọc Yêu cũng không biết, sau lúc nàng rời đi, hai tên háo sắc Kiệt Hào và Thủ Hộ Giả Lê liền làm ra hành động kinh người…. “phân công lao động”. Vì công việc theo dõi nàng mà hai tên trừng mắt to mắt nhỏ với nhau. Sau cùng Kiệt Hào lấy lý do là đối phó với những lão già bất tử kia phải có tu vi như Thủ Hộ Giả Lê mới chống đỡ được. Như vậy chỉ có Kiệt Hào và Trần Tiêu mới có tư cách nhận “nhiệm vụ” theo dõi tiên nữ. Mà cái tên “đầu gỗ” Trần Tiêu kia đời nào chịu đi theo dõi một nữ tử?
Kết quả là Kiệt Hào đắc ý vạn phần, hành tung kỳ dị bám theo tiên tử. Nếu Hương sát thủ mà biết kỹ năng ẩn nấp của mình dạy cho bọn họ để bọn họ thám thính tình hình các thế lực lại trở thàng công cụ để rình gái thì không biết nàng có tức bể phổi không nữa.
Phương pháp ẩn nấp của Hương sát thủ quả là ghê ghớm, ngay cả kẻ “ngoại đạo” như Kiệt Hào sử dụng cũng khiến Ngọc Yêu không tài nào phát hiện ra.
Bất quá dù sao nàng cũng là một trong những linh vật của trời đất tạo nên, linh cảm của nàng đương nhiên vô cùng cường hãn. Mặc dù không phát hiện ra người theo dõi nhưng cảm giác của nàng lại cảm thấy có vấn đề gì không đúng. Cái này tựa như giác quan thứ sáu của nhân loại dưới nhân gian thường hay nói. Cho nên dọc đường nàng “tiện tay” làm thịt mấy con linh thú vương đỉnh cấp làm tim Kiệt Hào muốn vọt ra ngoài lồng ngực mà ngồi. Cũng may tên này dù không có tâm cảnh cao như Trần Tiêu nhưng vẫn học được phần nào thong dong của lão đại, rất nhanh kìm nén tâm tình cho nên Ngọc Yêu mới không phát hiện được.
Mấy hôm sau nàng chợt nhớ ra một tình tiết. Lúc nàng hiếu kỳ với nữ đệ tử kia thì phát hiện ra khi nữ đệ tử xuống một cái hồ tắm, lập tức có mấy nam đệ tử mắt tròn mắt dẹt quên luôn cả cảnh giác mà ngắm nghía nữ đệ tử. Cảm giác bị theo dõi xuất hiện khi nàng rời khỏi cuộc truy đuổi kia, trong khi đó mấy người tham gia đuổi bắt chẳng phải toàn bộ đều là nam nhân loại sao? Nghĩ vậy nàng quyết định… tìm một cái hồ….
Vừa lúc này thì Thủ Hộ Giả Lê cũng đánh lừa được mấy lão bất tử kia mà chạy tới chỗ Kiệt Hào, vừa đúng lúc để xem màn diễm lệ dưới hồ. Chẳng qua, ngắm thì ngắm, đám người Kiệt Hào vẫn rất cẩn thận, không để lộ ra một tia khí tức làm Ngọc Yêu cứ ngỡ mình tính nhầm. Không nghĩ tới vừa mới thay bộ dạng xinh đẹp của nhân loại, sửa thành một chút bộ dạng linh thú lại khiến “cá lọt lưới”.
Ngọc Yêu đối với cảm giác sinh tử thường rất nhạy cảm, nhưng đối với các tình huống thường thức hằng ngày nàng vẫn là một tờ giấy trắng không hơn không kém. Do vậy khi Kiệt Hào thốt ra một đoạn lời của bài hát liền làm nàng hứng thú. Do vậy mới có cảnh “máy hát” Kiệt Hào đang hoạt động hết công xuất vẫn không làm thỏa mãn hiếu kỳ của “tiên tử” này. Kiệt Hào cũng không biết, hắn toàn lôi những bài “vật vã đau khổ” dưới nhân gian hát lên, vô tình lại tạo ra một tiên tử đa sầu đa cảm. Cũng chính vì lý do này mà lúc Văn Lục bay tới liền thấy nàng ngồi ở bên khóc thút thít, trong khi đó Kiệt Hào lại mắt la mày liếc không ngừng tìm cách chạy trốn.
Bất quá bộ dạng của Kiệt Hào lọt vào mắt Văn Lục liền trở thành một tên dâm tặc đang ăn hiếp một tiểu cô nương.
Vừa đáp xuống, Văn Lục đã tặng “miễn phí” cho Kiệt Hào một cước rồi trầm giọng hỏi:
- Có truyện gì? Sao không đuổi theo đội sớm, ngộ nhỡ bọn họ gặp linh thú cường đại nào đó thì sao. Lại còn có tâm tư ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt. Tức chết ta mà…
Cứ nghĩ tới công sức mình lo lắng an nguy cho bọn hắn, hộc tốc bay cả ngàn vạn lý tới đây. Không ngờ lại gặp cảnh này, dù là bụt cũng phải chín phần nóng giận.
Lúc Văn Lục bay tới, Ngọc Yêu cũng đã phát hiện ra, nhưng nàng cũng không làm ra hành động nào. Để tồn tại được trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, linh cảm của yêu tinh là vô cùng cường đại. Từ trên người Văn Lục, Ngọc Yêu dù là tu vi bằng với sơ cấp linh thú hoàng cũng cảm thấy một chút uy hiếp. Nếu không chắc chắn, yêu tinh sẽ không bao giờ động thủ. Dù sao với số lượng ít ỏi của bọn họ, nếu còn mang trên mình tính háo chiến như linh thú, chắc yêu tinh đã tuyệt chủng từ lâu.
Kiệt Hào mặt mày đau khổ đứng lên, còn chưa kịp phân bua đã nghe thấy Văn Lục quát:
- Còn chui lủi ở ngoài đó! Hai các ngươi cũng là đồng bọn của hắn hử?
Dưới con mắt ngạc nhiên của Ngọc Yêu, Thủ Hộ Giả Lê cười nhăn nhở nhảy ra từ một tán cây.
- Ha ha… ách! Hai chúng ta chỉ là xem thôi… đúng… chỉ xem thôi. Không có làm gì! Người hành động từ đầu tới cuối là hắn.
Kiệt Hào trợn tròn mắt tức giận chỉ Thủ Hộ Giả Lê, miệng “ngươi… ngươi…” một hồi. Tiếp đó hắn ủy khuất quay sang phía Văn Lục nói:
- Lão đại! Ta mới là người bị “cưỡng hiếp” a.
Văn Lục máu nóng lên đầu trực tiếp mắng:
- Nói nhảm…
Còn chưa hết câu liền giật mình, đánh giá qua cô bé ngồi ở trên một cái rễ cây kia một hồi, Văn Lục sửng sốt thầm nghĩ. “Không lẽ tên này bị “cưỡng hiếp” thật?”.