Editor: Tâm Thường Lạc
Tần Viễn ngước nhìn nữ chủ trì, nhưng tầm mắt lại xuyên qua cô ta mà xa xa nhìn vào những năm tháng đã qua.
"Nhưng ấn tượng đầu tiên cô ấy để lại cho người khác là vô cùng lạnh lùng, cô ấy giống như nàng công chúa bước ra từ trong lâu đài, đứng ở nơi đó nhìn xuống, khiến bạn không thể kiềm lòng được mà muốn đi đến ngước nhìn cô ấy, có người nói yêu cô ấy là tự tìm đường chết. Cô ấy lúc nào cũng như vô tình mà giúp đỡ bạn, nhưng cô ấy chưa bao giờ chủ động nói cho bạn biết là cô ấy làm, cũng bởi vì như thế có không ít người hiểu lầm cô ấy. Người đàn ông nào được cô ấy yêu sẽ rất hạnh phúc, hoặc là không yêu, hoặc là yêu thương sâu sắc, cô ấy sẽ không chút do dự bỏ qua một đoạn tình cảm không tinh khiết, nhưng cũng sẽ vì một tình yêu chân thành mà sẽ giữ lấy dù thành cát bụi..."
Tần Viễn nói đến đây, dịu dàng cười, "Nếu như muốn tôi đếm hết ưu điểm của cô ấy, tôi có thể kể một ngày một đêm."
"Nếu mối tình đầu đối với anh mà nói quan trọng như vậy, có nhiều ưu điểm như vậy, tại sao lúc trước hai người lại..."
Tần Viễn nghiêng tai suy nghĩ một lúc, đúng lúc này dáng vẻ thoáng phiền muộn.
"Tôi không thể lấy cớ là do lúc ấy mình còn quá trẻ tuổi, nguyên nhân duy nhất là, tôi không thể giữ vững niềm tin của mình trong đoạn cảm tình đó, tương tự cũng không thể đủ mạnh mẽ để làm cho cô ấy hoàn toàn tin tưởng tôi, khiến cho cô ấy, cũng khiến cho bản thân mình, ở trong mối quan hệ này, đi ngược lại nhau, hai bên mỗi lúc càng cách xa nhau, cuối cùng khó có thể gắn bó."
"Ý của anh là, mối quan hệ này của anh sở dĩ không thể tiếp tục duy trì, chia tay kết thúc mỗi người mỗi ngả, nguyên nhân là bởi do anh sao?"
Dường như nữ chủ trì không quá bằng lòng tin rằng một người đàn ông ôn hoà nho nhã như vậy không ngờ lại khiến cho phụ nữ thất vọng.
"Phải, là do tôi." Tần Viễn hào phóng thừa nhận "Nếu như nhất định phải chỉ ra trách nhiệm của đối phương, như vậy, cũng chỉ có thể nói, mối tình đầu của tôi lúc nào cũng vì người khác mà suy nghĩ, nhưng lại không thèm đi giải thích. Đây là chỗ làm sai duy nhất của cô ấy."
Nữ chủ trì mở to hai mắt, "Thật vậy chăng."
Tần Viễn cười lên, "Thật sự."
"Bên ngoài có đồn đãi mối tình đầu của ngài chính là phu nhân chủ tịch Tống thị, không biết là thật hay giả?"
Tần Viễn không hề tránh né, "Không sai, chính là cô ấy, đại tiểu thư Cận Thị Cận Tử Kỳ."
"Có người nói ban đầu là cô ấy ham mê hư vinh, ruồng bỏ anh ngã đầu vào lòng cháu ngoại của chủ tịch Tống thị, vài năm sau trăn trở lại gả cho con trai của chủ tịch Tống thị, chẳng lẽ những điều này thuần túy là tin đồn nhảm?"
"Đúng, Cận Tử Kỳ là cô gái rất thuần khiết."
"Hôm nay chủ tịch trước của Tống thị bất hạnh gặp chuyện ngoài ý muốn bỏ mạng, Tần tiên sinh anh thấy thế nào?" Nữ chủ trì hỏi.
Trong câu hỏi của cô ta còn ẩn hàm một ý khác, cô ta thực sự là muốn hỏi chính là anh sẽ theo đuổi Cận Tử Kỳ nữa hay không khi cô ấy khôi phục tình trạng độc thân?
