*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đoạn phim giới thiệu Lãnh cung đã làm dậy sóng trên mạng, mọi người đều có vẻ hài lòng với Tần Trăn Trăn trong đoạn phim đó, mấy fan sách nói xem cũng tạm, thậm chí bắt đầu tuyên truyền, cuộc chiến meme bên dưới Weibo của cô không hiểu sao lại tiếp tục, trong các diễn đàn đều đầy meme của cô, lượng fan cũng tăng thêm một bậc, tiếc là cô không thể phân thân làm nhiều chuyện, chỉ một lòng chuyên tâm quay phim.
Tín hiệu trong núi sâu không quá tốt, có lúc gọi điện được, có lúc lại chẳng có tín hiệu cho nên Tần Trăn Trăn thường gửi tin nhắn với Lục Như Vân vào sáng sớm, sau đó chờ tối về sẽ tâm sự với nhau.
Nghĩ đến cảnh vừa xác định quan hệ chưa kịp ngọt ngào thì đã ở nơi khác, cô hít sâu một hơi, quá thê lương.
Sau buổi ăn trưa, mọi người đều nghỉ ngơi một chút, Tần Trăn Trăn ôm kịch bản đối soát lời thoại với Quý Lộ, sau đó cô chợt nghĩ tới hôm nay Lục Như Vân thử vai, cũng không biết Lục Như Vân chuẩn bị ra sao.
Tần Trăn Trăn càng nghĩ càng không yên lòng, cô đặt kịch bản xuống, gọi điện cho Lục Như Vân.
Chuông điện thoại vang lên vài hồi liền có người nhận.
"Trăn Trăn."
Giọng Lục Như Vân vẫn vậy, nhưng trong tai người tình như tiếng chim oanh, Tần Trăn Trăn nghe Lục Như Vân khẽ gọi tên mình thầm nghĩ êm tai quá làm gì, thậm chí cô cố ý không lên tiếng để Lục Như Vân gọi thêm vài lần.
Lục Như Vân thấy Tần Trăn Trăn không nói, bèn hỏi:
"Trăn Trăn, em sao vậy? Giờ này không phải em đang quay sao?"
Tần Trăn Trăn nhìn xung quanh:
"Hiện đang nghỉ ngơi."
"Cảnh quay trên núi trưa nay sẽ kết thúc, phải không?"
Tần Trăn Trăn gật đầu:
"Ừm, còn ba ngày nữa em sẽ về."
Nói đến đây cô khá vui vẻ, cả gương mặt cũng tươi tắn lên, Lục Như Vân nghe giọng cô thay đổi, tâm trạng cũng tốt hơn, cô cười nói:
"Đến lúc đó chị rảnh."
Tần Trăn Trăn nghi ngờ:
"Chị rảnh làm gì?"
Lục Như Vân:
"Đón em."
Lỗ tai Tần Trăn Trăn ửng đỏ lên, có lẽ nghĩ đến chỉ còn hai ba ngày nữa là được gặp nhau cô không khỏi kích động, khí nóng dâng lên mặt, đôi mắt lấp lánh, cô cắn môi:
"Ừm, nếu chị không cảm thấy phiền."
Lục Như Vân nhỏ giọng nói không phiền, Tần Trăn Trăn cúi đầu, xoa dịu gương mặt ửng đỏ của mình, cô hắng giọng:
"Em cúp máy à."
Nghe bên kia nói tạm biệt cô mới cúp máy.
Sau khi nói chuyện xong cô mới nhớ mình định hỏi Lục Như Vân chuyện thử vai, trong lòng thầm xem thường bản thân, lúc này mới gửi tin nhắn cho Lục Như Vân: Cố gắng thử vai nha! (đáng yêu).
Cô gửi xong thì nhìn thấy ảnh đại diện của Lục Như Vân, càng nhìn càng cảm thấy Lục Như Vân có tiềm năng là antifan của cô.Lục Như Vân nhận được tin nhắn kèm icon của Tần Trăn Trăn, cô cụp mắt xuống: Ừ.
Lần thử vai thứ hai của Say mộng giang hồ không quá đông người, người được chọn vào vai nữ chính càng ít. Trước đó Hạ Song Song đã gửi tài liệu về những người đó cho cô xem rồi.
Ngoại trừ Chu Dao thì còn hai người nữa: một người là người mới; người còn lại đi diễn được năm năm, từng đóng vài bộ phim truyền hình.
