Mục Lam từ phía sau Hứa Niệm An một chân nhảy ra, nhảy hai lần, ngồi bên cạnh Mục Thanh, vươn tay kéo cô bé ra khỏi vòng tay của Úc Tĩnh, mỉm cười, "Thanh Thanh, con xem, cô cùng dì Hứa thời điểm đi tìm con, chân đều bị thương.”
Mục Thanh liếc nhìn Mục Lam, sau đó quay sang nhìn Hứa Niệm An, người đang đứng cùng Mục Duyên Đình ở giữa sảnh, nhếch miệng nói, “Dì ấy không bị thương.”
Hứa Niệm An dở khóc dở cười, hóa ra là cô bị thương, thì trong lòng đứa nhỏ này mới cảm thấy tốt hơn sao?
Khi Mục Thanh nói lời này, sắc mặt Mục Duyên Đình trầm xuống, lạnh lùng quét qua những người xung quanh đang xem náo nhiệt, lạnh lùng nói, "Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tìm Thanh Thanh đêm nay, nhưng bây giờ chúng tôi đã tìm được rồi, Thanh Thanh cần phải nghỉ ngơi, mọi người hãy về đi.”
Mặc dù giọng nói của Mục Duyên Đình trong trẻo và nhàn nhạt, nhưng lại có một cỗ khí chất khiến người ta không thể từ chối, những người có mặt đang bận nói chuyện với Mục Lam khi nghe thấy lời này liền chào tạm biệt và ra về.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên ăn mặc trang điểm châu quang bảo khí tức giận bước vào.
Vừa đi vào, bà ta liền xông về phía Mục Thanh trên sô pha, “Ôi, tâm can bảo bối của bà nội, con bị ai bắt nạt vậy?”
Mục Lam sắc mặt cứng lại, “Bác cả, nhìn xem người nói cái gì, Mục gia trên dưới có bao nhiêu người yêu thương Thanh Thanh không phải bác không biết.
Bây giờ đứa trẻ này đã được Mục gia rất chiều chuộng.
Ở đây không ai bắt nạt cháu gái bác, cũng không dám bắt nạt.
Thay vào đó, tất cả đều giúp đỡ để tìm tiểu nha đầu không biết lo nghĩ này.”
Đường Ngâm Thu tức giận nói, “Mục Lam, con nói đây là ý gì? Cái gì mà tiểu nha đầu không biết lo nghĩ? Nếu không phải do sự nghi ngờ của một số người, làm sao Thanh Thanh có thể sợ hãi trốn đi vào nửa đêm?"
Mọi người nghe xong liền muốn lưu lại, tiếp tục xem kịch vui, đáng tiếc nhà họ Mục có truyền thống việc xấu trong nhà không để lọt ra ngoài, vệ sĩ đã đứng sẵn ở cửa, lịch sự nhã nhặn mời mọi người rời đi.
Ngay sau đó, Mục lão gia cũng bước xuống từ tầng hai với sự trợ giúp của người quản gia.
Trong phòng khách chỉ còn lại người nhà họ Mục, Hứa Niệm An và một vài vệ sĩ.
Người quản gia đã nói với Mục lão gia về những gì đã xảy ra vào đêm nay.
Mấy năm nay, ngoại trừ điều tra vụ giết hại con trai và con dâu, thời gian còn lại Mục lão gia dành phần lớn để tu dưỡng tính tình, đêm nay cãi nhau nửa đêm rồi vu hãm cháu dâu tương lai.
Cho nên, trên mặt của ông có vài phần không hài lòng.
Tiếng nạng chạm đất vang lên rõ ràng, Mục lão gia đứng ở trên bậc thang, ngước mắt quét qua mấy người trong phòng khách.
Ông tuy rằng đã qua tuổi thất tuần, nhưng lại trung khí mười phần, “Một đám các người hơn nửa đêm chạy đến nơi đây của ta làm gì?”
Mục Duyên Đình tiến lên đỡ ông đến sô pha, “Ông nội, tại sao lại xuống đây?"
