Quý Khánh Sơn và A Hách luôn liên lạc một chiều, thường thì Quý Khánh Sơn có việc gì đó mới lấy chiếc điện thoại di động riêng để gọi cho A Hách.
Nhưng nếu A Hách có việc gì đó muốn gọi cho Quý Khánh Sơn, vào nhiều thời điểm là không thể kết nối được vì điện thoại di động của Quý Khánh Sơn sẽ tắt máy.
Vì để đảm bảo an toàn, Quý Khánh Sơn thường lấy thẻ sim từ chiếc điện thoại riêng đó ra và cất vào một nơi riêng.
Tất nhiên, để tránh bỏ lỡ những việc quan trọng, Quý Khánh Sơn sẽ xem điện thoại di động mỗi tối trước khi đi ngủ để kiểm tra xem có cuộc gọi nào không.
Vì vậy, tối nay, khi Quý Khánh Sơn gài thẻ sim vào và bật nó lên, điện thoại hiển thị năm cuộc gọi nhỡ.
Rất nhiều cuộc gọi nhỡ cùng một lúc, là điều chưa từng xảy ra trước đây.
Quý Khánh Sơn đột nhiên có dự cảm không lành, ông tìm số và lập tức gọi lại.
Đầu dây bên kia, A Hách nhanh chóng bắt máy, giọng nói có chút bối rối và sợ hãi, “Khánh ca, lần này anh nhất định phải cứu em.”
Dù sao ông cũng là người từng trải qua mưa gió, Quý Khánh Sơn dù trong lòng cũng có chút hoảng sợ, nhưng sắc mặt vẫn trầm như nước, “Nói đi, có chuyện gì?”
A Hách nói, “Lần trước anh để cho em bắt cóc Hứa Niệm An cùng thiếu gia, có một người tên là Mục Duyên Đình không ngừng cắn em không bỏ, đến bây giờ vẫn còn đang điều tra chuyện này, em sợ sớm muộn gì chúng ta cũng bị người của hắn ta phát hiện ra.”
Hóa ra vì sự việc này, sự bất an trong lòng của Quý Khánh Sơn tức khắc được thả lỏng ra, ông từ từ nằm xuống chiếc ghế mây, "Tôi không phải đã nói các cậu quay về Đông Nam Á rồi sao? Dù tay hắn ta có dài đến đâu, Mục Duyên Đình cũng không thể đến được Đông Nam Á.
Đừng lo, các cậu đều là những người không có hộ khẩu ở đây.
Hắn muốn tìm các cậu không đơn giản như vậy đâu.”
A Hách bên kia điện thoại rên rỉ hai lần, như thể anh ta có điều gì đó muốn nói, nhưng anh ta không dám nói ra.
Quý Khánh Sơn không quen nhìn anh ta kiểu bó tay bó chân này, bộ dáng sợ hãi rụt rè, giọng trầm nói, “Cậu muốn nói cái gì cứ nói thẳng ra.”
A Hách thu hết can đảm và nói, “Gần đây có một thế lực bí ẩn ở Đông Nam Á đang xâm nhập địa phương và đối kháng với thế lực ban đầu, sau này nghe nói thế lực đó chính là gia tộc họ Mục của đế đô, nên có người muốn ra tiền để giết gia chủ của nhà họ Mục, anh biết đấy, tụi em sống trên lưỡi dao.
Em nghĩ tụi em cũng vì chuyện Hứa Niệm An mà trở thành mục tiêu của Mục Duyên Đình.
Thay vì ngồi và chờ đợi để chết, tụi em nên chủ động đi giết Mục Duyên Đình, giết chết hắn thì tụi em có thể nhận được triệu đô la Mỹ."
Quý Khánh Sơn tức giận mắng, "Đánh rắm, Mục Duyên Đình mà chỉ đáng giá ba mươi triệu đô la thôi sao? Cậu có biết Đông Nam Á cùng quốc gia A sẵn sàng trả bao nhiêu cho việc ngáng chân Mục Duyên Đình không? Một tỷ đô la Mỹ.
Cậu thực sự muốn ám sát Mục Duyên Đình chỉ với ba mươi triệu đô la sao? Cậu cứ ngoan ngoãn nghe lời tôi ở lại Đông Nam đợi, không được phép làm gì, nhiệm vụ lớn nhất của các cậu bây giờ là bảo vệ quả trứng lấy được từ Hứa Niệm An.
Khi sóng gió qua đi, tôi liền trở về phía nam, cùng các cậu gặp mặt."
A Hách sợ Quý Khánh Sơn cúp máy, vội vàng nói, "Khánh ca, em em, em hiện tại không ở Đông Nam Á."
Quý Khánh Sơn giật mình, mơ hồ đoán được một cái khả năng, "Vậy cậu bây giờ đang ở đâu?"
A Hách nói, "Ở đế đô, hôm nay Mục Lam, Mục gia Đại tiểu thư, tổ chức một bữa tiệc tối tại nhà cũ của Mục gia.
Tụi em đã nhận được tin trước, nên đã sắp xếp một vài người để ám sát Mục Duyên Đình…..”