Tần Viễn lạnh nhạt mà kiên định nói, "Tôi vừa nghe được tin tức này rất đau lòng, chủ tịch Tống cũng là bạn học đại học của tôi, lúc ấy chúng tôi còn ở chung trong một căn hộ, cậu ấy là một trong những người hiếm hoi mà tôi nể trọng, hiện tại, vợ của cậu ấy phải nhận lãnh trách nhiệm mà cậu ấy vẫn chưa hoàn thành, tôi chỉ muốn nói, hôm nay cô ấy đã lột xác thành một người phụ nữ để cho tôi kính nể, cô ấy là một cô gái tốt."
Tần Viễn mang trên mặt nụ cười nhạt, anh cúi đầu, ngón tay chuyển động chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út của tay trái, động tác thật nhỏ này cũng không bị thu vào trong màn ảnh, sau đó ngẩng đầu nhìn hướng hoa phượng vỹ nở rộ cách đó không xa.
Những đóa hoa như lửa đỏ nở rộ đón ánh mặt trời rực rỡ, Tần Viễn nâng khóe môi lên, Tiểu Kỳ, anh không biết em có thể nhìn thấy chương trình phỏng vấn này hay không, nhưng đây là điều trước mắt duy nhất anh có thể làm cho em, giúp em loại bỏ đi bụi gai trên con đường đi về phía trước.
"Đây xem như là anh ta làm sáng tỏ những bài báo kia là không thật cho em đó sao?"
Cận Tử Kỳ thu hồi tầm mắt từ trên truyền hình, đứng dậy: "Em phải trở về gấp, vậy nên anh hãy ở lại đây dùng cơm."
Doãn Lịch làm bộ làm tịch mà phủi phủi quần, "Anh ta nói như vậy ngược lại đã phá hỏng đường lui của mình rồi."
"Doãn Lịch, khi nào thì anh đã nhiều chuyện như vậy rồi hả?"
"Phụ nữ quả nhiên là sinh vật máu lạnh."
Doãn Lịch gật gù hả hê mà cảm thán xong, mới lằng nhà lằng nhằng theo sát cô đi ra ngoài.
——— ————
"Có chuyện gì quan trọng để em phải vội chạy về như vậy?"
Doãn Lịch liếc ngang người phụ nữ trên ghế lái phụ đang nắm thật chặt dây an toàn, dưới chân không ngừng giẫm mạnh chân ga.
Cận Tử Kỳ nhìn tình hình giao thông phía trước mặt, "Chỉ là muốn chứng thực một việc."
"Phải chăng em vẫn nghĩ rằng Tống Kỳ Diễn..." Doãn Lịch cắn môi dưới, không có nói tiếp.
Đây là một chủ đề nặng nề, nhất là đối với Cận Tử Kỳ mà nói.
Nhưng Cận Tử Kỳ không có trốn tránh, quay đầu nhìn anh: "A Lịch, nếu như Kỳ Diễn không chết, em muốn đi tìm anh ấy."
"Đi đến nước Đức sao?" Doãn Lịch nhướng đầu mày, mắt liếc nhìn Cận Tử Kỳ: "Không phải bên Berlin đã xác nhận thân phận rồi, tro cốt cũng đã trả lại rồi... Huống hồ, cho dù anh ta thật sự còn sống, Berlin lớn như vậy em lại lạ nước lạ cái làm sao tìm được?"
"Nếu như một ngày không tìm được thì em sẽ tìm một tháng, một tháng không tìm được em sẽ ở lại đó một năm, mặc kệ anh ấy đang ở đâu, chỉ cần anh ấy còn sống, em tin rằng, em nhất định có thể tìm anh ấy trở về."
Ánh mắt của Cận Tử Kỳ sáng chói như ánh sao mênh mông, tràn đầy tự tin kiên định, bên môi có một đường cong nhàn nhạt.
Hầu kết của Doãn Lịch giật giật, muốn nói lời tạt nước lạnh nhưng khi đối diện với đôi mắt ấy của cô thì im bặt lại, mặc cho ai mất đi người yêu cũng sẽ nhất thời khó có thể chấp nhận được, có lẽ chỉ có để cho cô đi một chuyến đến Đức mới có thể cam tâm.