Người mới năm ngoái có đoàn đội đi cùng, năm nay mới bay một mình quay phim, thành tích cũng khá, về phần Chu Dao thì không cần giải thích, Lục Như Vân quá hiểu cô ta.
Về phần nguyên tác Say mộng giang hồ không nổi bằng trò chơi cho nên lượng fan trò chơi nhiều gấp đôi fan sách. Trước đây nguyên tác muốn cải biên thành trò chơi trong giới cũng có nhiều người ôm tư thế chê cười, bởi vì game võ hiệp đổi mới rất nhanh, bộ này lại ít fan sách cho nên tất cả mọi người đều nghĩ chưa đầy hai năm sẽ bị xóa sổ.
Nào ngờ sau khi trò chơi được thử nghiệm công khai thì trở nên nổi tiếng, nói tới đây thì cũng do số tốt, trước đây công ty họ vốn định đưa ra một trò chơi khác, kết quả lại trì hoãn không xong nên mượn cái này thay thế, còn tiêu tốn rất nhiều tiền để .
Nhưng một trò chơi thay thế lại trở thành át chủ bài của công ty, đến nay đã năm sáu năm đều đứng trong top 5 bảng xếp hạng game. Mấy năm nay, các game khác đổi mới không ít, lúc này mới rục rịch mua bản quyền khai thác từ công ty cho nên công ty cũng kiếm được một khoản.
Lục Như Vân quyết định đối soát lần nữa trước lần thử vai tiếp theo này, cô còn tìm mấy video về game để xem, phân tích cho nội dung bộ phim.
Thời gian thử vai lần hai là một giờ chiều. Lúc Lục Như Vân đến trong phòng nghỉ đã có hai người, Chu Dao vẫn chưa đến. Lục Như Vân bước vào, người mới vào nghề tên là Hà Hân, mặt mũi xinh đẹp ngọt ngào, cười lên có hai lúm đồng tiền rất đáng yêu. Người kia là Chu Hồ Nguyệt vào nghề đã mấy năm, đang trang điểm, sau khi nhìn thấy Lục Như Vân bước vào liền mỉm cười chào hỏi:
"Lục lão sư."
Hà Hân cũng gọi theo:
"Lục lão sư."
Lục Như Vân cười gật đầu chào hai người, sau đó ngồi xuống bên cạnh họ.
Mấy phút trôi qua, cửa bị mở ra, Chu Dao mặc áo khoác đỏ đứng ở cửa, bên trong là váy ngắn, giày cao gót, lúc bước đi hơi ưỡn eo, rất ra vẻ.
Ánh mắt của Chu Dao lướt qua mọi người, khi nhìn thấy Lục Như Vân thì khẽ giật mình.
Tất nhiên cô biết lần thử vai này có Lục Như Vân, trên thực tế lúc đến đây người đại diện dặn đi dặn lại không được để Lục Như Vân ảnh hưởng, người tung tin xấu về cô vẫn chưa tìm ra được, đây là cơ hội tốt để cô có thể bò dậy, nếu như cô tiếp tục hồ đồ thì sau này đừng nghĩ tới chuyện có được tài nguyên tốt.
Chu Dao hiểu quá rõ, người ta thường nói thêu hoa trên gấm thì dễ, tặng than ngày tuyết mới khó. Trước đó cô bị bôi đen khắp nơi, ngày nào cũng lên hotsearch những người cô cho là bạn thân đều vạch ra khoảng cách với cô, rất sợ bị cô dính lấy; cô gửi tin nhắn đạo diễn chương trình từng hợp tác nhưng cũng như đá chìm vào đáy biển.
Cuộc đời chính là như vậy, thất thế và đắc thế* là hai thế giới.
*Đắc thế: có quyền có thế
Cô muốn một lần nữa đứng lên thì nhất định phải nắm lấy cơ hội lần này.
Chu Dao nhìn Lục Như Vân, sau đó cụp mắt xuống.
Từ khi Chu Dao vào phòng thì bầu không khí trở nên quỷ dị, trước tiên không nói đến chuyện trước đó cô bị tung tin, chỉ nói trước khi cô ta rời khỏi đoàn phim Như mộng thì nghe bảo cô ta theo đuổi Lục Như Vân, cầu mà không được còn làm phiền người ta, cuối cùng bị đoàn phim đuổi, bây giờ lại xuất hiện ở nơi này.
Nói dễ nghe thì gọi là kiên nhẫn, nói khó nghe thì gọi là bám dai như đỉa cho nên Hà Hân và Chu Hồ Nguyệt chỉ hời hợt nhìn cô ta sau đó thu hồi ánh mắt, ngay cả chào hỏi cũng không.
