*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chu Dao vẫn chưa đi.
Phòng trang điểm người đến người đi lũ lượt, chỉ có mình cô ta vẫn ngồi yên, trợ lý của cô ta đang gọi điện thoại, không cần nghĩ cũng biết là báo cáo tình hình cho người đại diện, lúc này tâm tư cô ta hỗn loạn.
Hà Hân và Chu Hồ Nguyệt nhìn nhau, ánh mắt có chút khinh thường, khóe môi khẽ nhếch lên rồi rời khỏi phòng trang điểm.
Không lâu sau, căn phòng vừa rồi còn náo nhiệt chỉ còn lại cô ta và thợ trang điểm. Cô ta cũng chưa thay đồ diễn ra, cũng chưa tẩy trang, thợ trang điểm đứng sau lưng cô ta hỏi hai lần, cô ta như bịt tai không nghe thấy.
Lúc trợ lý vào phòng cô ta vẫn còn ngồi đó, trợ lý đứng bên cạnh nhỏ giọng nói:
"Dao Dao, chúng ta nên đi thôi."
"Là tôi làm sai sao?" Chu Dao nhỏ giọng thì thào, trợ lý cũng không biết nên trả lời sao, chỉ mím môi đứng sau lưng cô ta. Thợ trang điểm còn định tiến tới, trợ lý liền lắc tay nói:
"Làm phiền chờ chút nha."
Thợ trang điểm gật đầu đi ra ngoài, mới ra cửa đã bị đồng nghiệp kéo qua hỏi:
"Cô ta vẫn chưa đi sao?"
"Tôi đoán tám phần là đang chờ Lục Như Vân."
"Không phải chứ, người ta đã kết hôn rồi, làm vậy có ý gì, không cần mặt mũi nữa sao?"
"Cần mặt mũi gì, cần mặt mũi thì đã không la liếm người đã kết hôn, bạn tôi trước đây ở đoàn phim Như mộng nói mỗi ngày cô ta đều dính lấy Lục Như Vân mà người ta đâu quan tâm cô ta."
Tiếng nói chuyện đứt quãng càng lúc càng xa.
Lục Như Vân và Kỳ Đạo từ phòng họp đi ra nhìn thấy Chu Dao vẫn chưa đi, trong phòng trang điểm đã không còn ai. Hạ Song Song nhìn thấy Chu Dao thì nhíu mày, nói với Lục Như Vân:
"Như Vân, cậu chờ chút, để mình bảo họ đổi phòng trang điểm cho cậu."
Lục Như Vân mím môi, vẫn chưa lên tiếng thì nghe thấy giọng nói khe khẽ phía sau:
"Tại sao?"
"Lục Như Vân, tại sao chị lại hỏi tôi câu đó?"
Biểu cảm của Chu Dao rất bình tĩnh, hiếm khi ánh mắt cô ta nhìn Lục Như Vân không còn nóng bỏng, không hề gợn sóng:
"Tôi muốn biết tại sao chị hỏi tôi câu đó."
Hạ Song Song định nói nhưng Lục Như Vân nhìn cô khẽ lắc đầu:
"Cậu ra ngoài chờ mình, mình có lời muốn nói với cô Chu."
"Ừ, cậu nhanh lên nha."
Hạ Song Song miễn cưỡng đồng ý, nhìn nhìn Chu Dao sau đó quay đầu rời đi.
Mãi cho đến khi cửa khép lại, Lục Như Vân mới quay sang, sắc mặt hờ hững, ánh mắt lạnh lùng:
"Cô Chu, hôm nay tôi đến thử vai không phải đến làm từ thiện, cô hỏi tôi tại sao hỏi cô, có phải buồn cười quá không?"
Chu Dao và Hà Hân chiếm lợi thế trước, trong cảnh này họ đều có cơ hội thể hiện nhưng cô và Chu Hồ Nguyệt thì không cho nên cuối cảnh này, trên thực tế chính là để cô và Chu Hồ Nguyệt thể hiện.
