“Mảnh ghép trò chơi cái gì hả?” Đỗ Lai cẩn thận lui lại, “Tôi không hiểu ý anh.”
Gã đàn ông bước đến gần anh, “Tại sao mày không hiểu ý tao chứ? Nếu suy đoán của tao không nhầm, trên người mày có ít nhất ba mảnh… không, có ít nhất bốn mảnh ghép trò chơi. Tao nói đúng không?”
Hắn càng bước càng gần, màu da tái nhợt trong bóng đêm không giống người sống mà giống như Vampire đến thăm đêm khuya, hai tay đi găng tay màu trắng, sáng loáng, rất nhức mắt, tô đậm vẻ sợ hãi.
Đỗ Lai chợt nhớ tới tin tức hôm nay nghe được.
“Mày là người sống sót ra khỏi trò chơi số 21 hả!?” Đỗ Lai cười khẩy, “Xem ra, những người đó đều bị mày giết chết.”
“Oh… Mày nói như vậy, khả năng không quá lễ phép.” gã đàn ông mỉm cười, “Chẳng qua tao… tiễn bọn chúng một đoạn đường, mà thôi.”
Đỗ Lai khiêu khích nhướng mày, “Sau khi đưa tiễn một đoạn đường, lại phát hiện mình phí công dã tràng một trận, cho nên mày căm tức ngủ không yên, đêm hôm chạy đến?”
Ánh mắt đối phương âm lãnh, nhìn Đỗ Lai, “Đúng vậy… Do mày, ban tặng.”Vụt!
Một ánh sáng lạnh thoáng hiện!Hắn đột nhiên ra tay!
Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một ống sắt kim loại! Hung hăng vung về phía Đỗ Lai!
Đỗ Lai nhạy bén nghiêng người né được, tiếng ống kim loại đập vào nền xi măng tạo ra một tiếng “chát” thật lớn!
Người đàn ông tiếp tục đánh! Đỗ Lai lăn lông lốc trên mặt đất, đứng dậy chạy như điên vào ngõ nhỏ ven đường! Tốc độ thật nhanh!
Phía sau người đàn ông đuổi sát không tha! Tốc độ tương xứng với Đỗ Lai!
“Mày chạy cái gì? Chẳng phải mày lấy được không ít đạo cụ trong tay bọn chúng hả!? Không tính dùng vài món đạo cụ sao? Cho tao xem đi… nếu không dùng đạo cụ, mày chịu đựng được bao lâu?”
Giọng điệu hắn ôn hòa, âm thanh giống như oán linh ngâm nga, ống kim loại trong tay liên tục vung xuống như lưỡi hái tử thần, vung liên tục khiến bụi đất và mảnh pha lê dọc đường truy đuổi vỡ tan nát!
Đỗ Lai lợi dụng địa hình né tránh rất nhanh!
Trong chốc lát xuyên qua con phố, trong chốc lát quẹo vào hẻm nhỏ, trong chốc lát nhảy lên mái hiên nhờ mượn lực từ cục điều hòa lắp ở bên ngoài! Sau đó anh nhảy lên thật cao, theo lưới chống trộm cửa sổ bò lên mái nhà của tầng sáu trong một hơi thở!
Dưới lầu đen kịt.
Mắt anh nhìn từ trên cao xuống, giữa lúc cho rằng mình đã cắt đuôi được đối phương, dưới chân bỗng nhiên vang lên tiếng đập vỡ rào rào!
Một cái tay đi găng tay trắng tay, đập nát cửa sổ lầu sáu, túm được cái gờ tường!
Đỗ Lai cắn răng.
Không ngờ tên này bám dai như vậy!
Anh luồn tay vào trong túi vải của Bạch Ấu Vi, muốn tìm kiếm một món đạo cụ có thể sử dụng. Kết quả lôi ra một cái đồng hồ báo thức hộp gỗ, con chim đỗ quyên bên trong bắn ra ngoài! Dọa anh giật mình!
“Đỗ quyên — đỗ quyên –“
Tiếng báo giờ vang dội giữa đêm hôm yên tĩnh!
Đỗ Lai tức chết!
“Mẹ kiếp, hai người này đều không phải là hạng tốt lành!”
Anh giơ lên túi vải canvas ném mạnh về phía găng tay trắng! Sau đó quay người bỏ chạy!Chạy đến gần mái nhà, lùi lại mấy bước, sau khi hít sâu một hơi, anh tăng tốc chạy lấy đà, phi người nhảy qua đường ranh giới! Như một con báo nhanh nhẹn, vững vàng rơi vào mái nhà sát vách!
Đỗ Lai nhếch miệng nở nụ cười đắc ý.
Anh ung dung đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên tay, nhấc chân định bỏ đi.
Rào rào! —
Một sợi dây xích bắn trúng mắt cá chân của anh!
Mặt Đỗ Lai biến sắc, cả người ngã nhào xuống đất, hai tay vô ý thức ghì xuống mặt đất, sợi xích sắt quấn chặt lấy mắt cá chân anh! Dùng lực kéo mạnh!
Anh quay đầu xem, chẳng biết từ lúc nào gã đàn ông đi găng tay màu trắng kia đã bò lên mái nhà. Ống sắt kim loại trong tay biến mất, thay vào đó, là sợi xích sắt rắn chắc này!
Xích sắt trói chặt mắt cá chân! Theo người đàn ông kéo từng chút, từng chút một, khoảng cách giữa bọn họ, cũng càng ngày càng gần!