Màn đêm đen kịt —
Thời gian là ba giờ sáng, lúc này là thời gian đa số người đã ngủ say, cũng là thời gian hoạt động mà kẻ trộm thích nhất.
Một sợi dây thép rất mảnh từ từ chui vào ổ khóa, không cần dùng nhiều sức, chỉ dựa vào kỹ xảo là nhẹ nhàng mở được khóa.
Đỗ Lai từ từ mở cửa, xúc giác cảm nhận rõ ràng có điểm bất thường.
Ngẩng đầu nhìn, anh phát hiện trên cửa treo một túi rác to đùng, lung lay sắp rơi. Nếu anh mở rộng cửa thêm một chút, túi rác sẽ rơi xuống, đập vào đầu anh.
Anh nhẹ nhàng dùng tay chạm vào một cái, bên trong đựng chất lỏng, dầu mỡ, như là đồ thừa canh cặn.
Khóe mắt Đỗ Lai giật giật hai cái.
Chẳng qua điểm cản trở ấy không làm khó được anh.
Hai tay anh linh hoạt gỡ túi rác xuống, để dưới đất, động tác có thể nói cực kì nhẹ nhàng.
Song khi anh đang định đi về phía trước thì phát hiện túi nilon xẹp xuống với tốc độ cực nhanh, nước canh bên trong chảy ra ngoài, mang theo mùi tôm khô, làm ướt đế giày của anh.Anh chau mày, cẩn thận quan sát một lần nữa, phát hiện trên mặt trải đầy đinh mũ!
Không chỉ ở huyền quan có cái đinh, toàn bộ nền phòng khách là đinh mũ!Đỗ Lai: “…”
Đậu xanh, cô gái này quá độc ác!
Xem ra cô ta sớm đề phòng bị người ta ăn trộm đồ đạc.
Có đề phòng cũng bình thường, dù sao đạo cụ trên người cô ta quá chọc người ta thèm khát.
Nhưng chỉ dựa vào mấy cái đinh này đã muốn làm khó anh, hơi bị ngây thơ quá mức.
Đỗ Lai nhẹ chân nhẹ tay quét sạch đống đinh trước mặt, đồng thời nhớ tới lần đầu tiên gặp Bạch Ấu Vi, cô ta trào phúng anh.
Cô nói không sai, anh đúng là một tên trộm.
Nhưng cùng lúc, anh chính là một ảo thuật gia.
Hai thân phận này thỉnh thoảng tráo đổi, thỉnh thoảng kiêm nhiệm, cho nên chính anh thực ra không hiểu rõ, cuối cùng anh là tên trộm hay ảo thuật gia?
… Không sao.
Anh tiếp tục đi vào trong phòng, động tác vừa nhanh vừa nhẹ, không gây ra một tiếng động.
Mở cửa phòng ngủ, trên giường có hai bóng người đang đắp chăn nhô lên, túi vải canvas treo trên mắc áo cách mặt đất hơn một mét.
Trong lòng Đỗ Lai thắt chặt, hô hấp ngừng lại, động tác càng lúc càng chầm chậm, uyển chuyển…
Anh nhẹ nhàng cầm hai sợi dây của túi vải, thu lại, sau đó y theo đường cũ, từng bước lui về —
Dùng mảnh ghép trò chơi đổi đạo cụ, thoạt nhìn là rất ngu, nhưng anh cảm thấy giá trị.
Nhưng nếu không cần mảnh ghép trò chơi vẫn có món đạo cụ đó, anh sẽ cảm thấy càng đáng giá.
…
Đỗ Lai lùi một đường ra ngoài cửa, đứng trong hành lang không tiếng động áng chừng túi vải canvas, bên trong phồng to, trọng lượng không nhẹ.
Cô ta có tự đại quá không?
Dám đem đạo cụ quan trọng như vậy, tùy ý đặt bên cạnh giường, hay cô chắc chắn bẫy rập của mình có hiệu quả?
Đỗ Lai cong môi cười, xách túi trong tay, bước chân nhanh nhẹn bỏ đi.
Anh không quay về chỗ ở của mình mà lựa chọn phương hướng ra khỏi thành phố.
Bởi vì không muốn thu hút sự chú ý của người khác, xe của anh dừng ở nơi kín đáo. Ban đêm tối tăm, có mấy vì sao thưa thớt, anh vất vả chạy đi.
Đi tới đầu đường, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người.
— ba giờ sáng, có một người đứng giữa đường.Việc này khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Đỗ Lai bước đi thận trọng, chậm lại,
Đêm nay nhiều mây, mây đen che khuất ánh trăng, khiến màn đêm u ám, anh không thấy rõ mặt của đối phương.
Chỉ có thể nhìn ra đó là một người đàn ông cao hơi gầy, lẳng lặng đứng cách chỗ anh không xa, ý đồ không rõ.
80, 90% là người đến có ý đồ không tốt.
Đỗ Lai bình tĩnh dừng lại, trong đầu cực nhanh xây dựng tuyến đường chạy trốn và sách lược ứng phó.
Lúc này, gã đó nói chuyện.
Giọng nói như con sông thanh tịnh và đẹp đẽ, bình tĩnh, ôn hòa, lạnh như băng.
“Có phải mảnh ghép trò chơi ở trên người mày không?”