“Thế à!”
Lưu Ly nhạt nhẽo lên tiếng. Thời gian đó cô vừa mới tiếp nhận sức mạnh của hạt giống, mà ngày nào Hoa Huyết cũng bắt cô chứng kiến cảnh hắn giết người. Cô không mơ thấy ác mộng mới là chuyện lạ. Nhưng ác mộng này với hắn không có liên quan, đều là do cô tự mình làm tự mình chịu.
Hoa Huyết nghiêng đầu nhìn Lưu Ly, sắc tím trong đôi mắt càng thâm trầm, khó đoán.
Thế giới nội tâm của cô hắn không thể nhìn thấu, càng đoán không ra trước đây cô đã gặp việc gì. Khi nhìn hắn, ánh mắt cô luôn chứa đựng đề phòng cùng dè dặt và còn có cả che dấu. Đã không còn là đôi mắt ngây thơ thuần khiết như lúc ban đầu nữa rồi, ngày hắn cứu cô ra khỏi tay U Linh, cô như một thiên sứ nhỏ mong manh, giống như chỉ cần chạm nhẹ một chút là sẽ tan biến. Nếu không phải cô có ánh mắt thật giống cô ấy, hắn sẽ không cứu cô. Một cô bé mười tám tuổi, tự nuôi sống bản thân quả thật không dễ, nhưng dù cuộc sống này có tàn khốc đến đâu, cũng không thể nào ngay cả một chút lòng tin đối với người khác cũng biến mất sạch sẽ. Bên cạnh cô còn có cả ba anh chàng hào hoa đi theo bảo vệ, nhưng theo hắn biết, đối với ba người họ cô cũng không thể nào tin tưởng, suốt ngày dùng nụ cười để đánh lừa kẻ khác. Quá khứ mà cô che giấu nhất định là một bí mật kinh thiên động địa. Hắn tự dưng có chút tò mò.
Ánh mắt của Hoa Huyết dừng lại đã lâu trên người Lưu Ly mà vẫn chưa có ý định rời đi khiến cô khó chịu nhíu mày. Nói thật, cô sợ ánh mắt của hắn.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, cho đến khi Lưu Ly không chắc mình có thể chịu đựng sức hút ma mị từ đôi mắt đó mới giả vờ chuyển sang chủ đề khác. Chỉ là chủ đề này đừng nên cùng hắn bàn luận thì hơn.
“Anh vừa gặp đại trưởng lão đúng không?”
Nghe đến câu hỏi này, ánh mắt của Hoa Huyết lại càng không thấy chút ánh sáng. Sắc tím mê hoặc trở nên đáng sợ, lãnh lẽo đến không ngờ.
Lưu Ly bỗng nhiên rùng mình, tự giác hiểu ra bản thân vừa nhắc đến một nhân vật cấm kị đối với Hoa Huyết.
Ngoài dự đoán, Hoa Huyết không hề nổi giông bão. Bàn tay xòe ra trước mặt Lưu Ly, một đóa Mạn Đà La nở rộ trong tay hắn, trong trắng thuần khiết, khác hẳn Mạn Châu Sa huyết sắc rực rỡ.
Lưu Ly hai mắt tròn xoe, ngây ngốc không hiểu hắn đang làm gì. Rảnh rỗi biến hoa ra tặng cô chăng? Thật ra cô cũng rất thích Mạn Đà La, nó so với Mạn Châu Sa về hình dáng thực giống nhau, chỉ có màu là khác.
“Hoa này để làm gì?”
Cô còn chưa tự kỉ đến mất nghĩ hắn sẽ tặng hoa cho cô.
Hoa Huyết nắm chặt bàn tay vừa mới xòe ra thành hình nắm đấm, đóa hoa liền hóa thành tro bụi rơi xuống dưới. Trên môi nở ra nụ cười nhợt nhạt, sắc mặt cũng không được tốt, một lúc sau mới lên tiếng.
