Đêm đông an tĩnh, tiếng gió bị ngăn cách ở ngoài xe.
Phó Nhân Gian giống như bị mê hoặc, trong mắt chỉ thấy mỗi mình cô, rồi lại ở trong tiếng cười khẽ của Đường Niệm Song giật mình tỉnh lại, ngồi thẳng thân thể.
Bên cạnh truyền tới tiếng cười yêu kiều của cô gái, hô hấp của Phó Nhân Gian hơi dồn dập: “Đường tiểu thư, xuống xe đi, đi ăn.”
“Được.” Cô cũng không chọc anh nữa, cởi đai an toàn đẩy cửa xe ra, cái lạnh run người từ bên ngoài đánh úp tới, bông tuyết lả tả bay tới trước mặt cô.
Không đợi cô nhìn quá nhiều, một cái ô đã nghiêng qua, Phó Nhân Gian bung ô đứng ở bên ngoài, “Đường tiểu thư, cẩn thận.”
Cô mím môi: “Cảm ơn anh.”
Giày cao gót của Đường Niệm Song đạp trên mặt đất, tuyết hãm xuống, Phó Nhân Gian nhìn cô chằm chằm, ngay lúc cô khom lưng bước ra thì hơi đỡ hờ ở phía sau cô.
Đối diện là nhà hàng, được trang trí rất đặc sắc, đại khái là Phó Nhân Gian thực sự có tìm hiểu qua, chọn nơi không có quá nhiều người, tiện cho Đường Niệm Song ăn cơm thoải mái hơn.
Cô nhìn anh, nghiêng đầu đánh giá.
Phó Nhân Gian cường chống, bình tĩnh nói: “Sao thế?”
“Tôi đang nghĩ.” Cô cười nói, “Phó giáo sư hiểu tâm tư con gái như vậy, không giống như người chưa từng yêu đương ha.”
Xung quanh không có người nào, cô tháo kính râm xuống, hai tay đút vào trong túi, ở dưới màn tuyết dịu dàng nhìn anh, nhưng lại khiến trái tim Phó Nhân Gian nhịn không được mà đập liên hồi.
Anh ôn hòa nói: “Thật sự chưa từng yêu đương.”
Ý cười trên môi Đường Niệm Song càng sâu hơn, “Đi thôi.”
Vào nhà hàng, hai người tìm một nơi hơi khuất tầm nhìn, ngồi xuống, lúc chọn đồ, Đường Niệm Song đeo kính râm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hơn nửa đêm mà còn đeo kính râm ngồi trong nhà hàng, người phục vụ cũng nhịn không được tò mò liếc nhiều thêm một cái, Phó Nhân Gian gõ gõ bàn, thanh âm trầm xuống: “Đừng nhìn nhiều.”
Người phục vụ xấu hổ gật đầu, không dám nhìn linh tinh nữa, nhớ kỹ đồ ăn hai người gọi xong thì liền nhanh chóng rời đi.
Phó Nhân Gian nhìn về phía Đường Niệm Song: “Đường tiểu thư, người đi rồi.”
Đường Niệm Song kéo kính râm xuống sống mũi, cẩn thận đánh giá trái phải, Phó Nhân Gian cúi đầu cong môi, ôn thanh mở miệng: “Thật sự không còn ai.”
Cô thả lỏng tâm tình, tháo kính râm xuống: “Ra ngoài ăn cơm với tôi phiền lắm đúng không, cảm ơn Phó giáo sư.”
“Không phiền.”
“Nghe nói đồ ăn khai vị ở đây không tệ, cô có muốn nếm thử trước không?”
“Nghe nói? Anh nghe ai nói?” Hai tay cô chống má, thỉnh thoảng ngó trái ngó phải.
Đây là lần đầu tiên Đường Niệm Song ra ngoài ăn đêm với bạn khác giới, nếu như bị Minh ca hay Diệp Tuyển biết, cô chắc chắn sẽ bị lải nhải ít nhất một tháng!
Phó Nhân Gian đã nhìn quen bộ dáng hào phóng tự nhiên của cô, hiếm khi thấy cô cẩn thận rụt rè thế này.
Cô gái hơi cong eo, đôi mắt trong suốt đảo tới đảo lui, vậy mà vẫn phân tâm nói chuyện phiếm với anh, có chút có tật giật mình rất đáng yêu.Khóe môi Phó Nhân Gian nhàn nhạt cong lên: “Tra ở trên mạng.”
Tùy tiện trò chuyện mấy câu, người phục vụ mang đồ ăn lên, Đường Niệm Song lập tức cúi đầu nhìn điện thoại, làm bộ làm tịch ấn tới ấn lui.
Phó Nhân Gian ngồi đối diện nhìn cô, bất đắc dĩ nắm tay để bên môi cười khẽ.