Quý Khánh Sơn nghe đến đây, trong đầu chỉ cảm thấy "ong ong", như có ai đó xốc đỉnh đầu ông lên và dội một gáo nước sôi vào, ông ấy gần như buột miệng la lên, "Đồ ngu ngốc! Cậu biết Mục Duyên Đình là ai không? Mà cậu muốn ám sát hắn ta?!"
A Hách vội vàng biện hộ, "Ban đầu tụi em đều lên kế hoạch rất tốt, chính vì an ninh của Mục gia rất nghiêm ngặt, Mộc Thương Chi hoàn toàn không thể vào được, cho nên tụi em đã lên một kế hoạch rất hoàn chỉnh..."
Quý Khánh Sơn tức giận mà ngực phập phồng kịch liệt, ông không có tâm trạng nghe hắn nói cái gì kế hoạch hoàn chỉnh, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi, "Vậy các cậu đã thành công chưa? Mục Duyên Đình bị thương ở chỗ nào rồi?"
Quý Khánh Sơn vừa hỏi, liền cảm thấy câu hỏi của chính mình là vô cùng ngu ngốc, nếu Mục Duyên Đình là người có thể bị ám sát dễ dàng như vậy, hắn ta sẽ không thể ngồi vào vị trí gia chủ của Mục gia khi còn trẻ như vậy.
A Hách và bọn ngốc dưới tay hắn thật ngu ngốc, chính mình bị tính kế, mà còn không biết.
Quả nhiên, A Hách nói, "Không, nhiệm vụ thất bại.
A Tĩnh đã không hành động theo kế hoạch ban đầu mà hành động một mình.
May mà cô ấy vẫn khôn khéo và bắt cóc một người quốc tịch Trung Quốc ở giữa, giúp cô ấy trốn thoát."
Quý Khánh Sơn mắng trong lòng, các ngươi mấy kẻ ngu xuẩn có thể thành công mới lạ, ông cười lạnh, "Cậu nghĩ A Tĩnh như thế nào thoát? Mục Duyên Đình chỉ là không muốn xảy ra mạng người tại Mục gia, hắn ta muốn bắt các cậu bên ngoài đó, đồ ngốc!"
A Hách Tôi sắp khóc, "Khánh ca, anh nhất định phải cứu tụi em.
A Tĩnh bọn họ là anh em đã ở bên anh hơn mười năm."
Quý Khánh Sơn suy nghĩ một lúc, cuối cùng thở dài, "A Hách, tôi chỉ có thể đảm bảo cho cậu, A Tĩnh không thể giữ lại, nếu bị bắt, rút ra củ cải mang ra bùn, không chỉ cậu mà tôi cũng không thể trốn được.
A Hách, hãy nghĩ cách làm cho A Tĩnh biến mất vĩnh viễn đi.”
Quý Khánh Sơn nói xong, bên kia im lặng một lúc lâu, cuối cùng A Hách hỏi, “Khánh ca, thật sự không còn cách nào khác sao?”
Quý Khánh Sơn, “Trước khi người của Mục Duyên Đình bắt được A Tĩnh, hãy để cô ấy hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.”
Quý Khánh Sơn nói xong liền cúp điện thoại.
Bây giờ ông ta hối hận vì đã cho A Hách bắt cóc Hứa Niệm An.
Một đám phế vật, vĩnh viễn chỉ xứng làm những con cờ, khó thành nghiệp lớn.
Mười phút sau, ông nhấc máy, nhập lại một dãy số và bấm gọi.
Sau một hồi dài nhạc nền, bên kia nghe máy.
Quý Khánh Sơn giọng nói lạnh lùng, không chút nhiệt độ nói, “A Hách này, không thể giữ lại, tìm người xử lý hắn cho tôi.”
Trong màn đêm tĩnh mịch như có một tấm lưới khổng lồ, cả thế giới đều bị nuốt vào trong bụng.
Câu nói lạnh lùng và cứng rắn này chính xác truyền vào tai Quý Thừa Ngọc, người đang đứng ở cửa vào phòng làm việc.
Một khắc kia, Quý Thừa Ngọc liền tỉnh cả rượu đã uống đêm hôm đó.
Rõ ràng là nhiệt độ trong biệt thự có độ ấm thích hợp, nhưng anh lại cảm thấy một luồng gió lạnh từ dưới chân xông lên đỉnh đầu.
A Hách?
Nếu anh nhớ không lầm, kẻ cầm đầu bắt cóc Hứa Niệm An trước đây tên là A Hách.
Có thể đây chỉ là một sự trùng hợp?
Nhưng khi ba anh nói ra ba chữ "không giữ được", chẳng khác gì một con dao găm sắc bén đâm thẳng vào ngực đối phương.
Tiếng chân ghế cọ vào đất phát ra từ phòng làm việc.
Quý Thừa Ngọc đột ngột bừng tỉnh, lùi lại vào tường và trốn vào phòng bên cạnh.
Đang lúc nhẹ nhàng đóng cửa lại, liền nghe thấy Quý Khánh Sơn từ phòng làm việc kéo dép lê đi xuống lầu hai.