“Nói đúng ra, nếu tôi không xuất hiện, người làm Thánh chủ ngoài anh ta ra không có người nào xứng đáng hơn.”
Ồ! Hóa ra đại trưởng lão là địch thủ của hắn. Thảo nào khi nhắc đến hắn lại không vui.
Nhưng cái này với Mạn Đà La có liên quan sao?
Hoa Huyết một mình đi tới trước bãi đá, Lưu Ly thấy thế cũng nhanh chân đuổi theo. Đến khi cả hai cùng ngồi trên đó hắn mới mở miệng nói tiếp. Trong lòng hắn tâm sự trùng trùng, tám trăm năm này đối với hắn mà nói còn dài hơn cả thiên thu. Hắn tự cười bản thân mình tại sao lại cố chấp không chịu buông tay, nhưng lần nào hạ quyết tâm quên đi lại càng thấy nhớ. Thật sự rất khổ sở.
“Hoa Mạn Đà La là nguyên hình của anh ta.”
Sáng nay gặp Phi La hắn mới biết, thì ra chuyện của năm đó không hề đơn giản như những gì hắn thấy. Đó không chỉ là âm mưu quỷ kế của mình U Linh, ngoài cô ta ra vẫn còn có một người khác, nhưng không ai biết người đó là ai. Nếu không phải Phi La cho hắn biết, có lẽ hắn sẽ không bao giờ biết được sự thật này, càng không biết trong Hoa tộc còn có một người âm thầm tranh quyền đoạt vị của hắn suốt mấy trăm năm.
“Anh tại sao lại trục xuất đại trưởng lão ra khỏi Hoa tộc?”
“Hiểu lầm.”
Nói đúng hơn là bị người ta gài bẫy.
Chuyện năm đó nghĩ lại, hắn cũng thấy thật có lỗi.
Phi Là có một đứa em gái rất ít khi thấy mặt, năm đó cô ta bị người đó bắt cóc đưa ra điều kiện buộc Phi La phải làm theo những gì U Linh sắp xếp, nếu không em gái của anh ta sẽ phải chết. Phi La yêu thương nhất chính là đứa em này, tất nhiên là đồng ý mà không cần suy nghĩ. Về sau cô ta cũng không thể sống quay trở về, Phi La đến bây giờ vẫn truy tìm kẻ đó nhưng thủy chung vẫn không có tiến triển.
“Hiểu lầm?”
Theo như những gì cô biết về Hoa Huyết thì không thể nào có khả năng này. Hắn rất cẩn thân, làm việc gì cũng đều xem xét kĩ lưỡng, lí nào lại vì một hiểu lầm mà trục xuất một nhân vật quyền lực không kém gì mình ra khỏi Hoa tộc?
“Đúng vậy.”
Hắn chỉ đơn giản trả lời hai chữ, còn có tin hay không là tùy thuộc vào cô.
Song Lưu Ly cũng không mấy có với hứng thú với câu chuyện này, ngoài biển gió lớn, nếu không tìm ra chuyện để dời chú ý của cô về cái lạnh thì nhất định cô sẽ không chịu nổi. Cô sinh ra thân thể rất khỏe mạnh, nhưng vì biến cố năm bảy tuổi mà sức khỏe yếu đi rất nhiều, có lẽ sau chuyến đi này sẽ bị ốm cũng không chừng, chiếc áo khoác trên người không hề cho cô chút cảm giác ấm áp.
“Vậy anh có nghĩ sẽ để cho đại trưởng lão quay về hay không?”
“Hắn không muốn về.”
Phi La ở thế giới loài người có cuộc sống rất tốt, ông chủ bí ẩn đằng sau khách sạn Paradise cũng chính là anh ta. Tiền quyền đều có đủ cả, Phi La không nhất thiết phải trở về Hoa tộc, nhìn sắc mặt người khác mà sống. Tuy nói Phi La là đại trưởng lão, nhưng đã sớm bị hắn trục xuất ra ngoài, khi trở về nhất định sẽ bị người ta bàn tán to nhỏ, không bằng ở đây tự do tự tại còn hơn.