Mục lão gia hừ lạnh, "Làm sao có thể ngủ yên với động tĩnh lớn như vậy phía dưới nhà? Nói cho ta biết, có chuyện gì?"
Đường Ngâm Thu nói, "Nếu chú ba đã hỏi như vậy, vậy thì con phải nói thẳng một điều.
Thanh Thanh là người mà chú xem lớn lên, là cháu gái yêu quý nhất của chú.
Mặc dù trong cuộc sống hàng ngày, con bé hơi kiêu ngạo nhưng dù gì con bé cũng chỉ là một đứa trẻ, buổi tối vô tình rơi xuống nước, chú nói ban đêm trời tối, con bé không nhìn rõ, lại sợ hãi nên đã hiểu lầm Hứa tiểu thư, bạn gái của Duyên Đình, tưởng là Hứa tiểu thư đã đẩy nó xuống nước, nhưng sự việc chỉ là như vậy, chỉ là hiểu lầm, vợ chồng Duyên Tây đã đưa Thanh Thanh đến đây để xin lỗi Hứa tiểu thư, nhưng Duyên Đình vẫn không chịu từ bỏ, vẫn bắt Thanh Thanh cho biết ai đã sai con bé vu hãm Hứa tiểu thư, làm sao có người lại xúi giục chuyện này? Chỉ là đứa nhỏ nhất thời sợ hãi nên nói sai.
Còn Duyên Đình, con nói như vậy, có nghĩ đến cảm thụ của Thanh Thanh không? Người chú yêu con bé nhất từ nhỏ, đối với một người ngoài lại buộc con bé nói dối, bác cả đã sống hơn năm mươi năm, đây lần đầu tiên nhìn thấy khuỷu tay lại hướng ra bên ngoài.”
Mục Duyên Đình bị lời nói của bà ta làm cho tức giận đến cười.
Những đứa trẻ sinh ra trong hào môn thế gia như chúng so với những đứa trẻ được sinh ra trong gia đình bình thường đều được săn sóc đặc biệt, vì vậy vài giờ không nhìn thấy Mục Thanh đã khiến hầu hết tất cả khách mời trong bữa tối hôm nay phải sửng sốt.
Và trong suy nghĩ của nhiều người, bất kể đứa trẻ làm gì, miễn là điều đó không liên quan đến đạo đức bại hoại, thương thiên hại lí, mọi người sẽ tha thứ một cách có chọn lọc.
Do đó, nếu sự việc này lan rộng tối nay, hầu hết mọi người vẫn sẽ nghĩ đó là lỗi của Hứa Niệm An.
Rốt cuộc đầu tiên Mục Thanh vu hãm Hứa Niệm An là đẩy con bé xuống nước.
Sau khi bị Mục Duyên Đình vạch trần, Mục Thanh lại biến mất.
Nhưng sau những lời nói của Đường Ngâm Thu, chuyện Mục Thanh vu hãm Hứa Niệm An đã bị bà ta từ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Ngược lại, toàn bộ sự việc đều đổ lỗi lên người Hứa Niệm An và Mục Duyên Đình.
Hai người lớn cùng một đứa trẻ tính toán chi li còn khiến đứa trẻ phải chạy bỏ nhà trốn đi.
Ngay lúc Hứa Niệm An muốn nói, Mục Duyên Đình nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng lắc đầu về phía cô, đối với Đường Ngâm Thu nói, "Bác cả, đoạn lời nói này đã tránh nặng tìm nhẹ rồi.
Dựa theo lời bác nói, tôi và An An cùng với một tiểu hài tử đang so đo bụng dạ hẹp hòi.
Nhưng bác cả có từng nghĩ, An An chỉ muốn chứng minh rằng mình vô tội, chẳng lẽ bị người khác hàm oan, còn không thể nói ra lời bào chữa hay sao? Hay là bác cả nghĩ, chúng ta một mặt dung túng Thanh Thanh, đem con bé dưỡng thành một người kiêu ngạo ương ngạnh Mục gia đại tiểu thư, mới là đối tốt với con bé?"
