Hỗn Nguyên Hệ Thống

chương 77: sơ hiển thần thông

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vạn Thú Sâm Lâm nguyên bản có bốn khu vực gồm vòng ngoài, vòng tiếp giáp, vòng trung tâm và khu vực hạch tâm.

Khu vực trung tâm và hạch tâm thì do những lời đồn đãi mà ra chứ rất ít người biết thật sự bên trong đó có gì, chỉ có tu sĩ đại năng giả từ Nguyên anh kỳ trở lên mới đi vào trong đó, nhưng một số ít trở về cũng chọn thái độ bảo trì im lặng không nói.

Vòng ngoài dĩ nhiên là dành cho tu sĩ cấp thấp và thợ săn bình thường săn giết các loại dã thú, yêu thú cấp một, cấp hai. Thỉnh thoảng cũng xuất hiện yêu thú cấp ba nhưng cực kỳ hiếm thấy, trừ khi có kỳ hoa dị thảo hoặc có gì đó thu hút thì bọn nó mới có thể xuất hiện tại khu vực này

Còn vòng tiếp giáp chính là thiên hạ của các loại yêu thú từ cấp sáu trở xuống. Nơi này, những khu vực rộng lớn được chia thành từng lãnh địa riêng. Tùy theo thực lực mà những con yêu thú sẽ chiếm riêng cho mình những mảnh bạo địa để trú ngụ.

Chính vì điều này, với số lượng yêu thú trong Vạn Thú Sâm Lâm, cũng có thể thấy khu vực tiếp giáp này rộng lớn tới mức nào, hơn nữa địa hình nơi đây không còn núi đá vôi như vòng ngoài mà toàn bộ đều là những cánh rừng rậm âm u quỷ khí, sương mù dày đặc nhìn bằng mắt thường tuyệt đối không thấy lối đi.

Toàn bộ khu vực tiếp giáp này, vốn được những tán cây già cỗi cổ thụ che chắn, cây nào cũng muốn vươn lên cao nhất, tỏa cành lá sum xuê để có thể hấp thụ được chút ánh sáng bên trên làm cho ở bên dưới hầu như không có ánh sáng, ngày cũng như đêm.

Bên cạnh đó, độ ẩm cực kỳ cao cũng góp một phần không nhỏ tạo nên màn sương mù dày đặc che chắn nơi này.

Lúc này, ở một khu vực gần đến vùng tiếp giáp, là nơi giao nhau của hai khu vực ngoài cùng, có bảy người đang tập trung tại một chỗ gần một dòng suối nhỏ.

Bốn người đàn ông đang vây hai nam một nữ vào giữa.

Tình thế giương cung bạt kiếm đang xảy ra này chính là chuyện bình thường trong Vạn Thú Sâm Lâm.

Bên phe bốn người, có một người tu vi bất ngờ đã đạt tới Trúc cơ sơ kỳ, ba người còn lại thì đến hai người là Luyện khí hậu kỳ, một người luyện khí trung kỳ. Đội ngũ này dù thả ở đâu cũng là một chiến lực rất lớn, nhưng dùng để bao vây một gã luyện khí hậu kỳ và hai Luyện khí trung kỳ thì có chút dùng dao mổ trâu đi giết gà, kết quả trận chiến này không cần đoán cũng biết trước.

Ở nơi hoang dã, lấy thực lực ra nói chuyện, lấy nắm đấm làm chân lý thì kẻ mạnh luôn có quyền quyết định. Rất nhiều những trường hợp tu sĩ ngã xuống ở nơi này không phải do tao ngộ yêu thú mà là gặp phải cướp bóc, trúng phải độc thủ của những nhóm người chuyên đi cướp để kiếm ăn.

Lúc này, một nam tử tu vi đã đạt tới Trúc cơ sơ kỳ có vẻ là cầm đầu trong bốn người, cười hắc hắc mở miệng âm trầm:

Nam giết, nữ để lại chơi đùa một phen. Các huynh đệ, lên!

Lời vừa nói xong, hắn lập tức tế lên một cây đại kỳ có thêu hình con hổ, vừa tế ra đã theo tiếng niệm chú ngữ của hắn tỏa ra ánh sáng xanh lam, đồng thời cái đầu hình con hổ cũng theo đó mà trở nên nhúc nhích chuyển động, sinh động như thật.

