Nhìn nước mắt của cô ta, anh mảy may không có chút mềm lòng nào cả, ngược lại còn có mấy phần chán ghét, không rõ vì cái gì mà cô ta cứ nói được mấy câu là lại phải khóc như thế.
“Hứa tiểu thư, nếu cô lại quấy rầy tới vị hôn thê của tôi, tôi không ngại sử dụng thủ đoạn đặc biệt khiến cô không ngóc đầu nổi trong ngành khảo cổ nữa, càng nghiêm trọng hơn, cũng có khả năng sẽ không để cô có thể ở lại trong nước.”
“Trước khi tôi tới đây đã thương lượng với các giáo sư khác, quyết định để cô tới tổ mới, trên phương diện công việc, tổ trưởng tổ đó sẽ nghiêm khắc bàn giao nhiệm vụ cho cô, nếu cả ngày cô chỉ nghĩ tới chuyện làm cách nào để phá hoại quan hệ của tôi và vị hôn thê, như vậy tôi có thể bảo đảm, rất nhanh cô sẽ bị sa thải.”
“Tôi không có thói quen nói lời tàn nhẫn, nhưng cô chọc giận vị hôn thê của tôi, tâm tình của cô ấy khiến tôi để tâm.”
“Nếu cô hiểu rõ tôi, hẳn là biết tôi là một người nói được làm được, tôi đã nói tới vậy rồi, tốt nhất là cô nên biết điều mà thu liễm lại.”
Phó Nhân Gian nói xong, lấy mắt kính ra đeo lên, mở văn kiện bắt đầu làm việc, bộ dáng văn nhã phảng phất như người vừa nói một loạt câu từ tàn nhẫn lúc nãy không phải anh vậy.
Mà Hứa Thần Vân lại như sét đánh giữa trời quang, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Phó Nhân Gian, hoàn toàn không dám tin.
Không ít đồng nghiệp che miệng bày tỏ sự kinh ngạc, tay chân nhẹ nhàng trở lại vị trí làm việc của mình, quá mức an tĩnh, mọi người cố nén d*c vọng tám chuyện lại, nhưng ánh mắt vẫn trộm liếc về phía hai người.
Mọi người đều đã quen với tác phong thường ngày của Phó Nhân Gian, tuy rằng anh lạnh nhạt, nhưng không phải người vô tình, bình thường không nói quá nhiều, nhưng giờ lại vì một vị hôn thê không biết từ đâu ra này thế nhưng lại phá lệ nổi giận, còn làm cho một cô gái khác mất hết mặt mũi như thế.
Việc này làm cho mọi người càng thêm tò mò không biết vị hôn thê của Phó Nhân Gian rốt cuộc là vị đại mỹ nhân nào, cô gái này không hổ là cao nhân, bất động thanh sắc đã hái được đóa hoa cao lãnh này xuống rồi, không chỉ hái được mà còn thuần phục đến mức này, mấy đồng nghiệp nữ đều muốn hỏi xin kinh nghiệm từ vị hôn thê của Phó Nhân Gian.
Khoảng vài phút qua đi, Hứa Thần Vân vẫn an an tĩnh tĩnh quật cường đứng trước bàn nhìn Phó Nhân Gian, nước mắt cô ta rơi mãi không dứt, càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, muốn để anh có thể mềm lòng giữ cô ta lại, nhưng lại không chờ tới một động tác ngẩng đầu lên nhìn của anh.
Trái tim Hứa Thần Vân rơi xuống vực thẳm, đột nhiên có chút hối hận vì hành vi xúc động ngày hôm qua của mình, nếu cô ta không xúc động như vậy, rất có thể sẽ được tiếp tục ở bên cạnh đàn anh Phó, dần dần tiến vào trong lòng anh, thay đổi cái nhìn của anh về cô ta.
Nhưng giờ phải làm thế nào đây?
Cô ta còn đang tự hỏi xem nên làm thế nào mới có thể vãn hồi lại được, làm thế nào mới có thể tiếp tục ở lại văn phòng này, cửa văn phòng lại đột nhiên bị gõ vang.
Nhân viên công tác đứng bên ngoài viện nghiên cứu, cảm giác được bầu không khí áp lực bên trong, lại nhìn Hứa Thần Vân đang khóc lóc ướt đẫm mặt mày, có chút xấu hổ mở miệng: “Cái đó, cô Hứa, Trần giáo sư bảo cô qua gặp mặt, sau này cô sẽ không công tác ở tổ bên này nữa, chuyển sang tổ của Trần giáo sư.”
Trần giáo sư là nhà khảo cổ lớn tuổi nhất cái viện nghiên cứu này, cũng là người có tính cách nghiêm túc không dễ ở chung nhất, thậm chí ông còn là người có tính tình vô cùng cổ quái.
