Đỗ Lai hoàn hồn, chậm rãi thu hồi tay của mình…
Nhưng ánh mắt của anh nhìn chằm chằm búp bê trên bàn trà.
Bạch Ấu Vi hơi nhướng mày, trong lòng cảm thấy nghi ngờ. Rất nhiều người muốn có được búp bê thế thân, nhưng thần thái biểu hiện của Đỗ Lai… So với những người khác, có một chấp niệm không phải nó không được.
Việc này rất kỳ lạ.
Có điều cô luôn luôn lười chõ mõm vào, chỉ cần Đỗ Lai lấy ra mảnh ghép trò chơi, cô có thể thực hiện giao dịch.
Ở áo hoodie của Đỗ Lai có một cái túi rất rộng, ở chính giữa cái áo, hai đầu thông nhau.
Anh móc từ trong túi ra từng mảnh ghép trò chơi một đặt trên bàn trà.
Một mảnh, hai mảnh, ba mảnh… Sáu mảnh, bảy mảnh.Hết.
Bạch Ấu Vi lành lạnh nhìn anh, “Này, đã nói mười mảnh ghép trò chơi.”“Tôi biết, mười mảnh ghép trò chơi.” Biểu cảm Đỗ Lai không thay đổi, chậm rãi nói, “Mười mảnh… Mảnh ghép trò chơi đã sử dụng. Nhưng cái tôi đưa cho cô là sáu mảnh ghép trò chơi đã sử dụng, cùng với một mảnh chưa được sử dụng.”
Trong lòng Bạch Ấu Vi không nhịn được gấp gáp, rạo rực.
Mặt những người khác trong phòng cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Đàm Tiếu trực tiếp thốt lên: “Anh có ngu không? Bản thân giữ lại mảnh ghép trò chơi chưa sử dụng không tốt sao? Cần gì dùng để đổi đạo cụ?”
Búp bê thế thân chỉ miễn trừ thương tổn mà mảnh ghép trò chơi có thể trực tiếp khiến người chơi rời khỏi trò chơi. So sánh đối lập, rõ ràng mảnh ghép trò chơi có giá trị hơn!
Lấy ví dụ một trường hợp đơn giản nhất —
Ở trong “Cô dâu cuối cùng”, nếu người chơi bị Công tước bắt được sử dụng búp bê thế thân sẽ nhận hậu quả gì? Trong một thời gian ngắn đúng là có thể miễn trừ tổn thương, vậy hết thời gian thì sao? Người chơi bị cố định trên dụng cụ tra tấn, vẫn sẽ chết! Trừ phi trong khoảng thời gian đó, có người chơi khác thông quan trò chơi!
Như vậy, biểu hiện của Đỗ Lai quá khác thường.
Bạch Ấu Vi vươn tay, sờ từng mảnh ghép trên bàn uống trà.
Đụng tới mảnh thứ bảy, cô dừng lại.
Đúng là mảnh ghép trò chơi chưa sử dụng, khi chạm vào trong đầu sẽ hiện lên tin tức.
Cô nhìn Đỗ Lai, con mắt hơi nheo lại, không tiếng động ngưng mắt nhìn, có dò xét, cũng có nghi vấn.
“Các người không cần hoài nghi mục đích của tôi.” Đỗ Lai cong môi cười, có chút hư hỏng, cũng có chút soái, “Mảnh ghép trò chơi có thể khiến người chơi thoát khỏi trò chơi, nhưng, mảnh ghép trò chơi không thể khiến người chơi thắng trò chơi, mà cái tôi muốn là thắng.”
Ngón trỏ Bạch Ấu Vi nhẹ nhàng gõ hai cái trên bàn trà.
Cô xem Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc trầm ngâm chốc lát, nói với cô: “Làm giao dịch, trọng ở thành tín.”
Bạch Ấu Vi như có điều suy nghĩ, “Ừm… nên trọng ở thành tín.”
Cô cầm lấy con búp bê trên bàn uống trà, cất đi, nói: “Tôi không đổi.”
Đỗ Lai suýt nữa không khống chế được biểu cảm!
“Không đổi?” anh ngạc nhiên hỏi, “Không phải cô vừa nói trọng ở thành tín sao?!”“Đúng vậy, cho nên không đổi.” Bạch Ấu Vi dửng dưng như không, “Trước đây tôi đã nói, mười mảnh ghép trò chơi đổi búp bê, nhưng anh chỉ có mảnh ghép trò chơi.”
“Trong bảy mảnh ghép trò chơi có một mảnh mang quyền được miễn!” Đỗ Lai cắn răng nghiến lợi nhấn mạnh, “Chỉ một mảnh này! Là có thể bù đắp mười mảnh đã sử dụng!”
“Không phải.” Bạch Ấu Vi khẽ gật đầu một cái, “Anh vừa nói, mục đích của anh ở chỗ thắng, tôi cũng có mục đích của tôi. Mục đích của tôi ở chỗ thu thập mảnh ghép trò chơi, đương nhiên số lượng càng nhiều càng tốt. E rằng, ở trong mắt người khác, một mảnh ghép trò chơi như vậy vô cùng quý giá, nhưng trong mắt tôi, một mảnh chỉ là một mảnh, bởi vì … một mảnh này khiến tôi ít đi ba mảnh, tôi không chấp nhận được việc này.”
Đỗ Lai xem Bạch Ấu Vi, lại nhìn Thẩm Mặc, ngón tay chỉ vào họ: “Các người trêu chọc tôi?!”
Làm giao dịch ở đây?
Rõ ràng là cố ý bới móc!
“Không có ah ~” Bạch Ấu Vi ngồi ở trên ghế sô pha, thờ ơ nói, “Anh có thể dùng mảnh ghép trò chơi này đi đổi bốn mảnh đã sử dụng, góp đủ mười mảnh rồi tới tìm tôi, chào đón bất cứ lúc nào ~”