Editor: Tâm Thường Lạc
Cận Tử Kỳ kinh ngạc nhìn ngước nhìn cửa ra vào, hai tròng mắt chớp chớp, đáy mắt hiện lên làn hơi nước, chưa kịp hình thành giọt nước cô đã vội vàng ngẩng đầu lên, nhưng hơi nước quá nặng, khóe mắt vẫn có giọt nước mắt trượt ra.
Người giữ trẻ chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở ngưỡng cửa do dự bất định, Cận Tử Kỳ thấy được cô ta: "Bế Tiểu Bảo đi ngủ đi."
"Thiếu phu nhân cô..."
"Tôi không sao."
Cô cười nhẹ, lại không biết lúc này hai má của mình đều đã vương đầy nước mắt.
Người giữ trẻ ôm Tống Tiểu Bảo đi một bước thì quay đầu lại hai lần mà đi ra ngoài, thầm nghĩ nhất định phải gọi điện thoại cho Tô phu nhân.
Trong phòng ngủ chỉ còn mỗi một mình Cận Tử Kỳ, ánh mắt cô chợt bừng tỉnh mà đi đến bên giường, cô cảm thấy mình nên ngủ một giấc, ngón chân lại đá trúng cái hộp, từ trong góc có một chiếc nhẫn kim cương bạch kim lăn ra.
Cận Tử Kỳ cầm chiếc nhẫn đi đến dưới ánh mặt trời, kim cương rạng rỡ nhấp nháy hào quang làm cho cô mở mắt không ra.
Cô đột nhiên xoay người, chạy đến trước bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo lấy ra một sợi thước dây, dọc theo chiếc nhẫn kim cương đo một vòng.
Cận Tử Kỳ ngước nhìn kết quả đo đạc, đột nhiên thân thể mềm nhũn, trượt người ngồi bệt dưới đất.
Cô vuốt ve chiếc nhẫn đá Ruby trên ngón áp út của mình, đáy lòng của cô dâng trào một loại cảm xúc gọi là tâm tình kích động, cô che miệng, vui mừng quá mà ứa nước mắt, nước mắt không ngừng tuôn ra từ trong hốc mắt: "Không phải anh ấy, không phải anh ấy..."
——————
Trong phòng bệnh VIP của bệnh viện.
Hàn Mẫn Tranh ngồi ở bên giường, trong tay cầm quyển «Tập truyện ngắn» ngẩng đầu, nhìn về phía cô gái nằm yên lặng trên giường.
"Anh vừa mới xem một tiểu thuyết, trong đó nam chính bởi vì danh lợi mới tiếp cận nữ chính, nhưng nữ chính lại vì anh ta mà từ bỏ rất nhiều thứ cũng như làm rất nhiều việc cho anh ta, cuối cùng nữ chính bị bệnh ung thư, vào lúc này, nam chính đã đạt được những thứ anh ta muốn, anh ta có ý định công thành lui thân, nhưng nữ chính vẫn còn ngồi ở trên xe lăn cầm áo cưới đợi anh ta..."
Lòng ngón tay của anh ta lướt qua gò má Ngu Thanh Kiều đã ngày càng gầy gò, nhẹ nhàng nỉ non: "Thanh Kiều, em đoán kết cục thử xem."
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Hàn Mẫn Tranh đứng dậy nhận điện thoại, đi đến phía trước cửa sổ: "Chủ tịch."
"Mẫn Tranh, tôi có thể tin tưởng anh không?" Một giọng nữ hơi có vẻ trầm khàn vang lên ở đầu kia điện thoại.
Dáng người Hàn Mẫn Tranh cao gầy, đứng ở cửa sổ, trong phòng có một chiếc đèn để bàn, ánh sáng yếu ớt ẩn ẩn xa xa âm thầm in lên một bên mặt nghiêng.
Anh ta ngước đầu, nhìn một đàn chim nhạn bay ngang qua ngoài cửa sổ.
"Ngài nói đi, chủ tịch."
