Hỗn Nguyên Hệ Thống

chương 76: nhất thức tiểu thành

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quỷ hồn thét gào lao tới Lâm Phong mang theo vô tận hắc khí phía sau, cảnh tượng có chút hãi hùng.

Tuy nhiên, Lâm Phong cũng không hề nao núng mà lấy ra Hỗn Nguyên Châu huyễn hóa thành một thanh Hỗn Nguyên Ma Đao hàn khí bức người, sau khi lấy ra liền lập tức truyền Hỗn Nguyên Lực vào làm nó càng thêm âm u bá khí.

Lâm Phong cũng không chần chừ, lập dồn non nửa linh lực trong người, kết hợp với sức mạnh Kim Thân chém ra một đao.

Một luồn hắc mang màu đen sì lạnh lẽo không tiếng động bay tới chém thẳng vào con quỷ hồn, nó dường như cũng nhìn thấy cảnh này, chẳng những không sợ mà còn cười âm u quỷ dị.

Bởi vì con Quỷ hồn này là do toàn bộ Hồn phách trong Vạn ma phiên thông qua bí pháp hiến tế của phụ nhân cộng thêm linh lực trên người bà ta mà thành, cho nên đối với loại công kích mà nó thấy là vật lý này rất là xem thường.

Đáng tiếc, con quỷ hồn này hoàn toàn chưa bao giờ có tý kiến thức gì về Hỗn Nguyên Lực, chỉ thấy đao kình vừa tới, quỷ hồn lập tức thét lên chói tai.

Đao kình đi tới đâu, hắc khí trên người quỷ hồn như gặp phải khắc tính, tự động tiêu tán.

Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra quá nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt, quỷ hồn mắt thấy đã bị đao kình Lâm Phong chém ra làm tiêu tán phân nữa.

Nó hoảng hồn định rút lui về sau nhưng đã quá muộn, đao kình mang theo vô tận bá khí quét ngang, thiêu đốt sạch sẽ quỷ hồn huyễn hóa không còn sót lại chút gì.

Phụ nhân thấy cảnh này thì cực kỳ hoảng sợ, thân mình không nhịn được lùi về sau một bước định tẩu thoát.

Cũng không phải bà ta hết bảo vật, nhưng hai loại thủ đoạn áp rương cũng đã đem ra mà không làm gì được Lâm Phong thì tất nhiên có mang ra thêm cũng chỉ nạp mạng cho chằn, vì vậy tâm sinh thoái ý, chỉ cần bà ta còn giữ tính mạng thì lo gì không có ngày ám toán được Lâm Phong, trả thù cho con trai cưng Đàm Thiên.

Nhưng Lâm Phong làm sao có thể thả hổ về rừng, lập tức một đao nữa chém tới cắt đứt đường lui, đồng thời thân pháp cực nhanh cũng phi thân lên tung thẳng một quyền vào người của phụ nhân.

Đối với kẻ địch, Lâm Phong chưa bao giờ nương tay. Nhất là đối với loại kẻ địch không chết không thôi như thế này.

Phụ nhân vốn trải qua huyết tế vừa rồi chưa kịp hồi phục, lại bị Lâm Phong chặn mất đường lui, trong lòng thầm kêu không ổn bèn tế ra một đống bảo vật sau đó lập tức tự bạo pháp bảo, còn bản thân cũng gắng sức thả ra mấy vòng linh khí hộ thân, cố gắng tìm một đường sinh cơ.

Cảnh này rơi vào mắt Lâm Phong thì chỉ làm cho hắn cười nhạt, sau đó dồn sức lực lên bàn tay, trực tiếp bỏ qua chính diện mà đấm theo hướng từ trên đầu phụ nhân đập xuống như một cây búa đóng đinh.

Đối với loại rùa đen rúc đầu cố thủ thì phương pháp này tuyệt đối hiệu quả!

Quả nhiên! Một đấm của Lâm Phong mang theo trùng trùng điểm ảnh chồng tầng lên nhau. Đây chính là kỹ xảo mà Lâm Phong vừa phát hiện ra, lợi dụng lúc quyền ảnh chưa tới, liền dựa vào tốc độ mà trùng điệp thêm một quyền nữa, làm như vậy có thể tăng sức mạnh một đấm lên gấp đôi, nếu tốc độ và sức chịu đựng của thân thể đủ mạnh thì một đấm cũng có thể gia tăng lên gấp vài lần uy lực.