Đường Ngâm Thu không ngờ rằng trước mặt các trưởng bối của mình, Mục Duyên Đình cũng sẽ vì Hứa Niệm An mà đứng ra bênh vực cô.
Những lời bà nói đó đều bị anh gạt bỏ, bà chợt cảm thấy có chút không vui, "Khi nào thì bác nói rằng bác đã dung túng Thanh Thanh một cách mù quáng? Hơn nữa, nữ hài tử là để nuông chiều."
Sau khi nói xong, bà thay đổi những lời này thành nghiêm túc hơn, chỉ vào Hứa Niệm An, "Duyên Đình, con tuy là Mục gia gia chủ, con điều khiển công việc kinh doanh của nhà họ Mục, nhưng ở trước mặt bác cả của con, con vẫn luôn là đứa trẻ.
Cha mẹ con mất sớm.
Người lớn tuổi chúng ta nên gánh vác trách nhiệm của cha mẹ con.
Nếu lời đã nói đến đây rồi, vậy bác sẽ nói thẳng, Hứa tiểu thư này có lẽ không thích hợp để gả vào Mục gia chúng ta."
Mục Duyên Đình một bàn tay nắm chặt tay Hứa Niệm An, nhìn chằm chằm vào Đường Ngâm Thu với đôi mắt lạnh, “Ồ, vậy ta muốn hỏi bác cả, bác nghĩ ai là người thích hợp gả vào Mục gia chúng ta!”
Đường Ngâm Thu bất động thanh sắc liếc nhìn Hứa Niệm An, nghĩ rằng người phụ nữ này cũng có thể trầm ổn như vậy, bà đã nói nhiều như vậy, mà cô ta vẫn không nói lời nào.
"Muốn gả vào Mục gia của chúng ta, ít nhất cũng phải có thân thế trong sạch.
Trước không nói đến việc cô ta có phải là con ngoài giá thú hay không, chính là thân phận đã từng ly hôn.
Ta sợ rằng sau này, chúng ta sẽ phải để những gia tộc khác chỉ vào điểm đó chê cười."
Mục Duyên Đình sắc mặt bình tĩnh, âm thanh lãnh ngạnh vài phần, "Chê cười? Vậy ta muốn xem, ai dám! Hơn nữa những chuyện này đều là chuyện của ta, không phiền bác cả nhọc lòng lo lắng, thời gian không còn sớm, bác cả vẫn về đi.
Ta nghĩ Thanh Thanh cũng đã lăn lộn một ngày rồi, nên về nghỉ ngơi cho tốt."
Đường Ngâm Thu thấy Mục Duyên Đình định đuổi họ đi, nơi nào chịu, liền nói, "Duyên Đình, hôn nhân không phải chuyện đùa.
Đừng chọn nhầm đối tượng kết hôn chỉ vì say mê một thời gian.
Bác có một người cháu gái họ, con đã từng gặp qua chưa? Đừng nói người lớn lên xinh đẹp, còn mới du học ở nước ngoài trở về.
Con dâu nhà họ Mục của chúng ta phải là một người phụ nữ xinh đẹp và đảm đang.”
Hóa ra là muốn đưa nữ nhân của mình vào, anh lại không muốn, khiến cho tâm sinh bất mãn, nên đến đây để giở trò.
Mục Duyên Đình đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Đường Ngâm Thu với đôi môi cong cong, ánh mắt âm u không rõ, nhưng những người quen biết anh đều biết rằng đây là dấu hiệu cho thấy Mục Duyên Đình đang thực sự tức giận.
Anh hỏi từng chữ một, “Bác cả so với cô cháu họ của bác thì như thế nào?”
Đường Ngâm Thu lập tức bắt đầu khen ngợi cháu gái, “Ta tự nhiên so ra còn kém con bé.”
“Nếu như vậy, tại sao bác cả của ta còn muốn cưới bác?"