——— ———————
"Thiếu phu nhân thế nào? Tôi nghe nói chiều nay cô ấy không có đến công ty."
Tô Ngưng Tuyết đặt cặp công văn ở trên ghế sofa, xoa huyệt thái dương ngồi xuống, hỏi người làm nữ tình hình của Cận Tử Kỳ.
"Thiếu phu nhân hẳn là ở trong phòng ngủ, sau khi Doãn tiên sinh rời đi cô ấy cũng không bước ra khỏi phòng một bước."
Tô Ngưng Tuyết gật đầu, bảo người làm nữ lui ra: "Đi chuẩn bị bữa tối đi, tôi qua xem thiếu phu nhân một chút."
Đến lúc Tô Ngưng Tuyết mở cửa phòng ngủ chính ra, kéo rèm cửa bên trong, một mảnh u tối, căn bản không có bóng người.
"Tiểu Kỳ?" Tô Ngưng Tuyết quan sát chung quanh một lượt, lại mở cửa phòng tắm ra: "Tiểu Kỳ, con có ở bên trong không?"
Nhưng, đáp lại bà chỉ có bầu không khí yên tĩnh.
Một chuỗi cảm giác không rõ từ đáy lòng Tô Ngưng Tuyết bay lên, bà vội vã xuống lầu.
"Không phải nói thiếu phu nhân ở trong phòng sao?"
Các người giúp việc ở trong biệt thự vốn ai có nhiệm vụ riêng đều lần lượt đổi sắc mặt.
"Chúng tôi không hề thấy thiếu phu nhân đi ra ngoài mà...."
Tô Ngưng Tuyết ngước nhìn những người làm trước mặt đều mang vẻ mặt không hiểu gì, đi thẳng tới điện thoại ở bên cạnh, bấm dãy số của phòng an ninh cửa ra vào.
"Vâng, lúc chiều có nhìn thấy thiếu phu nhân lái xe đi ra ngoài."
Sắc mặt của Tô Ngưng Tuyết trắng nhợt, "Thiếu phu nhân có nói cô ấy đi đâu không?"
"Không có, nhưng xem ra thiếu phu nhân hình như đang muốn đi xa."
Đúng lúc này điện thoại từ trong tay trượt xuống, Tô Ngưng Tuyết mơ hồ đã nhận ra điều gì, nhưng với trạng thái tinh thần hiện giờ của Cận Tử Kỳ, nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng bác sĩ tâm lí đã nói, vào lúc này cô rất dễ dàng sinh ra tinh thần ảo giác, phải chiếu cố thật tốt!
"Đã xảy ra chuyện gì, sao đều ở đây?" Kiều Nam trở về lập tức nhìn thấy cả phòng tụ tập đầy người.
Mặt mày Tô Ngưng Tuyết đầy lo lắng mà nắm ống tay áo của Kiều Nam: "Không thấy Tiểu Kỳ đâu nữa!"
Trên mặt Kiều Nam cũng đầy chấn động, "Không phải lúc trưa còn bình thường đấy sao?"
"Em cũng không biết, trưa nay con bé đi về cùng A Lịch, sau đó thừa dịp các người làm không để ý đã đi ra ngoài, rồi cũng không trở về nữa, căn cứ theo phòng an ninh người ta nói, rất có thể con bé một mình đi đến Đức rồi!"
Nếu như Cận Tử Kỳ thương lượng với họ chuyện đi đến Đức, họ nhất định sẽ không đồng ý. Tuy rằng Tống Kỳ Diễn đã qua đời họ cũng rất khó chịu, nhưng vẫn phải tiếp nhận sự thật này, dù sao giấy tờ tuỳ thân của người đã khuất cũng đã trả lại rồi, nào còn có thể là giả?
"Tô phu nhân, hình như điện thoại của ngài đang rung."