——— ————
Cận Tử Kỳ vừa về tới Tống Trạch, liền đi thẳng lên lầu, mục đích chính là phòng ngủ của mình.
Ngày ấy, cái hội đựng di vật của Tống Kỳ Diễn mà Trâu Hướng gửi lại vẫn đặt ở bên giường, cô không có dũng khí mở ra, vẫn còn ném ở trong ngăn tủ.
Cận Tử Kỳ ngồi ở trên sàn nhà, mở cái hộp có viết tên "Tống Kỳ Diễn" ra.
Lúc cái hộp mở ra, có mùi máu nhàn nhạt xông vào mũi.
Bên trong cũng không có đồ vật gì, trừ chứng minh thư và chi phiếu, chỉ có một cái ví tiền trong lúc nổ may mắn còn sót lại, còn có mấy mảnh vải vụn rách nát, Cận Tử Kỳ sờ nắn một mảnh vải trong đó, đôi mắt cô ửng đỏ.
Cô nhận ra mảnh vải này, đó là chiếc áo khoác mà cô chọn cho hắn.
Bàn tay Cận Tử Kỳ có chút run rẩy, cô cầm lấy ví tiền mở ra, bên trong có gắn một tấm ảnh, chính là một nhà bốn người họ đã chụp khi ở trong bệnh viện, trong tấm ảnh hắn phấn khởi vui sướng mà tìm góc độ chụp, Cận Mỗ Mỗ tốn hết tâm trí mà bố trí tư thế, cô thì đầu óc không tỉnh táo mà ngủ gà ngủ gật, còn Tống Tiểu Bảo lại một lần nữa liếc mắt trở thành điểm sáng của tấm ảnh.
Hôm nay, trên tấm ảnh này lại dính vài vết máu đã cứng lại, che lại hình ảnh vui vẻ hoà thuận.
Bao lần tự dối lòng mình, cô sống ở trong vỏ kén do mình thêu dệt, hôm nay đã xé vết sẹo ra, nên làm sao khâu vá lại đây?
Nếu như hắn thật sự đã chết rồi, nếu như trên đời này thật sự không còn người đàn ông tên là Tống Kỳ Diễn.....
——— ————
Doãn Lịch ở trong phòng khách đột nhiên nghe được một tiếng vỡ tan lanh lảnh, lan khắp cả lầu và cầu thang.
Ánh mắt anh như đông lại, không rõ cảm thấy như bay lên, sau đó chạy lên lầu thật nhanh.
"Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ..." Doãn Lịch vừa hết lần này tới lần khác đấm vào cửa phòng ngủ vừa sốt ruột, chỉ kém không đạp vào cửa một cái.
Cửa phòng ngủ lặng lẽ mở ra, Cận Tử Kỳ đứng vững ở lối vào, cô đi chân trần, góc áo sơ mi màu trắng theo gió ở trong hành lang lật qua lật lại, cô cầm trong tay một tờ khăn giấy, phía sau là một bãi mảnh vỡ của sứ Thanh Hoa ngổn ngang.
Sắc mặt cô bình tĩnh, nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Doãn Lịch, chỉ là cười nhạt: "Em bất cẩn nên đụng phải."
"Anh có chuyện thì đi trước đi, có lẽ chiều nay em không đến công ty."
Nói xong Cận Tử Kỳ liền xoay người đi vào, hơn nữa thuận tay kéo cửa phòng.
Doãn Lịch nghe được âm thanh mảnh sứ vỡ bị trượt cắt ở trên sàn gỗ, huyệt thái dương của anh nhảy thình thịch.
Anh nhìn thấy chỗ mà chân trái của Cận Tử Kỳ đã giẫm qua có màu đỏ sậm loang loáng.
Bên cạnh là phòng của Tống Tiểu Bảo, vừa rồi người trông giữ trẻ bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc, liền ôm Tống Tiểu Bảo đi ra: "Doãn tiên sinh?"
Doãn Lịch vốn đang định phá cửa xông vào, liền nhìn thấy đứa bé béo mập như gấu mở mắt không ra đang được ôm trong ngực người giữ trẻ, liền ngừng động tác trên tay, ngoắc ngoắc người giữ trẻ, người giữ trẻ hiếm khi biết thời thế, không tuỳ tiện ôm đứa nhỏ tiến lên.