Chỉ thấy phụ nhân vốn đang tự phòng thủ rắn chắc, bỗng dưng quyền ảnh đấm xuống, nhất thời một cỗ lạnh lẽo từ trên đầu truyền đến tận gót chân, cảm giác tử xong ập xuống, kéo theo đó là một màu đen, từ từ mất đi tri giác, tử vong tại chỗ.

Lâm Phong thu lại Hỗn Nguyên Đao, nhìn xác phụ nhân bị nắm đấm oanh tạc đến thê thảm, tâm không sinh nổi một chút thương hại mà là nhẹ nhõm, nếu hôm nay hắn lơ là hoặc giả thực lực yếu, chắc chắn người nằm đó chính là hắn.

Ở cái thế giới tàn khốc này, không có chuyện nhân đạo hay phi nhân đạo. Nhân nhượng với kẻ thù, chính là tàn nhẫn với bản thân. Một phút lơ là thì sẽ phải trả giá bằng mạng sống, không có lựa chọn khác.

Bởi vậy, Lâm Phong mặc dù không phải kẻ cùng hung cực ác gì, nhưng đối với kẻ thù cần ra tay thì hắn tuyệt đối không nương tay. Chỉ cần thủ vững bản tâm, cho dù có nhuộm bao nhiêu máu tươi hắn cũng không thấy hối hận.

Lâm Phong nhìn hai cái hố một chứa ma thi, một chưa xác phụ nhân, lắc lắc đầu sau đó thi triển một cái Thổ pháp thuật lấp hai cái hố lại, xóa một số dấu tích chung quanh rồi hóa thành một đạo hắc quang bay đi.

Chỗ này xảy ra đánh nhau kịch liệt như vậy, chắc chắn sẽ thu hút một ít ánh mắt nhòm ngó. Đối với Lâm Phong chuyện này hoàn toàn không béo bở gì, vì vậy nên lập tức bay đi.

Một đường bay đi, cho đến tờ mờ sáng, Lâm Phong liền tìm được một ngọn núi nho nhỏ, sau đó dùng kiếm đào một căn phòng bên trong lòng núi làm một cái động phủ nhỏ đơn sơ. Sau khi đánh mấy cái cấm chế đơn giản cách âm và hạn chế thần thức, Lâm Phong liền bày mấy bình đan dược, linh dược, cùng mấy đồ lặt vặt như bình trà, sách…lên một cái bàn đá đã được hắn tạo sẵn.

Loay hoay một lát, nơi này hoàn toàn đã biến thành chỗ mà Lâm Phong tạm thời ẩn cư, ý đồ tu luyện Diệt Thế Chưởng thức thứ nhất Vô Ảnh Chưởng.

Sẵn tiện kết hợp hoàn thiện thêm kỹ năng đối địch bằng thân thể.

Lâm Phong tuy không phải người đầu tiên kết hợp luyện thể và tu sĩ, nhưng là người duy nhất mang trong mình hai tuyệt học hàng đầu là Hỗn Nguyên Quyết và Kim Thân.

Lâm Phong cũng không biết chính nhờ lựa chọn ngày hôm nay mà sau này đã tránh cho hắn một tai họa ngầm rất lớn. Tất nhiên, chuyện đó là sau này.

Còn hiện giờ, Lâm Phong bắt đầu chuỗi ngày buồn tẻ, săn bắn và tập luyện.

Những ngày này, ngoài rèn luyện Vô Ảnh Chưởng, Lâm Phong còn tu luyện thêm thân pháp.

Đây cũng là vấn đề mà Lâm Phong đau đầu, trải qua mấy lần chiến đấu, Lâm Phong làm sao không biết tầm quan trọng của thân pháp. Chính việc di chuyển xuất quỷ nhập thần chiếm hơn phân nửa thành công thủ thắng trước tu sĩ khác, nhất là khi Lâm Phong chọn con đường kết hợp giữa Luyện thể và tu sĩ, có thể gọi là Luyện thể sĩ.

Nhưng hiện giờ, ngoài Tùy Phong Bộ thì Lâm Phong chưa có bộ thân pháp nào khác. Lần trước định tích lũy tinh điểm đến tìm công pháp trong Vân Tinh Tông cuối cùng cũng bị hủy bỏ vì sự việc biến đổi quá nhanh.

Thời gian ngồi đả tọa dĩ nhiên không đáng với Lâm Phong là bao, mấy năm trôi qua cũng như cái chớp mắt, vì vậy mà qua hơn nửa năm ở lại trong động phủ này, Lâm Phong ngày luyện tập, đêm đả tọa khôi phục thể lực, đối với hắn cũng không đáng kể bao nhiêu.