Đầu con hổ lập tức hóa thành một hư ảnh hung ác, miệng đỏ như chậu máu, nhe nanh đánh tới chỗ ba người lúc này đang tế ra đủ loại bảo vật phòng thủ.

Ba gã còn lại còn không hề chậm chạp mà tế ra đủ loại pháp bảo như phi kiếm, viên hoàn và một vật nhìn như cái bát đen thùi đánh tới màng hào quang do ba người tạo ra.

Ba người bị bao vây chỉ có nam tử có tu vi Luyện khí hậu kỳ đỉnh phong là cao nhất, hai người còn lại chỉ miễn cưỡng dồn hết sức vào pháp bảo hộ thân trước mặt, đồng thời thả ra tầng tầng linh khí hộ thể, miễn cưỡng cùng nhau chống đỡ.

Người trung niên có tu vi cao thâm nhất trong ba người bị vậy ở giữa, thấy tình hình này thầm kêu khổ, nhưng cũng mở miệng âm trầm nói:

Đạo hữu, cần gì hạ sát chiêu. Nếu đạo hữu dừng tay, ba người chúng ta tựu sẽ đem tài sản trên người để lại sau đó rời đi ngay lập tức, xem như hôm nay chưa hề phát sinh qua chuyện gì, có được không?

Khặc khặc, nằm mơ đi, nhìn thấy mặt bọn ta rồi còn muốn chạy, mơ tưởng hảo huyền. Hay là kêu cô nương kia phục thị bọn ta, nếu sung sướng thì biết đâu bọn ta sẽ cho các ngươi cái chết thống khoái thì sao, ha ha ha.

Tên đầu lĩnh cười như điên như dại sau đó thúc dục linh khí mạnh hơn, con hổ được tiếp thêm linh lực lại điên cuồng tấn công vào màng hào quan phòng thủ của ba người đang lung lay dữ dội.

Hừ, nếu ngươi đã muốn đuổi tận giết tuyệt thì hôm nay Kha mỗ cho dù bỏ mạng tại đây cũng muốn ngươi chôn cùng!

Người trung niên cắn răng gia tăng linh lực vào vòng bảo hộ, đồng thời nghiến răng nghiến lợi nói.

Haha, buồn cười, ngươi làm ta cười lộn mề rồi, bản thân mình còn lo chưa xong đòi chôn cùng. Nếu con mồi nào cũng có thể dùng lời nói giết ta thì hôm nay chắc ta xanh cỏ con mẹ nó rồi! Hahaha, Kha đạo hữu, cảm phiền ngươi có thể mang ta chôn cùng tại đây được hay không, có bản lĩnh gì giở ra xem thử? Hahahaha..

Gã đầu lĩnh như nghe chuyện tình buồn cười nhất thế gian, mở miệng cười lớn, ba tên đàn em chung quanh thấy vậy cũng cười ngặt ngẽo.

Đây chính là khoái cảm của bọn chúng, của kẻ đi săn, nhìn con vật săn bị hành hạ, giãy giũa, giương ánh mắt cầu xin trong tuyệt vọng.

Nhưng ngay lúc này, một mũi tên mang theo vô tận hàn khí từ đâu bay đến bắn thẳng vào mi tâm của gã đầu lĩnh.

Mũi tên mang theo tốc độ cực kỳ hãi nhân mắt thấy chắc chắn ghim thẳng vào đầu gã đầu lĩnh nhưng đáng tiếc, gã đầu lĩnh thân trải qua nhiều phen giết chóc, dưới tình huống tính mạng nguy hiểm theo bản năng giơ pháp bảo hình cây cờ chắn trước người, đồng thời mở ra liên tục hơn sáu vòng linh khí hộ thể lấp lánh trước người mỡi miễn cưỡng chặn đứng mũi tên lại, sau đó lùi lại hốt hoảng quát lớn:

Là ai, mau ra đây!

Gã đầu lĩnh lau mồ hôi lạnh trên trán, một mũi tên kia cực kỳ hiểm độc, phỏng chừng nếu không nhờ phản ứng cực nhanh cộng thêm tu vi thâm hậu Trúc Cơ Sơ kỳ của gã thì mũi tên hiểm độc đó chắc chắn sẽ biến đầu gã thành một trái dưa hấu bét tè lè nhè.

Hắc hắc, xem như có chút bản lĩnh, có điều da mặt quá dày. Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ xem như cũng bắt đầu đạp chân lên tiên đạo cũng đi làm mấy trò mất thân phận này.