Đáng tiếc Chu Hồ Nguyệt chỉ lo thất vọng, không phát hiện cơ hội này.
Chu Dao nghe Lục Như Vân hờ hững nói xong cũng nở nụ cười:
"Vậy nếu là Tần Trăn Trăn thì sao? Nếu diễn viên chính là Tần Trăn Trăn, chị có hỏi như vậy không?"
Lục Như Vân như thể nghĩ đến Tần Trăn Trăn, nét mặt cũng dịu hơn, thậm chí giọng cũng ôn hòa:"Chu Dao, thích là cùng nhau tiến bộ chứ không phải nhượng bộ lẫn nhau."
"Nếu như tôi không hỏi, em ấy mới tức giận."
Lần đầu tiên Chu Dao nghe thấy tên mình từ miệng Lục Như Vân nói ra lại ôn hòa đến vậy. Từ trước đến nay cô ấy gọi cô là cô Chu, cho dù tức giận cũng gọi Chu Dao một cách lạnh lùng. Chưa từng gọi đầy đủ tên cô dịu dàng đến vậy.
Rõ ràng cô muốn cười lại cười không nổi, gợn sóng cuối cùng trong lòng chậm rãi tan biến, cô nhìn người trước mặt mình luôn tâm niệm suốt mấy năm chỉ cảm thấy càng ngày càng xa lạ.
Rốt cuộc cô hiểu gì về cô ấy?
Không, cô không biết gì hết. Cô cho rằng dựa vào bầu nhiệt huyết của mình có thể sưởi ấm Lục Như Vân nhưng không nghĩ qua người ta có cần hay không, cô không phải kẻ ngu, không nhìn ra nét mặt Lục Như Vân khi nhắc tới Tần Trăn Trăn, cho dù mình rất khó chịu rất muốn òa khóc nhưng không nghĩ giờ phút này lại bình tĩnh đến vậy.
Có lẽ vừa rồi ở trên sân khấu Lục Như Vân đã hỏi câu kia làm cho cô biết tình yêu của cô đã chết rồi.
Chu Dao thở một hơi thật dài:
"Hai người đã bên nhau?"
Lục Như Vân liếc nhìn Chu Dao, Chu Dao mỉm cười:
"Xin lỗi, tin đồn hai người kết hôn giả lần trước là do tôi làm."
Cô nói xong cúi đầu, nhận trách nhiệm và nhận lời chửi mắng từ Lục Như Vân sắp đi ra cửa... thế nhưng không có. Lục Như Vân không có nổi trận lôi đình, cũng không có dấu hiệu tức giận, cô ấy chỉ thản nhiên liếc nhìn cô, khẽ lên tiếng:
"Tôi đã biết."
Tôi đã biết.
Chu Dao nhìn thấy nét mặt thản nhiên của Lục Như Vân, lắng nghe câu trả lời chỉ có ba chữ, Chu Dao chợt nghĩ tới tin đồn xấu của cô ta trước đây:
"Hotsearch đó..."
Lục Như Vân nhìn cô ta rất tự nhiên nói:
"Là tôi mua."
"Cô Chu, làm người phải biết có qua có lại."
Chu Dao nhìn dáng vẻ thản nhiên của Lục Như Vân nhất thời mất tiếng, cổ họng như bị người ta bóp chặt, cô há miệng nhưng khó khăn lắm mới nói được:
"Thì ra là vậy."
Cô nắm bắt được tất cả những người từng hợp tác nhưng chỉ duy nhất Lục Như Vân là không. Khi cô nghe Lục Như Vân nói, cô cho rằng mình sẽ tức giận vì nỗ lực bao năm bị hủy ngay lúc này, thế nhưng trong lòng lại bình tĩnh đến lạ.
Trước đây cô vẫn nghĩ nếu tìm được người mua hotsearch hại cô ra cô sẽ mạnh mẽ đáp trả nhưng ngay bây giờ lại chẳng phẫn nộ, ngược lại cảm giác mình như gieo gió gặt bão.
Lục Như Vân nói không sai, cô thật buồn cười.