Trong quãng thời gian này, Lâm Phong đối với Vô Ảnh Chưởng đã nắm được một chút da lông. Mặc dù còn chưa đại thành thức thứ nhất nhưng cũng tạm xem như tiểu thành.

Lúc này, hắn đang đứng trước một quả núi nhỏ.

Cũng không thấy Lâm Phong làm động tác gì ghê gớm, tay chỉ khẽ phẩy nhẹ một cái, nhất thời một chưởng lực vô hình vô ảnh ầm ầm đánh lên ngọn núi, tạo thành một bàn tay to lớn in sâu vào trong lòng núi, mãi cho đến xuyên gần một phần ba vào trong lòng núi thì chưởng lực mới từ từ tiêu tán, cực kỳ kinh khủng.

Những tiểu thú có mặt trên ngọn núi đang yên ổn sinh hoạt thì nghe ầm ầm, tưởng đâu động đất bèn bỏ chạy tán loạn.

Lâm Phong nhìn chưởng ấn của mình trên vách núi là hai tròng mắt co rụt. Trước khi, khi rèn luyện Vô Ảnh Chưởng Lâm Phong đều tự hạ tu vi xuống cỡ Luyện khí sơ kỳ, làm như vậy thứ nhất là đỡ hao tổn linh lực, thứ hai là có thể áp chế tu vi, hạn chế rung chấn cho chưởng lực gây ra.

Hôm nay Lâm Phong xem như có chút tiến bộ nên chạy đến nơi này thử vận dụng một kích mang theo một phần tư của một kích toàn lực của hắn xem có uy lực thế nào, ai ngờ mang đến hiệu ứng kinh khủng như vậy.

Đang trong lúc ngây người, Lâm Phong bỗng mơ hồ cảm nhận được hai luồng linh lực đang cấp tốc bay về phía này, cả người lập tức hóa thành một tàn ảnh rời khỏi chỗ này.

Mãi đến gần nửa canh giờ sau, hai người một nam một nữ bay đến chỗ này, sau đó nhìn dấu chưởng ấn vẫn mơ hồ còn chút linh lực dao động trên vách núi, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

Sư huynh, dấu chưởng ấn này ghê gớm như vậy, chẳng lẽ là vị tiền bối nào đang thử thần thông?

Tám chín phần là vậy, mấy lão bất tử này tính khí thất thường lắm, không chừng chúng ta nhiều chuyện sẽ mang họa, mau chạy thôi.

Nói rồi hai người mang theo tầng tầng mồ hôi lạnh lập tức rời đi, không dám quay đầu lại.

Hai người chạy một quãng xa vẫn không dám ngoái đầu lại mà truyền âm nói với nhau:

Sư huynh, dấu chưởng ấn kia xem chừng của tiền bối Kết đan kỳ nha, vết cắt đá lại ngọt như vậy, không biết người này đang luyện thần thông gì nữa!

Cô gái vỗ vỗ bộ ngực sữa sợ hãi than thở.

Vị sư huynh nhìn thấy cảnh này thì vẻ thèm thuồng lướt qua, sau đó nghiêm mặt nói:

Sư muội, chuyện này chúng ta xem như chưa từng nhìn thấy, nếu không thì coi chừng dẫn tới tai họa thì không nên. Hơn nữa, huynh từng thấy tiền bối Kết đan sơ kỳ ra tay, có vẻ thua kém với tiền bối này một chút, nói vậy, tiền bối đánh ra chưởng ấn kia chắc cũng phải Kết đan trung kỳ trở lên. Là đối tượng chúng ta không thể bàn tán lung tung được.

Sư huynh nói phải.

Hai người vừa truyền âm vừa chạy đi.

Lúc này, vị tiền bối ghê gớm Lâm Phong cũng đang cấp tốc chạy theo hướng ngược lại, trở về động phủ thu dọn chuẩn bị tiến vào gặp vị cao nhân bên trong Vạn Thú Sâm Lâm kia.

Bởi vì mấy ngày trước, Lâm Phong đã nhận được truyền âm phù của Lạc Thủy thông qua một con yêu thú, báo rằng phụ thân nàng muốn gặp hắn.

Lâm Phong trở về động phủ thu thập một chút những đồ dùng cá nhân cho vào túi trữ vật, sau đó ra khỏi lòng núi, đánh một cái phá hủy động phủ, sau đó nhún một cái hóa thành một đạo hắc sắc quang mang phá không rời đi, phương hướng chính là trung tâm Vạn Thú Sâm Lâm.

~~bạo canh ~~Web đang bảo trì nên rất lag~~

Truyện Chữ Hay