Phó Nhân Gian sắp xếp cô ta vào dưới trướng của Trần giáo sư, đây là cố tình muốn làm khó cô ta.
Hứa Thần Vân cắn môi ấm ức nhìn về phía Phó Nhân Gian, tay anh cầm bút máy, ngón tay thon dài hơi di chuyển trên bàn phím máy tính, hình ảnh bên trên là mấy tấm ảnh của chén sứ mà đoạn thời gian trước nhóm của anh đã tìm được, anh đang viết văn kiện cho văn vật lần này, cũng không có liếc nhìn cô ta cái nào.
Hứa Thần Vân nhìn sườn mặt anh đ ĩnh của người đàn ông, đột nhiên rất tò mò, khi anh đối mặt với cái cô gọi là vị hôn thê kia có phải hay không cũng lạnh lùng giống như hiện tại? Hay là anh đã đem hết tất cả ôn nhu dịu dàng cùng săn sóc cho người khác rồi, thế nên mới không rút ra được một chút dành cho cô ta?
Hứa Thần Vân không cam lòng, sao có thể cam tâm chứ?
Cô ta thích Phó Nhân Gian nhiều năm như vậy, cho dù rời khỏi tổ này rồi, cô ta vẫn sẽ nỗ lực quay lại!
Cô ta hít sâu vài cái, lau sạch nước mắt trên mặt, sau đó rời đi cùng với nhân viên công tác.
Chờ Hứa Thần Vân rời đi, Viên Triết rốt cuộc cũng thở ra một hơi, có chút oán trách nhìn về phía Phó Nhân Gian: “Tôi nói chứ Phó giáo sư này, cậu không nổi giận thì thôi, chứ một khi nổi giận thì nào còn có chỗ cho người khác ra oai nữa, sao tôi có cảm giác như mình cũng rất có lỗi với cậu ấy?”
Những đồng nghiệp khác cũng theo sau gật đầu.Có người lại hâm mộ nói: “Phó giáo sư nhất định là rất yêu vị hôn thê nhỉ, không nỡ để cô ấy chịu chút ấm ức nào, có rất nhiều người đàn ông không thành thật như vậy đâu, có nhiều em gái theo đuổi một chút là mồm miệng đã đi chơi xa, thỉnh thoảng lại phải thả thính vài câu mới chịu nổi cơ.”
“Nói cũng đúng, vị hôn thê của Phó giáo sư hạnh phúc thật đấy.”
Bút máy của Phó Nhân Gian ấn lên trên giấy, có chút thất thần, anh chưa từng tự hỏi qua tại sao mình lại muốn bảo vệ Đường Niệm Song tới thế, cơ hồ đó là bản năng của anh, bản năng không muốn làm cô buồn, không muốn làm cô giận, thậm chí là theo bản năng còn muốn lấy lòng cô nữa.
Anh đã xem nhẹ một vấn đề, có phải anh thật sự đã…
Không, sẽ không.
Giữa mày Phó Nhân Gian hơi chau, xoa xoa mũi, cưỡng ép bản thân tập trung tinh thần, không được nghĩ quá nhiều về chuyện này nữa.
*
Đường Niệm Song bên này đã quay xong, đang yên lặng ngồi một mình trong phòng nghỉ trộm uống cafe, Lâm Miên đột nhiên đẩy cửa đi vào, Đường Niệm Song tưởng là Diệp Tuyển, sợ tới mức nhanh chóng đẩy ly cafe ra xa, sau đó liền duỗi đầu lưỡi li3m li3m môi, làm bộ làm tịch cầm lấy kịch bản lên đọc.
Lâm Miên châm chọc: “Cô hèn thế, uống có ly cafe cũng trốn trốn tránh tránh trợ lý là sao, rốt cuộc cô là sếp hay Diệp Tuyển là sếp của cô thế?’
Đường Niệm Song: “Tôi với Diệp Tuyển là bạn, chị ấy chỉ muốn tốt cho tôi.”
Lâm Miên ngồi xuống, vô cùng không khách khí vỗ vỗ cánh tay cô: “Niệm Song, cho tôi một cái mặt nạ đi.”
Đường Niệm Song: “Của cô đâu?”
“Tôi tới gấp quá nên quên mang, cô không có nhỏ mọn đến thế chứ.”
Đường Niệm Song ưu nhã trừng cô ta, “Ngại quá, tôi nhỏ mọn như thế đó, không cho.”
“Cô có cho hay không.”
“Không cho.”
“Có cho hay không.”
“Không.”
Lâm Miên trợn mắt với cô, “Cô được đấy.”
Đường Niệm Song vừa xem kịch bản vừa khẽ cười lạnh một tiếng.