Thấy người giữ trẻ không chịu tới đây, Doãn Lịch rất là bực bội mà than một tiếng, đi qua một phát cướp lấy Tống Tiểu Bảo.
"Doãn tiên sinh..." Người trông trẻ bị dọa sắp muốn khóc.
Doãn Lịch lườm cô ta một cái, cảnh cáo cô ta đừng ồn, còn mình thì tay chân cứng ngắc mà ôm Tống Tiểu Bảo đẩy cửa phòng ngủ ra.
Cận Tử Kỳ đang bình tĩnh xử lý vết thương trên chân, dùng cái nhíp kẹp lấy mảnh sứ vỡ thật nhỏ trong vết thương ra, sau đó dùng nước lạnh rửa qua, lau khô, thoa thuốc bôi ngoài da lên, gỡ nhãn ra, mang đôi vớ mới vào chân.
Nghe được tiếng bước chân, Cận Tử Kỳ ngước đầu, lập tức nhìn thấy Doãn Lịch ôm Tống Tiểu Bảo đứng ở cạnh mình.
"Em còn tưởng rằng anh đi rồi."
Cận Tử Kỳ mờ mịt mà cười, lại rất nhanh mất đi, dường như ngay cả cô cũng biết cái nụ cười này rất gượng gạo.
Doãn Lịch không biết khuyên người phụ nữ vừa mất đi chồng như thế nào, lẳng lặng nhìn Cận Tử Kỳ thu dọn xong cái hòm thuốc, sau đó anh ngồi ở trên ghế sofa, đặt Tống Tiểu Bảo ở trên đùi mình, "Trong cuộc sống của em còn có đứa nhỏ."
Động tác sắp xếp hòm thuốc của Cận Tử Kỳ dừng lại, cô xoay người, "Em biết, yên tâm đi, em sẽ không suy nghĩ bế tắc."
"Em cảm thấy cái bộ dạng hiện tại này của em thì anh có thể yên tâm sao?" Doãn Lịch tiện tay ném Tống Tiểu Bảo lên trên sofa một cái rồi đứng dậy: "Muốn chết hay muốn sống nói một câu đi, em nửa chết nửa sống như thế này thì tính là cái gì?"
Tống Tiểu Bảo đột nhiên bị ném như ném tú cầu, lập tức bị giật mình tỉnh giấc, vừa tỉnh dậy nhìn chung quanh một chút, ngay sau đó gào khóc lên, âm lượng một chút cũng không đè nén, lập tức vang vọng cả những góc khuất hẻo lánh trong toà nhà lầu chính.
"Em tự nhìn xem em đi, ngay cả con của mình cũng không bằng, chí ít nó muốn khóc sẽ khóc, muốn cười liền cười!"
Cận Tử Kỳ nhìn thấy con trai nhà mình khóc đến thở không ra hơi, thế nhưng đầu sỏ gây nên chuyện còn chưa có nửa điểm tự giác dỗ dành cậu nhóc, không thể không đi qua, ôm lấy Tống Tiểu Bảo, dịu dàng dỗ hai câu: "Tiểu Bảo đừng khóc, Tiểu Bảo ngoan!"
Cái miệng nhỏ nhắn của Tống Tiểu Bảo oà oà một phen, tiếng khóc có chỗ dần yếu, cuối cùng dường như còn thở dài, cọ cọ vào trong ngực cô.
"Phải, cái kiểu con cái sinh ra trong nhà giàu có như chúng ta, không thể dễ dàng lộ ra một mặt hèn yếu, nhưng cũng không dạy dỗ em trở thành người giống như một cái xác ướp, chẳng lẽ Tống Kỳ Diễn dặn dò em là khi anh ta chết thì không cho phép em rơi xuống một giọt nước mắt nào sao?"
"Anh ấy không có chết!" Sắc mặt của Cận Tử Kỳ đột nhiên lạnh: "A Lịch, em mệt rồi, anh trở về đi."
Doãn Lịch tức giận mà không cãi được nên chỉa chỉa Cận Tử Kỳ: "Cận Tử Kỳ em khá lắm, cứ tiếp tục như vậy đi, em sẽ thành kẻ bệnh tâm thần!"
Nói xong, liền sải bước sập cửa đi ra, trên bậc thang là tiếng bước chân dồn dập của anh đi xuống lầu.