Người phục vụ rời đi, anh mở miệng: “Người đi rồi.”
Phó Nhân Gian đưa đũa cho cô, “Ăn chút đi rồi tôi đưa cô về.”
Đường Niệm Song: “Ngại quá, ra ngoài ăn cơm với tôi giống như bị thần kinh đúng không?”
Nghệ sĩ chung quy vẫn phải cẩn thận một chút.
Phó Nhân Gian cười nhẹ: “Không đâu.”
Anh không nhịn được nghĩ tới tai tiếng của cô, với tính cách cẩn thận không muốn bị chụp được của Đường Niệm Song, tin đồn hẳn đều là giả đúng không, nghĩ như vậy, tâm tình của anh cũng thoáng thả lỏng hơn một chút, nhìn cô ăn ngon miệng, thỉnh thoảng còn gật gật đầu, Phó Nhân Gian hơi do dự, vẫn là cầm lấy đũa chung, gắp đồ ăn cho cô, “Đường tiểu thư, cô còn giận không?”
“Hửm?” Cô nghi hoặc ngước mắt, nhớ tới anh hỏi cái gì, xoang mũi hừ nhẹ một tiếng: “Giận chứ, sao có thể không giận, tốt nhất là anh nên giải quyết nợ đào hoa của mình đi, đừng để nó tới quấy rầy tôi.”
“Được, tôi sẽ giải quyết, sẽ không để cô ta tới quấy rầy cô.”
Mới đầu Đường Niệm Song là vì tức giận nên mới muốn ăn, sau đó lại dần dần vứt Hứa Thần Vân ra sau đầu, dưới sự chăm sóc ôn nhu của Phó Nhân Gian, cô ăn đêm không ít, có chút no căng.
Đường Niệm Song uể oải ỉu xìu buông đũa: “Ăn không nổi nữa.”
Phó Nhân Gian gật đầu: “Tôi đưa cô về?”
“Ừm.”
Khoảng cách từ nhà hàng về khách sạn của Đường Niệm Song không xa lắm, cô đề nghị tản bộ tiêu cơm, Phó Nhân Gian nhìn nhìn đồng hồ, cái giờ này, còn có nhiệt độ hiện tại, người đi đường đã không còn mấy ai, hẳn là sẽ không bị chụp phải đâu, cho nên anh liền gật đầu.
“Đi thôi.”
Chậm rãi đi về khách sạn, Đường Niệm Song nhìn xung quanh là một mảnh tuyết trắng, chu chu môi.
“Muốn chơi?” Người bên cạnh hỏi.
Đường Niệm Song cười nhẹ: “Tôi có rất ít bạn, giống với Phó giáo sư, lúc còn đi học, tôi cũng chỉ đặt tâm trí lên việc đọc sách học hành, sau này khi vào giới giải trí thì càng ít thời gian cá nhân đi chơi, mãi cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa từng được chơi tuyết lần nào, cũng chưa được thử cảm giác nặn người tuyết.”
Anh hơi suy tư, nói: “Đường tiểu thư chờ tôi một chút.”
“Hửm?”
Phó Nhân Gian đưa ô cho cô: “Có thể phiền cô cầm một chút không?”
Đường Niệm Song hoài nghi cầm lấy ô, Phó Nhân Gian đi tới bên cạnh bậc thang, khom lưng bốc một nắm tuyết lên.
Đường Niệm Song: “Đừng nói là anh muốn ném tôi đấy nhé?”
Anh cười khẽ, không có nói gì.
Phó Nhân Gian lăn tuyết trong tay thành ba quả cầu, sau đó xếp chồng chúng lên nhau, lại tìm hai cục đá ở ven đường làm mắt, sau đó đưa tới trước mặt Đường Niệm Song, là một người tuyết nhỏ, đang an an tĩnh tĩnh nằm trong lòng bàn tay rộng lớn của anh.
Đường Niệm Song có hơi sững sờ nhìn anh.
Thật ra cô chỉ là thuận miệng nói mà thôi, sao anh phải để bụng như vậy chứ?
“Đường tiểu thư, đây cũng là lần đầu tôi nặn người tuyết, có hơi khó coi, lần sau tôi sẽ học trước, sẽ làm cho cô cái khác đẹp hơn.”
“Cái này, nếu cô thích thì nhận đi.”
“Không thích cũng không sao.”
Đường Niệm Song rũ mi xuống nhìn người tuyết nhỏ trong lòng bàn tay anh, cũng không tính là đẹp, rõ ràng nhìn ra được anh là tay mơ, nhưng bởi vì anh đặt lời nói của cô ở trong lòng, dụng tâm làm ra nó cho cô…
“Cảm ơn Phó giáo sư.”