“Cái này...”
“Được rồi, tiễn khách." Mục Duyên Đình xoay người kéo Hứa Niệm An đứng dậy, chuẩn bị lên lầu.
Đường Ngâm Thu còn không muốn đi, nhưng bị Mục lão gia đứng lên đuổi như đuổi ruồi bọ bên ngoài, "Được rồi được rồi, ta cũng chưa nói cái gì đâu, ngươi tay có phải hay không duỗi quá dài rồi? Nhanh trở về đi, quản gia, đi khóa cửa kỹ lại.”
Khi Mục Lam rời đi, cô không quên nháy mắt với Hứa Niệm An, “An An, mấy ngày nữa chúng ta lại đi chơi cùng nhau đi.”
Ngay khi mọi người rời đi, Mục lão gia liền nói, “Có chuyện gì vậy? Ta nghe nói đêm nay có người ám sát con?”
Mục Duyên Đình vươn tay nhéo nhéo lông mày, “Ông nội, con không sao, ông không cần lo lắng.”
Hứa Niệm An nghe những lời này cũng rất sốc.
Trước đây cô luôn có cảm giác bị bắt cóc và ám sát, mọi thứ chỉ xuất hiện trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình hay tiểu thuyết, cô không nhận ra vấn đề gì cho đến khi bị bắt cóc cùng Quý Thừa Ngọc lần trước.
Các tác phẩm điện ảnh và truyền hình đều bắt nguồn từ cuộc sống.
Tuy nhiên, cô không bao giờ ngờ rằng sẽ có người đến nhà cũ của Mục gia để ám sát Mục Duyên Đình.
Cô nắm tay Mục Duyên Đình và quan tâm hỏi, “Anh không bị thương chứ?”
Mục Duyên Đình siết chặt lòng bàn tay, “Hiện tại đã ổn rồi, đừng lo lắng.”
Mục lão gia liếc nhìn Hứa Niệm An rồi nhẹ nhàng nói, "An nha đầu, đã muộn rồi, con lên lầu nghỉ ngơi trước đi, ta đã nói người giúp việc dọn dẹp phòng cho khách cho con, rẽ trái, là căn phòng thứ hai."
Không cần biết cháu trai của ông cùng với cô gái này ở giai đoạn nào, nhưng một cô gái từ một gia đình khác đến đây nên được chuẩn bị một phòng cho khách, đây là một sự tôn trọng đối với cô ấy.
Hứa Niệm An vẫn còn một chút lo lắng về Mục Duyên Đình.
Mục Duyên Đình xoa đầu cô và nhẹ nhàng nói, "Em lên trước nghỉ ngơi sớm đi.
Anh có chuyện cần bàn với ông nội."
Hứa Niệm An gật đầu, sau khi nói lời chúc ngủ ngon với ông nội, cô liền lên lầu.
Ngay sau khi Hứa Niệm An rời đi, nụ cười trên mặt Mục lão gia không còn giữ được nữa, tuy ở địa vị cao đã lâu, nhưng trung niên thì mất vợ, tuổi già thì mất con, nếu đứa cháu trai duy nhất của mình cũng bị chuyện gì ngoài ý muốn, thì e rằng ông sẽ không còn ý chí sinh tồn nữa, trên khuôn mặt già nua của ông đang tràn đầy tức giận.
"Tên quái quỷ nào dám đến nhà của Mục gia ám sát! Duyên Đình, có tin tức gì về người được phái ra không? Còn có, con có nhìn thấy mặt người kia không? Ta đào ba tấc đất cũng phải kiếm ra được người đó."
Mục Duyên Đình lắc đầu, nhẹ nói, “Người bên kia không phải là người Trung Quốc, hơn nữa người bên kia muốn cho chúng ta nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, e rằng khuôn mặt đó có thể không phải là thật.”
Đôi mắt vẩn đục của Mục lão gia nheo lại, “Ý của con là, là một thế lực ngoại bang?”