Chu Dao cũng không thèm quan tâm, chỉ lẳng lặng ngồi một bên.
Sau đó nhân viên bảo các cô đi trang điểm thay đồ diễn, Lục Như Vân cùng nhân viên đi phía sau, thay đồ xong thì có thợ trang điểm chờ, đến khi lên sân khấu cô mới biết được chủ đề của đợt thử vai lần này, bốn người các cô chọn một vai diễn, cùng diễn ngay trên đó.
Lục Như Vân tham gia không ít lần thử vai, những tình huống thế này đều gặp qua nhưng đa số đều là nam chính nữ chính hoặc hai diễn viên chính cùng diễn với nhau. Chủ yếu họ muốn xem xem có chạm đến cảm xúc không, còn hình ảnh bốn người cùng diễn thì quả thật khá ít.
Nhưng đạo diễn đã sắp xếp như vậy, không ai dám có ý kiến.
Kịch bản là cố định, vai diễn thì chọn ngẫu nhiên.
Hà Hân chọn được nhân vật nữ chính của bộ phim, Chu Dao là vai phụ- tiểu thư nhà quan, Lục Như Vân và Chu Hồ San đều là vai nha hoàn.
Chu Hồ Nguyệt nhìn cái thăm, nhíu mày cảm thấy không vui. Cô đã xem qua kịch bản, vai nha hoàn tổng cộng chưa tới hai câu, cảnh này điểm sáng chủ yếu là nữ chính và nữ phụ, số cô quả không tốt.
Hà Hân thì ngược lại với Chu Hồ Nguyệt không vui, cô nhướng mày vui mừng, trong kịch bản này có rất nhiều điểm sáng cho vai nữ chính, cô cảm giác mình có cơ hội được chọn lớn nhất.
Ánh mắt của Chu Dao cũng phát sáng, nếu như lại rút ra vai nha hoàn thì cô cảm thấy mình rất khó trổ hết tài năng.
Lục Như Vân rất thản nhiên, cô chỉ xem lại kịch bản phần của nha hoàn một lần nữa. Kỳ đạo ngồi ở cách đó không xa, thu hút biến hóa trên nét mặt của mọi người, người bên cạnh nhỏ giọng nói với Kỳ đạo:
"Có thể bắt đầu rồi."
Kỳ đạo gật đầu, người này vội lên sân khấu sau đó xác nhận một lần nữa với bốn người, đạo cụ sẵn sàng, các cô cũng chuẩn bị xong, người này ra dấu OK, Kỳ đạo gật đầu:
"Bắt đầu đi."
Cảnh này thật ra đã xuất hiện rất nhiều trong kịch bản phim truyền nhìn.
Hai nữ tranh một nam, xem riết nhờn: Một người là nữ hiệp giang hồ, một là thiên kiêm nhà quan, các cô đều là bạn sống chết với nam chính, cùng vượt qua không ít ải khó nhưng nam chính chưa bày tỏ tâm ý với nữ chính, nữ phụ cảm thấy mình có cơ hội cho nên hẹn nữ chính đến uống trà.
Nói là uống trà nhưng thật ra là đánh phủ đầu, trước đây nam chính chỉ là một tên lưu manh, sau này tra ra gia thế hiển hách, nữ phụ cảm thấy có lợi thế môn đăng hộ đối nên trong lòng cho rằng mình nắm chắc phần thắng.
Chu Dao nâng ly, bình tĩnh nói với Hà Hân:
"Mời."
Hà Hân nghe vậy cũng tự nhiên mà ngồi, tư thế rất phóng khoáng.
Kỳ đạo vội trao đổi với người bên cạnh sắc mặt, cũng không nói gì chỉ ngước mắt lên sân khấu, Lục Như Vân đang bưng ly đứng cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này thì biết Hà Hân thua.
Cảnh này trong bộ phim là một bước chuyển khá lớn, nữ chính vừa bước vào, phải kiềm chế bởi bầu không khí nơi này không tự do như chốn giang hồ, nơi này câu nệ đủ điều, nói chuyện cũng phải đắn đo rất lâu. Vốn dĩ trong kịch bản, sau cảnh này cô ý thức được khác biệt giữa mình và nam chính, bắt đầu xuất hiện ý niệm rời đi trong đầu.
Mà biểu hiện của Hà Hân quá tự nhiên, thiếu đi sự mâu thuẫn trong cảm xúc.
"Tiểu Duyên, thêm trà!"