Cô lấy tới, có chút vui đùa nói: “Nhưng mà anh nặn là anh nặn, cũng không phải là tôi, vẫn không thể tính là tôi từng chơi được.”
Phó Nhân Gian nhíu mày suy tư, “Thời tiết hôm nay hơi lạnh, lần sau sẽ đưa cô đi chơi.”
Còn có lần sau sao…
Đường Niệm Song hơi cong môi, “Ừm.”
Phó Nhân Gian thấy cô vẫn luôn cầm người tuyết ở trên tay, bộ dáng yêu thích không muốn buông, trong lòng nóng lên, khóe môi nhịn không được cong cong, lại nhanh chóng áp thành một đường thẳng, “Đi thôi.”
Đưa cô tới dưới lầu khách sạn xong, Phó Nhân Gian cũng không tiện lên tầng nữa, hai người mặt đối mặt đứng ở cửa hông, anh vốn định bảo cô nhanh chóng đi lên nghỉ ngơi, nhưng một tiếng “tạm biệt” làm cách nào cũng nói không nên lời.
Đột nhiên có một nhóm người đi ngang qua bên cạnh, Đường Niệm Song lập tức dựng thẳng cổ áo, rụt đầu xuống, nửa khuôn mặt của cô đều bị cổ áo che khuất, chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy linh động.
Phó Nhân Gian thấy người đi qua đã đi xa, quay đầu lại nhìn Đường Niệm Song, hàng mi dài rậm của cô hơi cong, ôn nhu ngoan ngoãn đứng ở trước mặt mình, Phó Nhân Gian nhịn không được, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đ ỉnh đầu cô, nhẹ xoa một chút, “Người đi rồi, đừng sợ.”
Đường Niệm Song chậm rãi nâng mắt lên nhìn anh, trong khoảnh khắc đó, Phó Nhân Gian hơi thấy thần, cảm giác như mấy giây trôi qua dường như dài như mấy năm trời, ánh mắt cô mềm mại làm anh thậm chí có loại cảm giác thiên hoang địa lão trong nháy mắt.
Anh thu tay, đút vào túi quần: “Xin lỗi, mạo phạm cô rồi.”
Đường Niệm Song lắc đầu: “Vậy tôi lên nhé, Phó giáo sư lái xe cẩn thận.”
“Được.”
Cô không gập cổ áo xuống, đeo kính râm lên rồi đi nhanh vào trong khách sạn, Phó Nhân Gian chú ý tới cô vẫn luôn cầm theo người tuyết nhỏ của anh, lại thất thần vài giây.
Sau khi vào phòng, cô đóng cửa lại.
Đường Niệm Song bỏ người tuyết trong tay vào tủ lạnh.
Người tuyết Phó Nhân Gian làm không thể nói là đẹp, thậm chí hình thù còn có chút kỳ quái, nhưng nó thú vị ở chỗ đó là tâm ý của anh.
Tâm tình cô rốt cuộc cũng tốt hơn một chút, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tuyết lớn rơi đầy trời, xe của Phó Nhân Gian vừa mới rời đi, cô nằm bò trên bệ cửa sổ nhìn hướng anh rời đi, khe khẽ thở dài một tiếng, một người đàn ông tốt như vậy, sao lại có suy nghĩ muốn đi ẩn cư chứ? Này cùng với việc xuất gia có khác gì nhau đâu?
*
Viện nghiên cứu khảo cổ Dung Thành vì khoảng thời gian trước nghênh đón rất nhiều người mới, cấp trên muốn tạo ra một nhóm khảo cổ mới, bởi vì hiện tại những tổ đội đều đã có quá nhiều thành viên, cho nên bọn họ quyết định rút từ mỗi dội ra một vài người, lập thành một nhóm mới.
Tin tức này vừa được ban xuống, có người vui có người sầu, Hứa Thần Vân chính là người sầu đó.
Cô ta cũng vừa mới tới, rất có khả năng sẽ bị rút ra, nói như vậy thì khoảng cách của cô ta với đàn anh Phó sẽ càng xa cách hơn.
Mọi người ngồi trong văn phòng đang nhiệt tình thảo luận xem ai sẽ là người được rút đi sát nhập vào nhóm mới, Phó Nhân Gian mang một thân ẩm ước nước tuyết đi vào phòng.
Hứa Thần Vân vốn đang nghe mọi người nói chuyện, đang có hơi thất thần, nhìn thấy Phó Nhân Gian, thần sắc cô ta sáng ngời, nhịn không được đứng dậy, tha tha thiết thiết hô lớn: “Đàn anh.”
Giọng chua tới mức Viên Triết cũng rùng cả mình.
Cô Hứa mới tới này đúng là không bao giờ che giấu tình cảm của mình, có điều hình như cô ta không quá hiểu biết về Phó Nhân Gian.
