Tiểu Sát ngồi thu mình trong hốc đá, mái tóc dài rủ xuống che hết cả gương mặt.
Đằng xa vang lên tiếng bước chân trầm tĩnh, Tiểu Sát nghe thấy cũng chẳng buồn ngẩn đầu lên.
Người đàn ông cúi người ngồi xổm trước mặt cô, vươn tay vén lại mái tóc bị gió biển thổi loạn đến rối ra sau tai, trong giọng nói chứa ý cười.
“Lại thất bại rồi?”
“Chú biết rồi mà còn hỏi.”
Y Thiên ngồi xuống bên cạnh Tiểu Sát, lắc đầu thở dài. Nhìn dáng vẻ không vui của ông anh trai, hắn đã sớm biết được đáp án.
“Lần này là lấy lí do gì?”
Tiểu Sát ủ rủ ngẩn đầu lên, nhìn kĩ từ trên xuống dưới Y Thiên một lượt làm hắn nổi hết cả da gà. Lúc sau mới ảo não trả lại lời Y Hàn từng nói cho Y Thiên nghe.
“Tiểu Sát, sư phụ đã già rồi.”
Nhìn như vậy, nói chú là anh trai của cô cũng chẳng có ai nghi ngờ. Già cái gì chứ! Với lại đó cũng không phải là lí do quan trọng, người ta vốn không có hứng thú với phụ nữ mà. Để cô đào ra kẻ đã chiếm mất trái tim sư phụ nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống hắn, cho sư phụ đau khổ đến chết mới thôi.
Nghe đến lời này, gương mặt vốn bình thản của Y Thiên bỗng nhiên đông cứng lại. Đúng, đều đã già rồi. Tiểu Sát vẫn chỉ là một đứa nhỏ, mà anh không biết còn sống được bao lâu. Một trăm năm, hay chỉ là một ngày? Không thể nào đoán trước được. Còn sống đến bây giờ đều phụ thuộc vào chân tu của bản thân, tuổi thọ của người lá cũng chỉ đến năm trăm năm là cùng, nhưng hắn và anh trai đã sống gần nghìn năm. Ngày đó đến làm sao nỡ để Tiểu Sát lại một mình!
“Chú, lúc chú yêu Tử La Lan có để ý đến việc mình đã già không?”
Y Thiên thoáng thừ người. Tử La Lan! Từ lâu hắn đã không còn nhớ tới cái tên này nữa, không thể nhớ, càng không muốn nhớ.
“Không.”
Hắn không suy nghĩ nhiều như Y Hàn, yêu thì nhất định sẽ giữ lấy nhưng cuối cùng vẫn phải chịu một kết cục bi thương.
“Tiểu Sát, con hãy buông tay đi. Đã nhiều năm như vậy, con cũng nên hiểu hai người không có khả năng, cuối cùng người đau khổ nhất vẫn là con. Suy nghĩ cho kĩ, đừng để bản thân phải hối hận.”
Y Thiên đứng dậy đi khỏi bãi đá, gió đêm thổi lên mặt hắn, thật lạnh. Tử La Lan!
Cô không cố ý chạm đến vết thương lòng của Y Thiên, Tiểu Sát vò rối mái tóc của mình, cũng đứng dậy đi vào trong. Cô không muốn nghĩ nữa, được đến đâu hay đến đó, nghĩ nhiều chỉ thêm mệt.
Căn nhà chìm trong biển lửa, cả một vùng trời sáng rực lên, khói bốc nghi ngút. Từ trong căn nhà sắp bị ngọn lửa thiêu đốt một cô bé chừng bảy tuổi lao mình ra ngoài, chiếc váy trắng cũ kĩ mặc trên người rách từng mảng lớn, máu loang lổ khắp nơi, trên cơ thể còn lưu lại dấu tích của đòn roi, cấu xé. Ánh mắt trống rỗng của cô bé nuốt gọn cả căn nhà và ánh lửa nhảy múa điên cuồng, nhìn sâu vào trong đôi mắt đó vẫn còn thấy chút sợ hãi chưa kịp tiêu tán, hay ít nhất là chưa kịp giấu đi.
Cô bé đứng đó, bất động, hai mắt không chớp lấy một cái.
Căn nhà nằm trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ, quanh năm không thấy được ánh mặt trời, cũng không thể nào để lọt được một chút ánh sáng dịu dàng của đêm trăng trung thu. Thật lâu sau mới có một vài người phát hiện ra đám cháy, phát hiện ra cũng đã quá muộn rồi, căn nhà đổ sập xuống trước mắt họ, mà trước nhà không thấy cô bé nào đứng đó nữa. Biến mất một cách kì lạ, hệt như một bóng ma cô độc, đến đi không ai hay biết.