Lâm Miên hỏi cô: “Tôi tới là muốn hỏi cô, cái con ả ôm Phó giáo sư hôm đó ấy, tôi đã hỏi thăm rồi, gần đây có mấy cô gái gia nhập vào tổ đội khảo cổ của viện nghiên cứu Dung Thành, nhưng rốt cuộc cô ta là ai, tôi cũng không thể đi lên xé xác từng người một chứ.”
Đường Niệm Song buông kịch bản: “Lâm Miên, tốt xấu gì cô cũng là một nữ minh tinh, phẩm đức của một minh tinh cô vẫn phải có chút chứ, đừng có há mồm ngậm miệng là gọi người ta là con này con nọ, ai dạy cô thế hả? Còn nữa, làm nghệ sĩ là phải có năng lượng chính nghĩa, sao ngày nào cô cũng nghĩ tới chuyện xé xác người ta thế, fans của cô yêu cô có thấy mệt không? Ngày nào cũng phải đi giải thích với cả ngàn người về hành vi của cô, hẳn là bọn họ mệt tâm lắm ha.”
“Ai cần cô lo!” Lâm Miên không nói lại cô, “Nếu như tôi bại dưới tay cô thì tôi đành chịu, bởi vì mọi điều kiện của cô đều tốt hơn tôi một chút xíu, quan trọng nhất còn là Phó giáo sư thích cô, này muốn giành cũng quá khó rồi, nhưng người phụ nữ khác thì không giống!”
Đường Niệm Song nắm được một câu trọng điểm trong lời nói của cô ta, “Sao cô biết Phó giáo sư thích tôi?”
Lâm Miên cười lạnh: “Làm sao, có phải cảm thấy anh ấy thích cô, cô rất đắc ý, muốn khoe khoang với tôi đúng không?”
Đường Niệm Song hết hứng nói chuyện với cô ta.
“Nói cho tôi đi, con ả kia tên gì?”
Đường Niệm Song tuy cũng không thích Hứa Thần Vân, nhưng cũng sẽ không kết bè kéo vái cùng nhau bắt nạt cô ta, hơn nữa chuyện của cô, cô sẽ tự giải quyết.
Lâm Miên cạy thế nào cũng không ra, vô cùng mất hứng rời đi.
Sau khi kết thúc buổi quay, Đường Niệm Song trực tiếp bắt taxi đi tới nơi đã hẹn trước với Hứa Thần Vân, cô chọn quán an tĩnh, cũng kín đáo, không dễ bị phát hiện.
Đương nhiên, Đường Niệm Song qua đó gặp Hứa Thần Vân cũng không tính để lộ mặt thật của mình, tâm phòng bị vẫn phải cô, nhỡ đâu đối phương đem hành vi ngày hôm nay của cô tung hết lên mạng thì sao chứ?
Cô đội một cái mũ bóng chày, kính râm đen cùng khẩu trang, bịt kín từ trên xuống dưới, đi tới phòng riêng đã được đặt sẵn.
Đẩy cửa ra, Hứa Thần Vân đã ở bên trong.
Hôm nay Hứa Thần Vân trang điểm vô cùng tinh xảo, con gái luôn có tâm háo thắng tranh đoạt về phương diện này, luôn muốn bản thân so với tình địch phải tốt hơn nhiều.
“Đường tiểu thư” mà cô ta nghĩ chắc chắn cũng sẽ ăn mặc lộng lẫy tới gặp mặt, không nghĩ tới người này ngay cả mặt cũng không lộ.
Nhìn thấy đối phương bọc kín mít ngồi trước mặt mình, Hứa Thần Vân sửng sốt hồi lâu: “Sao cô lại ăn mặc thế này?”
Đường Niệm Song: “Có ý kiến?”
Sắc mặt Hứa Thần Vân hơi trầm xuống: “Tôi vốn còn cho rằng cô muốn nói chuyện tử tế, không nghĩ tới ngay cả mặt cô cũng không lộ, cô đang coi thường tôi đó hả?”
Đường Niệm Song thoáng suy nghĩ: “Cô muốn nghĩ như vậy cũng được.”
Hứa Thần Vân nghẹn họng, cơn giận dỗi nghẹn ở trong ngực, nhớ tới ban nãy đàn anh Phó còn vì người này mà tuyệt tình với cô ta như vậy, ngữ khí cũng mang theo sự nghiêm khắc chất vấn: “Cô và đàn anh Phó rốt cuộc đã đính hôn từ lúc nào?”
Môi Đường Niệm Song hơi cong lên dưới lớp khẩu trang, lúc chuẩn bị bày ra khí thế của chính cung thì đột nhiên cửa phòng riêng lại bị đẩy ra.
Lâm Miên ăn mặc khoa trương lòe loẹt, kim quang lấp lánh, đeo kính râm ngồi xuống bên cạnh Đường Niệm Song: “Ngại quá, tới trễ rồi, tôi và Phó giáo sư đã đính hôn được vài tháng.”
