Bàn tay cô thực ra không nhỏ, thon dài, nhưng khi đặt trong lòng bàn tay của anh, thì có vẻ nhỏ rất nhiều.
Cô cúi đầu nói: “Hừ, có nếp nhăn cũng là bà xã của anh, anh lại không thể không nhận.”
“Đúng, đúng, không vấn đề gì, dù sao khi tắt đèn, cũng không nhìn thấy là ai, đều giống nhau.”
“À… Đúng rồi, tối hôm qua cuối cùng anh giải quyết thế nào?” Vu Tịch vẻ mặt gian manh hỏi anh.
Cô còn dám nhắc lại.
Cố Lâm Hàn trừng mắt nhìn cô: “Em nghĩ như thế nào.”
Vu Tịch cười, ngẩng đầu lên véo lòng bàn tay anh, bàn tay này rất lớn, cầm rất thoải mái, khi cọ xát, ở giữa có vết chai, khiến người ta cảm thấy thô ráp, đầy nam tính.
Vu Tịch biết, anh ấy nhận ra tâm trạng chính mình không tốt, cho nên đến an ủi cô.
Vu Tịch không phải không biết ơn, nhìn sườn mặt tuấn tú của anh, cô cúi đầu, cười nhẹ, cảm thấy được anh nắm chặt tay như vậy, trái tim vừa mới xao động, lại thần kỳ khôi phục một chút bình tĩnh.
Tô Hành chỉ một mực chú ý nhìn khắp nơi xem rốt cuộc nhà họ cố đã xảy ra chuyện gì, trong khi Vu Điềm, lại hoàn toàn đem tâm tư đều tập trung vào đôi bích nhân đang ngồi ở bên kia và vẫn luôn cúi đầu nói
chuyện.
Cố Lâm Hàn và Vu Tịch không thèm quan tâm đến người khác, vẫn luôn nhốt mình trong góc sô pha, dựa vào nhau không biết đang nói gì.
Thoạt nhìn trông giống như một đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm, kề sát nhau nói thầm.
Vu Điềm nhìn, trong lòng càng thấy chua lòm, cảm thấy rất khó chịu.
Phần sau, ăn cơm đều cảm thấy buồn tẻ nhạt nhẽo, chỉ cần nhìn thấy hai người là tức giận.
Mãi cho đến khi rời đi, Tô Hành đi ra ngoài, Vu Tân Nông chửi thẳng bà ta: “Bà nhìn xem, hôm nay bà làm chuyện gì.
Tôi đã bảo bà phải xin lỗi người ta.
Bà lại nói cái gì.”
“Tôi… Tôi đã làm gì chứ.”
Tô Hành cảm thấy mình vô duyên vô cớ bị mắng.
Đang yên đang lành thì phát giận với bà ta.
Nhưng Vu Tân Nông đã thói quen từ lâu và chẳng muốn nói chuyện thêm với bà ta, nên tức giận bước lên xe.
Phía sau, Vu Điềm vẫn chưa đi ra.bg-ssp-{height:px}
Thư Nhã cùng mấy cô bảo mẫu, và Vu Tịch, đều đi ra để tiễn khách.
Vu Điềm vội vàng đi đến bên cạnh Thư Nhã để khoe ra mặt tốt đẹp của mình.
“Bác gái, hôm nay quấy rầy bác quá.
Mẹ con không biết nói chuyện.
Thực sự, trong lòng con rất xấu hổ.
Cũng bởi vì từ khi con còn nhỏ, mẹ con và chị gái đã không hợp
nhau, ngày nào họ cũng như thế này, và tính khí của chị gái con cũng không tốt lắm.
Xin lỗi đã làm phiền mọi người.”
Thư Nhã mỉm cười: “Không sao, Tiểu Tịch ở đây, cho dù tính khí có xấu đến đâu thì Lâm Hàn cũng có thể chịu đựng, đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không để ai bắt nạt Tiểu Tịch.”
Vu Điềm khóe miệng co giật: “Vâng, có đúng không? Vậy là tốt rồi.
Con lo lắng nhất là tính khí nóng nảy của chị gái con.
Nhưng nhìn thấy, bác gái người tốt như thế, con cảm thấy an tâm hơn nhiều.”
Vu Điềm muốn nói thêm, nhưng Thư Nhã vẫn vẻ mặt không nóng không lạnh, cô ta không nói được nữa, chỉ có thể mỉm cười và rời đi.
Tô Hành nhìn thấy cả nhà đều không vui, ở kia càng tức giận hơn.
Trong lòng nghĩ, tôi xem các người thực sự có thể mua cho Vu Tịch ngôi nhà lớn như vậy không?
Như thế nào tôi cũng không tin đâu..