“Khụ... khụ.”
Lưu Ly lấy tay che miệng ho hai tiếng, cô đúng là không nên đi ra đây. Sức khỏe cô không chịu nổi gió biển.
Nghe thấy tiếng ho, Hoa Huyết liếc mắt nhìn sang. Sắc mặt Lưu Ly bỗng trở nên nhợt nhạt, đây là bệnh rồi sao?
“Sao vậy?”
Lưu Ly xua tay, ý bảo không sao. Như thế này có khi ngày mai cô còn không thể bước chân xuống giường, cũng nên về phòng thôi. Nghĩ đến căn phòng vắng lặng đó, kí ức kia lại quay trở về.
“Tôi về trước đây.”
Nói rồi nhảy xuống khỏi tản đá đi về phía khách sạn, thanh âm nghe qua có chút khàn.
Hoa Huyết quay người lại, phát hiện Lưu Ly đang ghì chặt lấy chiếc áo khoác, mày khẽ nhíu. Thời điểm này Hawaii cũng không phải lạnh lắm, Lưu Ly như thế nào lại run rẩy thế kia?
Hoa Huyết cũng nhảy xuống khỏi tản đá, đi đến chắn trước mặt Lưu Ly. Cả gương mặt tái nhợt cùng run rẩy kia in hết vào đáy mắt hắn.
“Làm sao vậy?”
“Không sao. Có chút lạnh thôi.”
Trong lòng Lưu Ly nổi lên chút ấm áp, hắn đứng như thế này gần giống như đem hết gió che chắn ở đằng sau.
Hai mày Hoa Huyết càng nhíu chặt, dáng vẻ này chỉ đơn giản là có chút lạnh thôi sao?
Có quỷ mới tin!
Sức khỏe của cô trực tiếp ảnh hưởng tới linh lực của hắn, không thể không quan tâm. Kí chủ chính là phiền phức như vậy, chỉ cần có chút không ổn, cũng có thể kéo hắn xuống dốc theo.
Hoa Huyết đem chiếc Pardessus màu đen dài đến đầu gối cởi ra khoác lên người Lưu Ly. Hai tay ôm lấy bả vai cô cùng đi vào khách sạn.
Lưu Ly kinh ngạc đứng bất động tại chỗ, theo lực kéo từ vai mà như con rối gỗ tùy cho Hoa Huyết đưa đi. Hắn là người đầu tiên cởi áo của mình ra khoác lên người cô, trên này vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể lẫn mùi hương quen thuộc của hắn.
Thật ấm áp!
Hai mắt to tròn của Lưu Ly vẫn không chớp nhìn chằm chằm Hoa Huyết. Hơn ai hết cô biết, Hoa Huyết là người như thế nào nhẫn tâm, vô tình. Muốn hắn quan tâm người khác, còn là phụ nữ, đúng là chuyện nực cười. Nhưng hôm nay hắn đối với cô như vậy, lại khiến cô có chút bất an.
“Nếu còn nhìn nữa, tôi sẽ cho rằng em đối với tôi ngưỡng mộ.”
Ngưỡng mộ?
Lưu Ly đơ ra năm giây mới có phản ứng, hai tay chống lên bờ ngực rắn chắt đẩy Hoa Huyết ra. Mặt mày đen lại, còn lâu cô mới có cái ý nghĩ điên rồ đó.
“Anh bớt tự kỷ đi.”
Chưa nói xong câu đầu đã cúi thật thấp, vừa rồi, cơ thể hắn nhìn bề ngoài thư sinh nho nhã, không ngờ chạm đến hoàn toàn không tìm thấy chút cảm giác ẻo lả nào. Cơ thể này ngay cả người mẫu nam muốn có, cũng là phải mất rất nhiều công sức mà luyện tập, nói sao nhỉ, à... chính là mê người.