Cửa phòng có tiếng gõ cửa vang lên, tiếng Hạ Song Song truyền vào:
"Như Vân, lát nữa chúng ta phải đi ăn với Kỳ đạo, sắp trễ rồi."
Lục Như Vân nghe Hạ Song Song nói chợt nhìn về phía Chu Dao, nét mặt trở nên nghiêm túc:
"Cô Chu, từ nãy đến giờ là cô hỏi tôi, tôi hỏi cô một câu được không?"
Chu Dao ngẩng đầu lên, ánh mắt không loạn cũng không có tâm tình gì, cô nhìn Lục Như Vân như nhìn một người xa lạ:
"Sao?"
Lục Như Vân chậm rãi nhấn mạnh từng chữ rõ ràng:
"Tôi muốn biết, là ai nói cho cô biết tôi và Trăn Trăn kết hôn giả."
...
Cảnh quay cuối cùng kết thúc cũng hơn mười giờ, lúc ăn tối Tần Trăn Trăn có liên lạc với Lục Như Vân, cũng biết Lục Như Vân thử vai thành công, hơn nữa còn tự thưởng cho mình ăn hơn hai miếng thịt, sau khi quay xong mọi người bắt đầu bận rộn, ngày mai cũng không cần leo núi, cô tất nhiên vui mừng, vội chia sẻ tin tốt này với Lục Như Vân.
Trần Phong nhìn Tần Trăn Trăn sau khi quay xong cứ ôm điện thoại nói chuyện, mặt mày thì hớn hở, anh ta không khỏi cười hỏi:
"Trăn Trăn à, em với Như Vân dẫu sao cũng kết hôn nửa năm rồi, sao vẫn như lúc đang yêu vậy?"
Tần Trăn Trăn đang nhắn tin chợt ngừng tay, quay sang nhìn Tần Phong, miệng thì gọi:
"Chị Thiến!"
Trần Phong tức giận, trừng mắt nhìn cô:
"Nhỏ này!"
Sau khi Trương Thiến đến ba người cười đùa, thỉnh thoảng Tần Trăn Trăn vẫn liếc nhìn điện thoại, Lục Như Vân vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Vì ngày mai không cần lên núi cho nên buổi tối phải đưa toàn bộ thiết bị xuống, mặc dù ở đây là đường núi nhưng cũng khá bằng phẳng, bởi vì có khu du lịch nên đường đã từng được tu sửa, hơn nữa là xuống núi nên mọi người đi không quá vất vả.
Tần Trăn Trăn cũng hỗ trợ mang đạo cụ xuống, đoàn người nối đuôi nhau xuống núi.
Lúc đến dưới chân núi đã gần mười một giờ, hiếm khi Dư Trường Lâm mời mọi người cùng ăn khuya. Tần Trăn Trăn bưng canh nóng ngồi trên ghế, cảm giác ấm áp lan đến lồng ngực, cô thỏa mãn híp cả mắt, cứ như một cô mèo lười biếng.
Tiếng điện thoại bỏ trong túi vang lên, Tần Trăn Trăn vội đặt chén xuống cầm điện thoại xem, quả nhiên là tin nhắn của Lục Như Vân.
- Chị mới tắm, em vừa diễn xong à?
Ánh mắt Tần Trăn Trăn liếc nhìn mấy chữ phía trước, vừa tắm.
Chẳng biết cô nghĩ tới cái gì, chỉ cảm thấy cơ thể hơi khô nóng. Gió lạnh ở ngoài cửa sổ gào thét, mọi người tám chuyện linh tinh, Tần Trăn Trăn đè nén tà niệm đang nảy chồi, cúi đầu trả lời: Ừm, em mới diễn xong.
Tin nhắn vừa gửi đi thì nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, Tần Trăn Trăn giật mình, suýt chút nữa ném điện thoại xuống. Chút tâm tư vừa rồi chưa hoàn toàn dập tắt trong đầu, cô ngượng ngùng cầm điện thoại nhưng không muốn nghe.