Đường Niệm Song:????????
Cũng may là kính râm đã che khuất thần sắc kinh hãi trong mắt cô.
Lâm Miên như con chim khổng tước ngồi xuống.
Hứa Thần Vân nhìn hai người, “Các cô ai mới là Đường tiểu thư?”
Đường Niệm Song cùng Lâm Miên trăm miệng một lời: “Tôi.”
Hứa Thần Vân: “…”
Cô ta cứ có cảm giác mình bị người ta chơi đùa là thế nào?
Bàn tay đặt dưới bàn của Đường Niệm Song kéo kéo quần áo Lâm Miên, giống như đang hỏi xem cô ta muốn làm cái gì.
Lâm Miên cao quý lãnh diễm nói với Hứa Thần Vân: “Người này là trợ lý của tôi.”
Hứa Thần Vân hồ nghi nhìn Lâm Miên: “Thế sao cô còn mang kính râm?”
Lâm Miên cười lạnh: “Tôi sợ tháo xuống cô sẽ tự ti.”
Đường Niệm Song: “…”
Rốt cuộc Lâm Miên đang làm cái quỷ gì vậy?
Cô còn đang nghi hoặc, Hứa Thần Vân đã lạnh lùng cười: “Tôi không nghĩ tới đàn anh Phó sẽ thích loại phụ nữ lòe loẹt như cô, cô đây là vừa đi cướp cửa hàng châu báu về đó hả?”
Lâm Miên vì muốn nghiền áp Hứa Thần Vân mà đã mang hết tất cả đồ trang sức quý báu của mình ra đeo hết lên người, mười ngón thì ngón nào cũng có nhẫn.
Đường Niệm Song trợn trắng mắt, đang định nói chuyện thì Lâm Miên đã không vui nói, “Thích tôi thì làm sao! Nói cho cô biết, đàn anh Phó của cô chính là thích cái phong cách như tôi đấy! Còn lâu mới tới lượt cô! Còn đàn anh ~ gọi ê răng như vậy, cô có thấy anh ấy liếc cô cái nào chưa?”
“Hôm nay tôi tới đây là muốn nói cho cô biết, cách xa vị hôn phu của tôi ra, tôi đã đính hôn với anh ấy rồi, cô ở chỗ này lên mặt ra oai với chính cung cái gì! Hèn hay không chứ!”
Đường Niệm Song ở bên cạnh càng nghe đầu càng phình to, loại lời này mà Lâm Miên cũng nói ra được sao, rõ ràng lúc trước khi đoạt Phó Nhân Gian với cô, cô ta còn hùng hồn gào lên cái gì mà “Cho dù các người có đính hôn thì cũng có thể hủy hôn thôi”, giờ lại bảo người ta hèn, chẳng lẽ là thật sự nhập diễn, vào vai “Đường Niệm Song” luôn rồi?
Đường Niệm Song vốn không đứng ra vạch trần là bởi vì Lâm Miên là người không hành động giống người bình thường, chỉ cần không cẩn thận thôi là có thể sẽ làm bại lộ thân phận nghệ sĩ của cả hai, lúc đó mới thật sự mất mặt.
Hứa Thần Vân tức giận cầm cốc nước trên bàn hắt lên mặt Lâm Miên, sau đó lại đặt mạnh cái ly xuống bàn, ban nãy ở văn phòng cô ta bị đàn anh Phó mắng thì cũng thôi đi, làm gì có chuyện bây giờ cô ta lại để yên cho một vị hôn thê không có chút giáo dưỡng như thế này mắng thẳng vào mặt mình chứ!
Lâm Miên ngẩn người.
Sắc mặt Đường Niệm Song cũng trầm xuống, lập tức cầm cốc nước còn lại hắt lên mặt Hứa Thần Vân, thanh âm đặt ly xuống bàn còn vang to hơn cô ta, Hứa Thần Vân dại cả người/
Đường Niệm Song lạnh giọng: “Nói chuyện thì nói tử tế, cô động tay động chân cái gì!”
Lâm Miên phản ứng lại, hét to một tiếng: “Con ả này! Cô dám hắt nước tôi!”
“Lớp trang điểm hôm nay của tôi rất đắt tiền đó có biết không hả!”
Cô ta đột nhiên vươn tay nắm tóc Hứa Thần Vân, Hứa Thần Vân cũng đánh trả, hai người lao vào “xé xác” nhau, tình huống thảm không nỡ nhìn.
Đường Niệm Song: “…”
Cô vạn lần nghĩ không ra, làm thế nào mà chuyện lại tiến triển thành thế này rồi, Lâm Miên thật đúng là ngày ngày đều mang tới cho cô một bất ngờ đặc biệt mà.