Suy nghĩ miên man một hồi cũng tỉnh, nhớ lại cái ý nghĩ vừa thoáng qua kia, không khỏi muốn tát ình một cái. Ngoài biển gió lạnh, não của cô rơi vào trạng thái tê liệt rồi hay sao? Đúng là thần kinh.
Hoa Huyết đứng bên cạnh khoanh hai tay trước ngực, cao ngạo nhìn xuống đỉnh đầu đang cúi thấp của cô. Như thế nào tâm hồn lại treo ngược cành cây rồi?
“Em không định về ngủ à?”
Lưu Ly ngẩn đầu lên, hai gò má phiếm hồng, chính mình cũng không có phát hiện ra điểm này.
Hoa Huyệt nhìn thấy cũng xem như không thấy gì. Tâm tư của cô gái mới lớn, hắn không cần dùng Độc Tâm thuật cũng biết được cô đang nghĩ cái gì. Chỉ là đối tượng cô đang nghĩ tới, có phải hay không là một trong ba anh chàng cùng lớp kia?
Lưu Ly lắc đầu, cô không muốn về đó.
“Bây giờ nhiều lắm là hai giờ sáng, em định đứng đây chờ bình minh sao?”
Hắn và cô còn chưa đi vào khách sạn, gió đêm thổi loạn mái tóc hai người. Lưu Ly đưa tay che mũi miệng lại, khiến tiếng hách xì kia nhỏ như muỗi kêu.
Cô bị cảm là cái chắc rồi.
Hoa Huyết lắc đầu ngán ngẩm, kéo Lưu Ly đi vào trong, một mạch đi lên phòng của hắn nằm trên tầng nhà cao nhất. Phòng tổng thống, xa hoa mà yên tĩnh. Rốt cuộc cô mơ cái gì mà ngay cả trở về phòng ngủ cũng không giám? Theo hắn biết thì Lưu Ly không có nhát gan như thế.
Khi đã an vị trên ghế ngồi trong căn phòng mà trước đây chỉ nghe qua lời kể, Lưu Ly mới ý thức được cô đang cùng một người đàn ông ở chung trong một căn phòng.
Bất quá cô cũng không có gì phải kiêng dè. Đây đâu phải là lần đầu tiên cô cùng hắn ở chung, vả lại hắn không có cái ý đồ xấu xa đó.
“Đi ngủ đi.”
Lưu Ly nhìn quanh căn phòng, tầm mắt rơi trên chiếc giường đế vương rộng lớn kia, thật mềm mại nha. Trong phòng chỉ thắp mỗi chiếc đèn ngủ, ánh sáng mung lung đó không đủ để cô chiêm ngưỡng toàn bộ căn phòng, nhưng là phòng tổng thống tất nhiên là không tầm thường rồi.
“Cảm ơn. Thân thể tôi sợ lạnh nên mới như vậy.”
Lưu Ly cởi chiếc Pardessus mà Hoa Huyết quấn quanh người ra trả lại cho hắn, cô không định chiếm dụng nó đến sáng đâu.
Sợ lạnh?
Ánh mắt Hoa Huyết loé lên chút ánh sáng kì dị, Lưu Ly còn chưa kịp nhìn thấy thì nó đã lụi tàn.
Bài hát và cả sợ lạnh... trùng hợp đến thế sao? Không, nhất định là hắn suy nghĩ nhiều rồi.
Thấy Hoa Huyết không có phản ứng, Lưu Ly tự mình treo áo vào trong tủ. Xong xuôi mới trèo lên giường ngủ, chân còn chưa bước lên giường thì đã thấy Hoa Huyết hóa thành luồng sáng đi vào trong đóa hoa trên tay cô. Cái người này, căn phòng này vừa rộng vừa nhiều chỗ ngủ, có nhất thiết là phải vào trong hoa ngủ không? Cô thật sự rất muốn đem não của hắn mổ ra xem thử bên trong có gì.