"Trăn Trăn, điện thoại reo kìa." Quý Lộ đi đến bên cạnh cô, thấy sắc mặt cô đỏ bừng, hỏi: "Em sao vậy?"
Tần Trăn Trăn ngoảnh đầu đi:
"Không có gì, chị ăn đi, em về phòng nghỉ ngơi trước."
Cô nói xong liền đứng lên đi về phòng, mãi cho đến khi vào phòng cô mới nghe máy:
"A lô..."
Giọng Lục Như Vân vui vẻ ngân dài, có chút ngây thơ:
"Trăn Trăn."
Tần Trăn Trăn ngồi bên giường, ở đây không có máy sưởi, chỉ đành mở điều hòa, lúc này cô vừa mới vào nên vẫn hơi lạnh, cô hít hà một hơi, dùng chăn đắp hai chân lại, hỏi:
"Sao vậy?"
Thái độ của Lục Như Vân vẫn trước sau như một:
"Em xuống núi chưa?"
Tần Trăn Trăn liếc nhìn xung quanh, lúc này phòng khách đơn điệu đã trở nên ấm áp đáng yêu, cô cười nói:
"Rồi, em mới về phòng."
Lục Như Vân đắn đo chút hỏi Tần Trăn Trăn:
"Lúc xế chiều chị gặp Chu Dao."
"Chu Dao?"
Tần Trăn Trăn đã khá lâu không nghe thấy tin tức về cô ta. Tuy trước đó cô ta bị réo đầy trên Weibo nhưng khi đó cô bận quay phim, không rảnh quan tâm cũng không để bụng. Bây giờ nghe Lục Như Vân đề cập tới cô liền theo bản năng hỏi:
"Cô lại đi tìm chị?"
Lục Như Vân cười cười:
"Không phải, cô ta tới thử vai."
Tần Trăn Trăn thở phào:
"Vậy thì được."
Lục Như Vân cụp mắt xuống:
"Cô ta hỏi chị một vấn đề."
"Hả?" Tần Trăn Trăn cầm đuôi tóc lắc lư trong vô thức, nghe Lục Như Vân hỏi:
"Thật ra hôm nay thử vai, vốn dĩ cô ta có cơ hội nhưng vì chị hỏi một câu cô ta mới thất bại."
"Cô ta hỏi chị: Nếu lúc đó người đứng ở vị trí của cô ta là em, chị có hỏi câu đó không."
Tần Trăn Trăn ngừng tay, vội phản ứng:
"Cô ta phí lời nhỉ? Nên hỏi thì cứ hỏi, nên tranh thủ thì phải tranh thủ. Lục lão sư, chị yên tâm, cho dù chị với em cùng tranh một vai em cũng tuyệt đối không nương tay!"
Lý lẽ hùng hồn của Tần Trăn Trăn chọc cười Lục Như Vân, cô bật cười không trả lời. Tần Trăn Trăn khá tò mò nên hỏi:
"Chị trả lời sao?"
Giọng Lục Như Vân vẫn thản nhiên, theo dòng điện lưu truyền qua:
"Chị nói cô ta biết thích không phải nhượng bộ, nếu chị không hỏi em sẽ giận."
Tần Trăn Trăn nghe thấy lời này lòng liền ấm áp:
"Lục lão sư, chị đang trá hình thể hiện tình cảm với em à?"
Lục Như Vân ngập ngừng, mấy giây sau mới nói:
"Em biết bắt trọng điểm quá ha."
Tần Trăn Trăn chỉnh cô:
"Em chỉ bắt trọng điểm của Lục lão sư."
Nói xong cô lại phát hiện câu này có nghĩa khác, vội sửa lời:
"Ý của em là..."
"Trăn Trăn."
Lục Như Vân ngắt lời cô, giọng khe khẽ:
"Em muốn bắt thì mau trở về."
Tần Trăn Trăn nghe vậy, lỗ tai và đôi gò má ứng đỏ, cô kìm nén nói ra một chữ:
"Ừm."
- ----Hết chương 83----
Ps. Thêm một chương nữa nha!