Xem các người một lòng tin rằng điều đó là thật, đến một ngày thực sự thật như vậy rồi nói sau.
Tô Hành cảm thấy cuộc hôn nhân này tuyệt đối là một tai họa, vừa mới bắt đầu, đã khiến cho Vu Tân Nông vô duyên vô cớ trút cơn giận dữ với bà ta, sau này liệu có tốt hơn?
Chờ cả nhà đi rồi, Vu Tịch nhìn thấy nhà họ Cố cũng quay trở lại.
Trước khi bước vào cửa, trong lòng cô cảm thấy hơi bối rối.
Vừa mới không có thời gian để suy nghĩ, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô không biết, họ có thể hay không chán ghét gia đình cô không tốt.
Ban đầu vốn là không thèm để ý, nhưng mà, Thư Nhã đối xử với cô quá tốt, làm cho trong lòng cô từ từ quan tâm đến cảm nhận của bà, chỉ lo bà ấy sẽ không thích cô, bởi vì cô có một gia đình không tốt.
Khó khăn lắm mới có người thích cô như vậy, cô không nỡ buông bỏ.
Vào cửa, ngồi ở chỗ kia, khi cô vẫn còn chút lo lắng không yên, Thư Nhã đã bưng trái cây đi ra.
“Ôi chao, Tiểu Tịch, vừa rồi thức ăn chắc ngấy lắm hả? Mau ăn chút hoa quả đi.”
Vu Tịch dừng lại, nhìn Thư Nhã.
“Không cần phiền phức như vậy đâu ạ.
Bác gái, bác nghỉ ngơi một chút đi.”
Thư Nhã đến: “Bác thì có gì mà mệt? Con mới phải.
Bây giờ con hẳn là càng cảm thấy mệt hơn mới đúng.
Nếu mệt mỏi thì nói cho bác biết.
Ở đây cũng có nhiều phòng, không chịu đựng được thì con nghỉ ngơi một chút ngay nơi này.”
Thấy Thư Nhã không hề tỏ ra không vui, trong lòng Vu Tịch càng không yên tâm.bg-ssp-{height:px}
Nhìn sắc mặt Vu Tịch không tốt, Thư Nhã vội vàng đi đến: “Lâm Hàn, con mau đến nhìn xem, thân thể của Tiểu Tịch có phải hay không lại khó chịu.”
Cố Lâm Hàn nghe, vội bước tới.
Em không có việc gì chứ?
Vu Tịch lắc đầu: “Không sao, em vẫn ổn, em ăn chút hoa quả sẽ không có việc gì.”
Trong lòng cô thấy ấm áp.
Không hiểu sao cô lại may mắn như vậy, rõ ràng cô có số hoàn cảnh bất hạnh như thế, vậy mà lại gặp được một gia đình tốt như vậy ở đây.
Cố Lâm Hàn nhìn Vu Tịch: “Nếu không sao, mẹ, con đưa Vu Tịch về nhà trước.”
Thư Nhã đưcmg nhiên đồng ý, thuận theo ý của họ, vợ chồng son sao, nên trải qua thế giới của hai người mới đúng.
Khi cả hai bước ra ngoài, Vu Tịch nhìn cố Lâm Hàn ở bên cạnh vẫn luôn nhìn cô.
Cố Lâm Hàn lo lắng rằng tâm trạng của cô bị ảnh hưởng, cho nên vẫn lặng lẽ chú ý đến cô.
Cô cười, tuy rằng thất vọng buồn lòng cả ngày, nhưng mà, lúc này, trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp.
Cô duỗi tay và ôm chặt cánh tay của cố Lâm Hàn.
Ôm cánh tay anh, dựa vào người anh.
Cố Lâm Hàn ngừng một lúc.
Nhìn người phụ nữ này đột nhiên sát lại.
“Làm gì vậy?”
Vu Tịch dụi dụi đầu vào anh, thoải mái kéo anh: “Hì hì, không có gì, em cảm thấy em khá may mắn, không biết đây có tính là nghịch thiên cải mệnh không.”
Cố Lâm Hàn cau mày, không biết cô đang nói gì..