Phó Nhân Gian đối xử với người mình không có hứng thú, trước giờ đều sẽ lạnh lùng giống như một khối băng, nhìn thấy bộ dáng thâm tình như biển sâu này của Hứa Thần Vân, anh hơi híp mắt, không có lập tức ngồi xuống mà lại nặng nề mở miệng: “Ngày hôm qua cô động vào điện thoại của tôi?”
Văn phòng an tĩnh lại, các đồng nghiệp đều nhìn về phía Hứa Thần Vân, thầm nghĩ: Tình huống gì vậy?
Trong lòng Hứa Thần Vân hơi hoảng, sắc mặt không đổi: “Đàn anh có ý gì? Em không quá hiểu.”
Ngón tay Phó Nhân Gian gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt lạnh băng: “Ra đây với tôi.”
Anh không muốn nói về vị hôn thê của mình ngay ở đây, chỉ muốn nói chuyện riêng với Hứa Thần Vân, nhưng Hứa Thần Vân cũng đại khái hiểu được suy nghĩ của anh, cô ta quật cường đứng bất động tại chỗ, “Có chuyện gì thì nói ở chỗ này đi ạ.”
Trong lòng cô ta thậm chí còn ôm một tia chờ mong, tuy đàn anh Phó tâm tình nhìn qua không tốt lắm, nhưng anh ấy vẫn bận tâm tới mặt mũi của cô ta nhất, có thể là do anh không muốn làm trò ở trước mặt nhiều người như vậy làm mất mặt cô ta, hoặc cũng là do anh không có cách nào nói ra lời nói nặng với cô ta, nếu không đi với anh thì chuyện này chắc cũng sẽ được bỏ qua đúng không?
Phó Nhân Gian kéo ghế dựa ra, ngồi xuống: “Nếu cô không muốn ra ngoài, vậy chúng ta nói ở chỗ này, cô cũng đừng trách tôi nói nặng lời.”
“Hứa tiểu thư, tôi biết hôm qua cô động vào điện thoại của tôi, cũng biết chuyện cô xóa tin nhắn mà vị hôn thê gửi cho tôi, dẫn tới việc tôi không thể liên lạc được với cô ấy.”
Đồng nghiệp trong văn phòng hơi há mồm, vô cùng kinh ngạc nhìn Hứa Thần Vân.
Hứa Thần Vân trợn to đôi mắt, không dám tin tưởng nhìn chằm chằm anh, da đầu cô ta có hơi tê dại, xấu hổ, giận dữ cùng đố kỵ đan chéo vào nhau, anh một câu vị hôn thê hai câu vị hôn thê ngược lại còn thuận miệng lại dịu dàng như vậy, “Đường tiểu thư” gì đó kia thật sự là vị hôn thể của đàn anh Phó?
Môi Hứa Thần Vân run nhè nhẹ, cố nén nước mắt: “Anh không có chứng cứ, không thể nói em như vậy được.”
“Tôi đã thấy được tin nhắn cô gửi cho vị hôn thê của tôi.”
“Cô dùng thân phận giả chen chân vào dạy dỗ vị hôn thê của tôi, bảo cô ấy cách xa tôi một chút.” Phó Nhân Gian dựa vào ghế, ngữ khí lạnh lẽo không hề phập phồng, nhưng lại trực tiếp đánh thẳng vào điểm yếu của đối phương, làm người khác không dám ngẩng đầu lên, “Nhưng người chân chính nên cách xa tôi ra, không phải là cô sao?”
“Tôi không rõ, cũng không muốn tìm hiểu quá nhiều, rốt cuộc vì cái gì mà cô cho rằng tôi thích cô, hôm nay tôi muốn nói cho rõ ràng, trước đây, hiện tại, cũng như sau này tôi cũng sẽ không thích cô.”
Trong văn phòng đã lặng ngắt như tờ, các đồng nghiệp đều không dự đoán được cái nghề này của bọn họ mà còn có thể chứng kiến được một hồi ngả bài của mối tình tay ba ngay trong văn phòng thế này, không ít người vì không muốn quấy rầy tới người trong cuộc mà thở mạnh cũng không dám.
Nước mắt của Hứa Thần Vân thẳng tắp rơi xuống, đôi mắt mông lung lên án nhìn Phó Nhân Gian, “Đàn anh Phó! Sao anh có thể nói như vậy chứ! Rõ ràng là cô ta cướp anh từ tay em trước, rõ ràng anh là của em cơ mà!”
Phó Nhân Gian không muốn nháo tới khó coi như vậy, trước giờ anh đều là người có sinh hoạt cá nhân nghiêm túc quy củ, cũng hoàn toàn không thích đem việc tư của mình công khai tỉ mỉ trước mặt nhiều người như thế, nhưng mà anh đã đồng ý với Đường Niệm Song rồi, anh phải làm được.