Mục Duyên Đình gật đầu, “Ở Đông Nam Á bên kia, chúng ta gần đây một mình ăn mấy miếng mỡ rồi.
E rằng có người ghen tị.”
Mục lão gia cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, “Từ Đông Nam Á xa xôi đến đây để giết con, nhưng chỉ phái một người phụ nữ?”
Mục Duyên Đình nhớ lại cảnh tượng lúc đó, “Đương nhiên là họ không thể chỉ cử một người phụ nữ, sẽ có người đứng sau cô ta, con đã phái người đuổi theo, hi vọng có thể bắt sống người trở về.”
………
Ở bên kia.
Quý gia.
Đã nửa đêm, một ngọn đèn mờ vẫn còn sáng trong phòng làm việc của Quý Khánh Sơn.
Quý Thừa Ngọc mấy ngày nay tâm trạng không tốt, nói cách khác, từ khi Hứa Niệm An rời khỏi anh, tâm trạng của anh không được tốt.
Vào bữa tối, anh ta đi cùng một vài khách hàng để uống rượu, hiển nhiên, trợ lý có thể làm điều đó cho anh ta, nhưng anh ta không từ chối tất cả các ly rượu mời.
Vào cuối cùng, anh ta đã say khướt trên bàn ăn tiệc trước khi cuộc đàm phán kinh doanh bắt đầu.
Khi tỉnh dậy lần nữa, anh ta đã ở trên chiếc giường lớn của khách sạn.
Anh xoa xoa thái dương sưng tấy, nheo mắt nhìn căn phòng, may mà không có những người phụ nữ khác.
Thật kỳ lạ, trước đây khi chưa ly hôn với Hứa Niệm An, anh ta đặc biệt thích khiêu khích phụ nữ khác bên ngoài, cố tình làm cho Hứa Niệm An tức giận.
Dù chỉ là muốn làm Hứa Niệm An tức giận, nhưng đàn ông luôn cần phải giải quyết ham muốn của mình, và anh ta cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, nên thỉnh thoảng gặp được khẩu vị của chính mình, liền theo dòng chảy mà mê đắm một đêm.
Sau đó, khi anh ly hôn với Hứa Niệm An, mỗi khi anh ấy có tâm trạng tồi tệ, luôn có đối tác hoặc thậm chí là trợ lý của anh ấy nhét một số phụ nữ lên giường của anh.
Vì vậy, trước đây, mỗi khi anh ấy thức dậy từ giường khách sạn, anh ấy sẽ nhìn thấy bên người mình sẽ có một người phụ nữ trước đây chưa từng gặp mặt, nhưng anh không biết tại sao, nhìn thấy những người phụ nữ đó anh chỉ thấy chán ghét.
Về sau, anh chân chính nói với trợ lý, nếu như đưa nữ nhân hỗn đản lên giường của anh, thì hắn không cần làm trợ lý nữa.
Bây giờ nó đã đạt được kết quả.
Quý Thừa Ngọc nhìn căn phòng trống rỗng, lấy ra một chai nước khoáng ở bên cạnh, uống vài ngụm, đứng dậy đi vào phòng tắm để tắm rửa, anh gần như tỉnh hẳn vì rượu, anh rời khách sạn và nhờ tài xế chở về Quý gia.
Khi trở lại Quý gia, ngay cả người giúp việc cũng đã ngủ say, Quý Thừa Ngọc đầu óc choáng váng nặng nề thay giày ở cửa ra vào, khi anh nhìn lên thì thấy tầng ba có một ánh sáng yếu ớt xuyên qua phòng làm việc của Quý Khánh Sơn.
Quý Thừa Ngọc nheo mắt, như một bóng ma, nhẹ bước đi lên lầu ba.
Mười hai giờ đêm, cả thế giới im lặng chết người, qua một cánh cửa, Quý Thừa Ngọc nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Quý Khánh Sơn trong phòng làm việc truyền đến qua khe cửa, ông nói, "A Hách này không thể để lại."