Tô Ngưng Tuyết vội vàng nhận điện thoại, chính là Cận Tử Kỳ gọi tới, bà liền hỏi ngay: "Tiểu Kỳ, con đang ở đâu? Mau về nhà được không? Bây giờ tình trạng tinh thần của con không thể tùy tiện chạy loạn ở đâu, có chuyện gì chúng ta thương lượng lại cho kỹ, đừng tự chủ trương!"
Bên đầu kia điện thoại mới đầu là im lặng, có thể nghe được hô hấp nhẹ nhàng phập phồng.
Qua cả buổi, giọng nói đầy yếu ớt của Cận Tử Kỳ mới truyền đến: "Mẹ, con đã mua vé máy bay đi đến Berlin, Kỳ Diễn vẫn chưa chết, là do chính phủ bên nước Đức nhầm lẫn, con biết con nói như vậy nhất định mẹ sẽ không tin, cho nên con chọn cách một thân một mình đi tìm anh ấy, chuyện của công ty có mẹ và Mẫn Tranh trông coi, còn có Trâu Hướng giúp một tay, con cũng yên tâm..."
"Đứa nhỏ ngốc, con có biết Kỳ Diễn đang ở đâu sao? Biển người mênh mông con đi đâu tìm được nó?!"
Tô Ngưng Tuyết cũng gấp, vừa nói vừa cầm lấy chìa khóa xe chạy ra ngoài, bà muốn ngăn cản Cận Tử Kỳ đi đến Đức.
"Mẹ, mẹ có đuổi theo cũng không kịp nữa rồi, còn mười lăm phút nữa con sẽ qua cổng an ninh mà lên máy bay, chỉ cần Kỳ Diễn còn sống, con nhất định có thể tìm anh ấy trở về, hãy tin tưởng con, lúc con nói lời này con biết thần trí của mình còn rất rõ ràng."
Bước chân của Tô Ngưng Tuyết chậm lại, "Tử Kỳ..."
"Con biết mọi người vẫn luôn sợ con suy nghĩ không thông suốt, lo lắng tinh thần của con xảy ra vấn đề, nhưng con thật sự vô cùng khỏe."
"Vậy nếu như con không tìm được nó thì sao, chẳng lẽ con không trở về hả?" Tô Ngưng Tuyết lo lắng mà đỏ mắt lên.
Kiều Nam kéo bà vào trong ngực, lấy di động qua: "Tử Kỳ, việc tìm người chúng ta bàn bạc kỹ hơn, trước hết con quay trở về, đừng để mẹ con lo lắng."
"Chú Kiều, xin lỗi, khiến mọi người lo lắng cho con rồi, Mỗ Mỗ và Tiểu Bảo làm phiền chú và mẹ chăm sóc, con đã hạ quyết tâm muốn đi đến Đức, có lẽ chú sẽ nói con ích kỷ, con cũng thừa nhận mình rất ích kỷ, nhưng con không muốn chờ đợi nữa, mỗi khi chờ thêm một khắc thì lại có thêm một phần dày vò, con không thể mất đi anh ấy, Mỗ Mỗ và Tiểu Bảo cũng không thể không có ba, con xin lỗi..."
Sau khi ba chữ "Con xin lỗi" thốt ra, Cận Tử Kỳ liền cúp điện thoại, tiện thể tắt luôn máy.
Lắng nghe trong điện thoại truyền tới tiếng "Tút tút", Kiều Nam thở dài, bất đắc dĩ nhướng đầu mày.
"Con bé nói thế nào?" Tô Ngưng Tuyết nhất thời nhịn không được, khóe mắt trượt ra nước mắt.
Kiều Nam vỗ vỗ bờ vai của bà: "Chuyện này nếu như không để cho con bé đi, con bé sẽ không bao giờ hết hy vọng."
"Nhưng tình trạng của con bé bây giờ em sợ nó..."
"Ngưng Tuyết, đời người nhất định phải điên rồ như vậy một lần." Kiều Nam ôm lấy bờ vai Tô Ngưng Tuyết, yên lặng nhìn bà: "Cũng có thể thành công, hoặc có lẽ sẽ thất bại, đều là số mệnh đã định, anh tin tưởng Tử Kỳ, chẳng lẽ em lại hoài nghi con bé sao?"