Chu Dao kinh nghiệm hơn Hà Hân, xem cô ta biểu hiện như thể nắm chắc phần thắng, điều này khiến cho thái độ cô ta càng cao ngạo hơn, trái lại rất hợp với vai vế thiên kim nhà quan.
Lục Như Vân và Chu Hồ San lên sân khấu rót đầy trà, cùng cúi đầu đứng qua một bên, Chu Dao:
"Ca ca ta về chưa?"
Chu Hồ Nguyệt cúi đầu cung kính:
"Bẩm tiểu thư, vẫn chưa."
Chu Dao gật đầu, ánh mắt chuyển từ Chu Hồ Nguyệt sang Lục Như Vân sau đó thu hồi ánh mắt.
Trong cảnh này, Lục Như Vân không có lời thoại.
Chu Dao thu hồi tâm tư, một lần nữa nhìn Hà Hân.
Hà Hân cũng đang nhìn cô ta, ánh mắt hai người chạm nhau, Chu Dao mỉm cười:
"Mời."
"Đa tạ."
Kết thúc hai câu khách sáo, Hà Hân chuẩn bị đứng lên cáo từ, Chu Dao cũng đứng lên tiễn. Lục Như Vân và Chu Hồ Nguyệt đứng sau lưng cô ta, theo nội dung của kịch bản, cảnh này đến đây nên bước vào để kết thúc nhưng không ai hô OK, cũng không ai nói Kết thúc.
Kỳ đạo vẫn ngồi trên ghế, nét mặt nghiêm túc, dường như chưa phát hiện cảnh diễn đã kết thúc. Chu Dao tiễn Hà Hân đi rồi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đành quay lại ghế ngồi uống trà.
Cô không phải người mới, đương nhiên biết quy tắc trong giới, đạo diễn chưa hô kết thúc thì cô không thể tự ý ngừng diễn.
Nhưng tiếp theo là gì?
Chu Dao ngồi trên ghế, cô từng nghiên cứu qua kịch bản nhưng gần một triệu chữ nhiều tình tiết, cô chỉ nghiên cứu phần trước, phần sau quả thật chưa xem qua.
Bầu không khí lúc này trở nên ngột ngạt, sắc mặt Chu Dao thay đổi, vừa rồi còn nắm chắc phần thắng, bây giờ có vẻ đứng ngồi không yên, Lục Như Vân thản nhiên đi tới bên cạnh cô, cúi đầu nhún nhường hỏi:
"Tiểu thư, chúng ta có nên trở về phòng không?"
Chu Dao nhìn Lục Như Vân, lưng toát mồ hôi lạnh, cô mím môi không nói được lời nào.
Trở về hay không?
Chọn sai, cô và cảnh này chẳng ăn nhập gì.
Tim Chu Dao đập nhanh hơn, cô nhìn ánh mắt của Lục Như Vân giống như lần đầu quen biết.
Đây không phải Lục lão sư mà cô quen, Lục lão sư sẽ không như vậy. Cô cũng tỉnh ngộ, lời này của Lục Như Vân hoàn toàn đánh nát hình tượng mà cô tưởng tượng, một Lục lão sư dịu dàng mềm mỏng không tồn tại khoảng cách, không phải Lục Như Vân ở trước mặt này.
Tại sao cô ấy phải hỏi cô lời này? Nếu như cô ấy không hỏi cô có phải Kỳ đạo sẽ hô kết thúc khi cô ngồi xuống không, hơn nữa nhân vật chính cô sẽ nắm chắc rồi.
Nhưng cô ấy vẫn hỏi.
Trả lời hay không?
Chu Dao cắn môi, còn chưa mở miệng thì đã nghe tiếng Kỳ đạo hô: "OK." ở cách đó không xa.
Cô thở phào, nét mặt liền thả lỏng.
Khóe môi Lục Như Vân chợt cong lên, chưa kịp rời khỏi đã bị Kỳ đạo gọi lại:
"Cô Lục."
Ba người trên sân khấu đều nhìn qua, Kỳ đạo cười nói với Lục Như Vân:
"Cô Lục, mời dừng bước nói chuyện."
Lục Như Vân gật đầu. Chu Dao vẫn chưa đi thay đồ diễn, cô ta đang đứng ở sau lưng cô, hai tay nắm chặt lại, ngã ngồi trên ghế.
Cô hoàn toàn ý thức được bản thân không nắm bắt được.
Dù là Lục Như Vân hay là Say mộng giang hồ.
- -----Hết chương 82-----
Ps. Chúc mọi người buổi tối tốt lành!^^