Cách đó không xa, cô bé nhỏ mặc chiếc váy trắng đó một mình đi trong gió lạnh, người run lên bần bật, xung quanh là màn đêm vô tận bao vây lấy bóng người nhỏ bé, gầy ốm. Đáng thương biết bao nhiêu nhưng không một ai hỏi đến, trung thu mà, ai lại để ý đến một con bé nhếch nhác, vất vưởng đầu đường xó chợ. Cô bé đi, đi mãi... cho đến khi chìm hẳn vào bóng tối, mái tóc rối bù rủ xuống hai bên mặt, nếu bây giờ có ai nói cô bé là ma thì cô bé cũng không thể nào cãi được. Trong lòng hình như có nuối tiếc, cô bé quay đầu lại nhìn nơi có những gia đình đưa con đi chơi đêm, trên tay những đứa trẻ đó còn có cả những chiếc đèn lồng xinh đẹp. Thật lâu trước đây, cô bé cũng có một gia đình, có ba, có mẹ, có đèn lồng và cả được đi chơi đêm trung thu. Còn bây giờ, cô bé chỉ có một mình, giọt nước mắt nóng hổi kìm nén lâu ngày cuối cùng cũng rơi xuống, quay đầu chạy thật nhanh vào con hẻm nhỏ. Đôi chân va phải đá ngã phịch xuống đường, không một ai có mặt ở đó đỡ cô bé lên, tất cả họ đều đi qua cô. Cô bé hiểu ra rằng, không thể tìm kiếm sự giúp đỡ của kẻ khác, ngã phải tự mình đứng lên, dù đau đến mấy cũng không được khóc. Cô bé đưa đôi tay đầy vết đòn roi lên lau đi nước mắt, run run chống tay đứng dậy. Từ nay cô đã không còn nhà, yếu đuối chính là tự tìm đến cái chết, cô bé cắn chặt răng đi nhanh vào góc khuất của con hẻm.
Lưu Ly nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền, trán ướt đẫm mồ hôi, tay nắm chặt ga trải giường màu xanh thẫm, chật vật trong giấc mộng. Bên trong giấc mơ dường như đã không còn thấy cô bé trơ trọi một mình với bóng tối nữa, mà thay vào đó là một cô gái ngồi bên dòng suối, đôi chân trắng noãn đung đưa trong nước, môi mấp máy một khúc nhạc buồn.
“Khi hoa nở rộ chính là lúc hoa được nâng niu nhất
Nhưng khi hoa tàn thì chỉ còn sự héo úa
Nếu lỡ mất một lần hoa nở thì có thể trách ai đây?
Thật ra hoa cũng cần có người an ủi.
Đời người phải khóc bao nhiêu lần thì lệ mới thôi rơi?
Một đời người phải rơi bao nhiêu lệ thì trái tim mới thôi tan vỡ?
Khoé mắt tôi xanh xao tiều tụy, nhưng không một ai thấu hiểu.
Lời hẹn ước năm xưa thật tuyệt diệu,
Cứ như hoa rơi khắp cả một trời
Gió bấc thổi qua màn đêm lạnh giá
Nhưng không một ai kề bên an ủi
Lời hẹn ước năm xưa thật tuyệt diệu
Nhưng rồi bao nổi tương tư lại hóa bụi trần
Hoa nở rộ chính là lúc hoa được nâng niu nhất
Nhưng khi hoa tàn thì chỉ còn sự héo úa
Nếu lỡ mất một lần hoa nở thì có thể trách ai đây?
Thật ra hoa chỉ cần một người kề bên an ủi.”
Khúc hát nhỏ dần rồi tắt hẳn, cô gái trút một tiếng thở dài, chốc chốc lại quay đầu nhìn ra sau lưng, giống như đang chờ ai đó.
Đôi chân đung đưa trong nước dường như thấy lạnh rời khỏi dòng suối, mái tóc dài của cô gái buông lơi hai bên vai bay bay trong gió đêm, xung quanh cô gái là cả một bầu trời lập lòe ánh vàng xanh của đom đóm. Khung cảnh này thật huyền ảo, đẹp như vậy chắc là chỉ có trong mơ.
Người ngồi bên suối tất nhiên cũng là một đại mỹ nữ. Gương mặt đẹp như vầng trăng non mơ màng, hàng mi dài cong vút khẽ chớp để lộ một đôi mắt tà mị nhưng đạm mạc, trong veo và ở đâu đó còn thấy cả một chút lạnh lùng cố che giấu, chiếc mũi cao cao, đôi môi hồng hồng đầy dấu răng mơ hồ. Đặc biệt ở giữa mi tâm tuyệt sắc nở rộ một đóa hoa kì lạ, màu trắng gần như trong suốt, nếu không nhìn kĩ sẽ không thể nào phát hiện ra.
Một lúc sau cô gái ủ dột lên tiếng, trong mắt thoáng qua một tia sáng kì dị.
“Sao anh lại không đến chứ?”