Tô Ngưng Tuyết chán nản nhắm mắt lại, nếu như đổi lại là bà, có lẽ bà cũng sẽ chọn cách làm giống vậy phải không?
——— ———————
Phòng tổng thống Thịnh Thế Hào Đình.
Jane cất điện thoại, khẽ mỉm cười, nói với người đàn ông đang đứng ở trước cửa thủy tinh sát đất: "Quả nhiên cô ta đi đến nước Đức rồi."
Người đàn ông ngắm nhìn cảnh đêm nơi xa, không nói gì.
"Chuyện kế tiếp là có thể dựa theo kế hoạch của chúng ta mà tiến hành rồi."
Nghe vậy, người đàn ông quay đầu, khuôn mặt đẹp trai lại có vẻ lành lạnh, một thân tây trang màu đen làm nổi bật lên sự xuất sắc bất phàm của hắn.
"Vậy sao?" Hắn khẽ mỉm cười, giống như là đang cùng cô ta thảo luận thời tiết hôm nay, "Chúc mừng cô đạt được ước muốn!"
Nói xong, hắn lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đáy mắt là một mảnh tĩnh mịch, không nhận ra cảm xúc.
Jane từ bên giường đứng dậy, đi đến phía sau hắn ta, từ phía sau vòng lấy thắt lưng thon gầy của hắn, cằm đặt lên bờ vai rộng lớn của hắn.
"Chẳng lẽ ước muốn tôi đạt được, không phải là ước muốn anh đạt được sao? Nhà họ Tống và nhà họ Lam nợ anh và mẹ của anh, lần này hẳn nên trả sạch tất cả, đương nhiên, nếu tôi đã nói ủng hộ anh trở thành chủ tịch Tống thị, cũng nhất định sẽ thực hiện."
Jane nói xong dừng lại, ngón tay thon dài của cô ta nâng chiếc cằm kiên nghị của người đàn ông ấy lên: "Bất quá tôi có một điều kiện."
Người đàn ông ngước nhìn cô ta, bàn tay khớp xương rõ ràng xoa nhẹ lên mu bàn tay của cô ta, "Điều kiện gì?"
——— ————
Tháng mười Berlin đã tiến vào thu, đi ở trên đường, gặp phải đều là những khuôn mặt và tòa nhà xa lạ.
Quần jean và áo khoác màu đen càng làm nổi bật lên dáng người duyên dáng của Cận Tử Kỳ, cô kéo theo hành lý tìm được khách sạn Tống Kỳ Diễn đã từng ở.
Khi Cận Tử Kỳ đặt chân đến mảnh đất lạ lẫm này, nghĩ đến Tống Kỳ Diễn có thể ở một góc hẻo lánh nào trên đất nước này cùng cô cùng nhìn lên bầu trời bao la này, vành mắt ẩm ướt.
Nghỉ ngơi cả đêm, Cận Tử Kỳ liền đến chỗ chính phủ Berlin giải thích mục đích mình đến đây.
Chẳng qua là khi cô lấy chiếc nhẫn kia ra làm chứng cớ, chứng minh người đã khuất cũng chẳng phải là Tống Kỳ Diễn thì đối phương lại đưa mắt nhìn nhau, bảo là phải báo cáo tình huống này lên trên, để cho cô ngồi đợi ở phòng khách, thế nhưng vừa đi thì sau đó đã không thấy trở lại.
Cô ngồi đợi từ chín giờ sáng đến mười hai giờ trưa, uống năm ly nước lọc, nhưng nhận được hồi âm là bị mời ra cửa lớn của chính phủ.
"Xin lỗi, Tống phu nhân, đồ vật mà cô gọi là chứng cớ chúng tôi cảm thấy rất hoang đường, có lẽ, cô nên đi đến bệnh viện một chuyến."