Rầm, rầm, rầm —
Cục diện giằng co, bị tiếng đập cửa cắt đứt.
Thầy Thừa đi cửa.
Một chàng trai trẻ mặc áo hoodie có mũ màu xám lạnh đứng bên ngoài. Anh kéo cái mũ rộng rãi xuống, để lộ gương mặt tươi cười, hai cái răng khểnh khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
“Tôi là Đỗ Lai, xin hỏi Bạch Ấu Vi có ở đây không?”
Thầy Thừa ngẩn người, quay đầu nhìn với vào trong phòng, “Vi Vi… Có người tìm cháu.”
Không cần thầy Thừa nói, Bạch Ấu Vi đã nghe thấy, cô giơ lên đôi tay bị trói, dùng sức đập Thẩm Mặc một cái!
“Mau thả em ra!”
Để cho người ngoài thấy còn thể thống gì!
Để mở nút trói, Thẩm Mặc miết một đầu, khẽ kéo một cái đã bung ra.
Hai tay của Bạch Ấu Vi cuối cùng được tự do, không có móng tay không cào anh được, cô tức giận véo thịt trên cánh tay anh!Thẩm Mặc túm tay cô, thấp giọng cảnh cáo: “Đủ chưa?! Còn xấu tính, buổi tối anh trói cả người em!”Mặt Bạch Ấu Vi đỏ lên, tức giận lại véo anh một cái, “Hạ lưu!”
Thẩm Mặc sửng sốt, làm sao anh lại hạ lưu?
Đầu kia, Đỗ Lai đã đi tới, trên mặt mang nụ cười vô hại.
“Đã lâu không gặp a, Bạch tiểu thư ~” anh cười tủm tỉm đi tới trước mặt Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc, quan sát vài lần, “Nghe nói cô ra khỏi trò chơi số 24, chưa kịp chúc mừng cô có thêm một cái đạo cụ.”
Vẻ mặt Bạch Ấu Vi khinh bỉ nhìn anh: “Người khác chúc mừng tôi nhặt về một cái mạng, anh chúc mừng tôi có thêm một cái đạo cụ, tôi còn sống không đáng để anh chúc mừng sao? Đối nhân xử thế đừng nhỏ mọn như vậy?”
Đỗ Lai: “…”
Anh bị nghẹt thở, nụ cười thu liễm bớt, “… Xem ra tâm tình hôm nay cô không được tốt.”
“Đúng vậy, cho nên tốt nhất anh đừng cò kè mặc cả với tôi.” Bạch Ấu Vi nói chẳng khách sáo, “Muốn đổi đạo cụ, lấy ra mười mảnh ghép trò chơi! Thiếu một mảnh không bàn nữa ~”
Đỗ Lai sớm thèm nhỏ dãi con búp bê thế thân của cô đã lâu, Bạch Ấu Vi không nghĩ ra lý do thứ hai anh ta tìm đến cô.
“Đương nhiên, ghi giá công khai, tôi thích giao dịch như vậy.” Đỗ Lai cười, nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Ấu Vi, “Làm sao tôi xác định, búp bê thế thân còn ở trong tay cô? Chưa biết chừng… Đã bị cô dùng hết trong trò chơi thì sao?”
Bạch Ấu Vi hơi cau mày, trầm mặc hai giây, lên tiếng: “Tiểu Tân, cầm túi vải của chị ra đây!”
Phan Tiểu Tân ngẩn người, chạy chậm vào phòng ngủ, một lát sau cậu ôm ra một cái túi vải canvas, đưa cho Bạch Ấu Vi —
Ánh mắt Đỗ Lai nóng hơn vài lần, nhìn chằm chằm cái túi kia.
Mà động tác của Bạch Ấu Vi vô cùng thô bạo. Cô kéo khóa túi vải, trực tiếp lật ngược 90 độ, đồ vật bên trong rơi hết xuống ghế sô pha!
Búp bê thế thân ở trong đó.
Cô cầm con búp bê, đặt lên bàn trà, động tác dứt khoát lưu loát, không hề thể hiện sự quyến luyến vì cái đạo cụ này.
“Ừm, kiểm hàng đi!” Bạch Ấu Vi nói.
Thái độ của cô không sợ hãi, hoàn toàn không lo lắng Đỗ Lai cầm đồ đạc bỏ chạy.
Đỗ Lai không khỏi càng cảnh giác vài phần.
Anh quan sát người trong phòng một lần nữa, Đàm Tiếu, thầy Thừa, Phan Tiểu Tân, cùng với… Thẩm Mặc ngồi bên cạnh Bạch Ấu Vi.
Sau đó vươn tay, anh cẩn thận chạm vào con búp bê trên bàn trà.
[búp bê thế thân: Có thể trở thành cơ thể thứ hai của người sử dụng, trong 36 giờ đồng hồ thừa nhận tất cả thương tổn, cho đến tổn hại triệt để.]
Không sai!
Giống với điều Bạch Ấu Vi viết trên thông báo y như đúc!
Cái anh muốn chính là cái này!
Trái tim Đỗ Lai đập dữ dội, hận không thể ngay lập tức ôm con búp bê vào lòng, đến ngón tay chạm tới nó cũng hơi run lên.
Nhưng mà, một bàn tay khác đè lên trên con búp bê thế thân.
Thẩm Mặc nhắc nhở anh: “Đồ vật của anh, chúng tôi chưa nhìn thấy.”