Tiếng nói kèm theo giọng cười lạnh mỉa mai vang lên, một thanh niên nhảy từ trên một ngọn cây gần đó xuống, lững thững đi tới bên cạnh nhóm ba người đang ngơ ngác đứng ở giữa.

Kha đạo hữu, mấy năm không gặp, đạo hữu vẫn khỏe chứ?

Ngươi..Lâm đạo hữu, ồ tu vi của ngươi…Lâm…Lâm tiền bối! Ngài khỏe!

Người trung niên này chính là Kha Vạn, người đã giúp đỡ cho Lâm Phong tiến vào Vân Tinh Tông để tìm cây Tịnh Linh Thảo lúc trước.

Lúc nãy khi Lâm Phong một đường phi hành, vô tình bay ngang qua khu vực gần đó, thần thức vô tình cảm nhận được một khí tức quen thuộc bèn dừng lại, ẩn giấu tu vi rồi tiến tới xem xét. Cuối cùng chứng kiến từ đầu đến cuối một màn cướp bóc vô sỉ trước mắt.

Haha, Kha huynh, xưng hô cái gì tiền bối, nếu huynh không chê cứ gọi Lâm đạo hữu một tiếng như trước là được. Nếu không sẽ làm tổn thương tình cảm.

Lâm Phong nghe Kha Vạn cẩn thận gọi mình một tiếng tiền bối thì cười cười. Quả thật trong tu tiên giới cấp bậc tu vi quyết định tất cả, ngay cả xưng hô cũng theo đó mà tính, điều này tượng trưng cho thân phận đặc thù của những tu sĩ cấp cao, cũng là thứ mà tất cả mọi tu sĩ đều theo đuổi.

Được, Lâm đạo hữu. Kha Vạn thấy Lâm Phong tu vi tăng cao nhưng không hề kiêu ngạo, vẫn ôn hòa như trước thì âm thầm mừng rỡ, nhưng lại có chút lo âu nói.

Lâm đạo hữu, nơi này hiện nay rất nguy hiểm. Bọn chúng có vẻ rất am hiểu thuật hợp kích, hay để ba người chúng ta bọc hậu, ngươi mau rời đi đi.

Kha Vạn mặc dù biết tu vi Lâm Phong chắc chắn đã tới Trúc Cơ Kỳ nhưng không biết cảnh giới cụ thể, còn cho rằng Lâm Phong sẽ vì mình mà vướng vào phiền toái, nhân tình khi trước còn chưa trả, sao có thể để Lâm Phong gánh rắc rối của mình được.

Đáng tiếc, Kha Vạn nghĩ vậy nhưng Lâm Phong không nghĩ vậy, chỉ thấy hắn cười hắc hắc:

Kha đạo hữu, huynh muốn ta đi nhưng phỏng chừng còn phải hỏi qua ý kiến bốn người này đã. Nói rồi liền đưa mắt nhìn bốn gã đang bao vây tứ phía, cười lạnh.

Khặc khặc, con mẹ nó ỷ chút tu vi ấy tưởng hù dọa được bọn ta sao. Huynh đệ…

Gã đầu lĩnh đang định nói thêm chữ lên nhưng bỗng nhiên, một chưởng lực vô hình ầm ầm không có dấu hiệu báo trước bỗng từ trên đỉnh đầu gã ập xuống, lời còn chưa kịp nói đã bị tiếng xương nứt vỡ răng rắc lấn át.

Rầm!

Trên mặt đất lập tức xuất hiện một hình bàn tay cự đại, sâu chừng mấy mét, bên dưới là thân hình gã đầu lĩnh mặc dù chưa chết tại chỗ nhưng đang bị sát kình công phá cơ thể, máu văng tung tóe, mặc dù có sống chắc chắn cũng khó nuôi, chỉ còn hơi thở thoi thóp.

Chưởng này là Lâm Phong chỉ hời hợt đánh ra năm phần chưởng lực, nhưng dưới sự cuồng bạo của Hỗn Nguyên Chi Lực cuồng bạo đã đánh gã đầu lĩnh không kịp trở tay, ngay cả nhìn cũng chưa nhìn thấy Lâm Phong ra tay như thế nào đã bị đập như một con gián, một thân bản lĩnh thần thông còn nhiều thủ đoạn áp rương cũng chưa kịp xuất ra chút nào.

~~bạo canh ~~

Truyện Chữ Hay