Cô gái cứ ngồi như thế cho đến khi trời tờ mờ sáng mới mệt mỏi đứng dậy về nhà. Cô đã chờ anh một đêm vậy mà anh không đến, còn chẳng thèm cho người báo với cô một tiếng. Lần này cô sẽ giận, giận anh thật lâu.
Cửa sổ trước khi đi ngủ quên không đóng mặc cho gió biển lùa vào, Lưu Ly không biết vì lạnh hay vì bị những giấc mơ quấy rầy mà choàng tỉnh, mồ hôi lấm tấm trên trán không biết đã bị gió thổi khô từ lúc nào.
“Vẫn là giấc mơ đó.”
Từ sau sinh nhật mười tám, hầu như đêm nào cô cũng mơ thấy cô gái kì lạ đó. Lưu Ly ngồi dậy, hai tay ôm lấy cổ cử động cái đầu mỏi nhừ. Ánh mắt lơ đãng liếc nhìn bông hoa trên tay.
Ấn kí giữa mi tâm của cô gái đó chính là bông hoa này.
Bây giờ có ngủ cũng không được nữa rồi, cứ nhắm mắt vào là những hình ảnh đó lại hiện ra, rời rạc, mờ ảo, ám ảnh cô trong im lặng, dày vò cô trong vô hình. Không phải là cô gái đó mà là cô bé với chiếc váy trắng rách tả tơi, đó chính là cô lúc bảy tuổi. Có những thứ muốn nhớ mãi nhưng chớp mắt một cái đã quên hết, cũng có những thứ muốn quên đi ngay lập tức nhưng lại đeo bám cả đời. Đúng là buồn cười.
Dù sao cũng không ngủ được, Lưu Ly bước chân xuống giường lấy chiếc áo khoác mỏng mặc vào rồi mở cửa đi ra ngoài.
Không hiểu tại sao Lưu Ly lại đi ra biển, gió ở đây lạnh như vậy sẽ ốm mất thôi.
Dấu giày mới in xuống chưa được một lúc đã bị sóng biển xóa nhòa, Lưu Ly bước đi không chủ định trên bờ biển, trong đầu lại nhớ tới giai điệu của bài hát đó, vô thức hát thành lời.
“Khi hoa nở rộ chính là lúc hoa được nâng niu nhất
Nhưng khi hoa tàn thì chỉ còn sự héo úa
Nếu lỡ mất một lần hoa nở thì có thể trách ai đây?
Thật ra hoa cũng cần có người an ủi.
Đời người phải khóc bao nhiêu lần thì lệ mới thôi rơi?
Một đời người phải rơi bao nhiêu lệ thì trái tim mới thôi tan vỡ?...”
Chiếc bóng cao lớn xuất hiện trước mặt cô. Tối như thế này rồi còn ai lang thang ngoài biển? Bây giờ ít nhất cũng phải một, hai giờ sáng.
“Em làm gì ở đây?”
Lưu Ly hoàn hồn, bài hát đang còn dang dở im bặt. Đầu từ từ ngẩn đầu lên, hai mắt mở to nhìn Hoa Huyết.
Hoa Huyết cũng đồng dạng một đôi mắt màu tím thâm trầm nhìn Lưu Ly, sóng mắt gợi lăn tăn rất lâu cũng không có rời khỏi người cô. Trước đây cũng đã từng có một người hát cho hắn nghe bài này, nhưng bây giờ người đó không còn nữa. Đã chết trong vòng tay hắn, chết vì ghen tuông mù quáng của hắn.
Hoa Huyết làm sao vậy nhỉ?
“Này...”
Lưu Ly huơ huơ tay trước mặt Hoa Huyết, vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì mới lấy tay đập vào người hắn.
“Tỉnh... anh tỉnh lại cho tôi.”
Nhìn vào ánh mắt hắn, cô có cảm giác hắn giống như không phải đang nhìn cô mà là nhìn một người khác.
“Hả?”
Hoa Huyết bừng tỉnh, hắn lại như vậy nữa rồi. Cũng đã tám trăm năm!
“Cả ngày hôm nay trông anh rất lạ!”
Hoa Huyết chỉ cười mà không nói, lạ, chỉ ngày hôm nay thôi.
“Sao không ngủ mà lại đi ra đây?”
Cuối cùng cũng trở về với chủ đề lúc ban đầu.
“Không ngủ được.”
Chính anh cũng như vậy mà còn hỏi tôi.
“Lại gặp ác mộng?”
Lưu Ly nghiêng đầu nhìn Hoa Huyết. Làm sao hắn biết cô gặp ác mộng?
Giống như đọc được nghi hoặc trong mắt Lưu Ly, Hoa Huyết lơ đãng trả lời.
“Lúc còn ở trong đóa hoa, tối nào tôi cũng cảm nhận được em ngủ không yên giấc.”
Có lúc hắn không ngủ được từ trong đóa hoa đi ra còn thấy cô đang khóc, cả người cố cuộn lại trong chăn bông tìm hơi ấm.