Quý Thừa Ngọc áp lưng vào cửa, thở hổn hển, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt.
Anh thực sự không thể tin được rằng ba anh lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn và độc ác như vậy, với giọng điệu đó, mạng người trong mắt ông căn bản là không phải mạng người.
Nó chỉ như là một con kiến muốn bóp chết lúc nào thì bóp.
Vài phút sau, có tiếng đóng mở cửa ở tầng dưới, Quý Thừa Ngọc biết đây là Quý Khánh Sơn trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Sau khi đợi thêm mười phút, cho đến khi nhịp tim của anh ta trở lại bình thường, Quý Thừa Ngọc từ từ ra khỏi phòng và lẻn vào phòng làm việc của Quý Khánh Sơn.
Đây không phải là lần đầu tiên anh bước vào phòng làm việc này, ngược lại anh thường xuyên đến đây, khi Quý Khánh Sơn muốn nói chuyện một mình với anh, ông ấy sẽ để anh đến phòng làm việc.
Nhưng anh không biết tại sao, hiện tại đứng đây nhìn phòng làm việc, anh đối với cách bày trí của phòng làm việc có một cảm giác kỳ lạ, cứ như đối mặt với con đường mình phải đi hàng ngày bỗng nhiên lạc đường.
Quý Thừa Ngọc bước chân rất nhẹ, anh nhẹ nhàng đi đến trước bàn, ngồi xổm xuống mở từng ngăn kéo trên bàn ra.
Cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc điện thoại di động trong ngăn kéo dưới cùng.
Chiếc điện thoại di động này trông rất bình thường, nó không có gì đặc biệt so với điện thoại di động thông thường.
Thậm chí những người không am hiểu thị trường có thể nghĩ rằng đây là một chiếc điện thoại cũ đã lỗi thời, nhưng Quý Thừa Ngọc biết rằng trên thực tế, đây là một chiếc điện thoại vệ tinh.
Mặc dù nhìn bề ngoài không cao cấp, nhưng bên trong có hệ thống định vị, chức năng chống thấm nước, thậm chí cả hệ thống chống theo dõi bên trong, điện thoại di động thông thường không thể so sánh được.
Chỉ là trong điện thoại không có thẻ sim, Quý Thừa Ngọc cần thận tìm từ bên cạnh, trong ngăn kéo tủ hay ngăn kéo cũng không có thẻ.
Quý Thừa Ngọc nghi ngờ rằng Quý Khánh Sơn có thể đã lấy thẻ đi, trong trường hợp khẩn cấp, não bộ hoạt động nhanh hơn bình thường gấp mấy lần, anh cẩn thận chạm vào các góc của bàn làm việc trước mặt nhưng vẫn không có gì.
Quý Thừa Ngọc đứng thẳng dậy, có lẽ vì sự an toàn, Quý Khánh Sơn mang thẻ sim trên người không phải là không thể.
Đôi mắt anh lơ đãng nhìn sang một bên, trên bàn có một cuốn sách có bốn chữ rất dễ thấy là "Mạnh miệng dưỡng sinh".
Quý Thừa Ngọc còn đang suy nghĩ xem ba anh sẽ đặt thẻ sim ở đâu, liền cầm cuốn sách trên bàn lên.
Một thẻ sim điện thoại di động "bang" một tiếng, rơi ra.
Thanh âm rất nhỏ, nhưng trong màn đêm tĩnh mịch này, cũng đủ để người ta nghe rõ.
Quý Thừa Ngọc nhìn thẻ sim điện thoại trước mặt, nhất thời mất hồn vía, anh do dự, dù sao Quý Khánh Sơn cũng là ba của anh.
Mặc dù ngày thường Quý Khánh Sơn rất nghiêm khắc nhưng đối với Quý Thừa Ngọc, ông ấy có thể được coi là một người ba tốt.
Ông ấy luôn làm gương, càng không ở bên ngoài làm bừa làm loạn để cho anh có mấy dạng anh chị em cùng cha khác mẹ khác, lẽ ra anh không nên nghi ngờ ba mình chỉ vì nghe lén một lời nói.
Tuy nhiên, do nội tâm thúc đẩy, Quý Thừa Ngọc đã cầm thẻ sim ráp vào điện thoại.
Anh nhanh chóng bật và bấm nhật ký cuộc gọi thứ hai trên điện thoại.
Sau khi anh gọi điện thoại, đầu dây bên kia nhanh chóng kết nối, “Này, Khánh ca, còn chuyện gì nữa không?”
Quý Thừa Ngọc đã sợ hãi khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai anh.
Quý Thừa Ngọc chỉ cảm thấy một tiếng "ong ong" trong đầu.
Chỉ là một lời nói, nhưng lại giống như một cơn sóng dài lặng yên, đột nhiên dâng lên thủy triều, lập tức đập tan những gì từng mạnh mẽ trong lòng hắn.
"Ca" cửa phòng làm việc bị đẩy ra, và Quý Khánh Sơn đứng ở cửa.