Món quà kết hôn của chú đã tới.
Một con dê. Một con dê mẹ.
Có vẻ như chúng tôi chỉ nên vắt sữa chúng vào mùa đôn mà thôi. Tôi được bảo là hãy trông chừng nó bởi vì nó đã được thuần hoá.
Thật vậy, nó đứng cạnh Aina một cách ngoan ngoãn.
Vì tôi không thể để nó ở ngoài như vậy, tôi dùng các vật gần đó để xây một chuồng dê, với các dụng cụ mà tôi mượn từ chú. Khi mà tôi trải cỏ khô vào bên trong, nó nhìn rất được đấy chứ.
Ngay cả con dê cũng thấy hài lòng nữa mà, bởi vì nó mau chóng vào trong chòi và nghỉ ngơi.
“Con dê này hiền thật đấy. Tôi rất là bất ngờ luôn.”
“Có vẻ như vậ- Uwah!!”
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, tôi cảm thấy cái gì đó tông tôi từ phía sau.
Tôi mau chóng lăn nhào về phía trước từ cú ngã ấy.
Khi tôi quay lại để kiểm tra rằng ai đang ở đằng sau thì con dê đang đứng đó một cách đầy tự hào.
“Như thế nào lại như thế này chứ……?”
Con dê nâng chân của mình lên một cách hào hứng và đứng trên hai chân sau.
Vẻ hưng phấn đó cứ như nó đang cố tỏ ra nguy hiểm vậy.
…….Có lẽ nào, tôi đang bị hăm doạ không?
Ngay lập tức, Aina-chan cột chặt con dê lại vào một cái cọc trên mặt đất.
Tôi sau đó phát hiện ra rằng dê là những con vật hoang dã.
Nhìn kĩ hơn thì, cặp mắt của nó thì đáng sợ quá chứ.
Nghĩ lại thì, những con cừu trong làng đang gặm cỏ một cách cao quí. Tôi hối hận rằng tôi đã chọn dê.
Tôi bảo Aina-chan cẩn thận, nhưng có vẻ như gần em ấy thì nó rất là hiền lành.
Nó còn để Aina-chan vắt sữa của mình nữa mà.
Tại sao nó chỉ hung dữ vơi tôi thôi nhỉ. Tôi muốn nói với con dê như vậy.
Tệ hơn cả là, có vẻ như con dê cố tính húc đầu tôi mọi lúc có thể.
Một lần thì, trong khi Aina-chan đang chờ tôi trước cửa, tôi chạy về phía em ấy với một nụ cười trên môi. Nhưng trước khi tôi kịp vào nhà thì nó húc bên hông tôi.
Trùng hợp thay, nó đâm trúng phần đầu gối, một vị trí quan trọng trên cơ thể con người, nên tôi bật phốc lên.
Thì Aina-chan lo lắng cho tôi và nhẹ nhàng chữa thương cho tôi nên nó cũng ổn thôi.
Chú tôi cho tôi một món quà cưới kì lạ.
Tôi muốn cảm ơn chú tôi.
◇◇◇
Bên ngoài ngôi nhà, tôi bị con dê độc ác đó chà đạp, nhưng khi vào trong thì tôi cứ như được chữa lành vậy.
Con mèo mà tôi nhận từ đồng nghiệp tôi, Rossa, vẫn còn là một em bé, đi đâu cũng đi theo Aina-chan hết.
Thêm vào đó, Rossa không hề quan tâm tới tôi.
Tuy vậy, mỗi khi mà Aina-chan làm một vẻ mặt hạnh phúc trong lúc Rossa nằm trên đùi em ấy ấy và em âu yếm nó. Con mèo kêu lên với một vẻ mặt như vậy nhìn cũng rất là dễ chịu.
Gần đây chúng tôi cũng có những khoảnh khắc thư giãn như vậy.
Trong thành phố thì chúng tôi gần như chúng tôi không có dịp để thậm chí ngồi xuống nói chuyện.
Vài tháng từ lúc nó sinh ra, Rossa đang lớn rất tốt.
Lông nó thì sạch sẽ, và dì cũng nói rằng con mèo cũng rất là dễ thương nữa.
Nó khá là giống Aina-chan. Nó cũng có các cặp mắt hình hạt dẻ.
Có vẻ đúng là chó và mèo giống chủ nhân của mình thật.
“Aina-chan, anh pha ít cà phê nhé?”
“Anh có thể pha à?”
“A, ít nhiều thôi.”
Bởi vì tôi đã sống một mình khá lâu rồi mà.
Nghĩ cho kĩ thì, đã khá là lâu rồi kể từ lần cuối cùng tôi pha cà phê.
Từ khi mà em ấy sống cùng tôi, tôi chưa hề pha cà phê nữa.
Aina-chan bảo rằng em ấy sẽ pha vì em ấy không hề tin tưởng khả năng pha cà phê của tôi, nhưng vì Rossa đang ngủ cho nên em ấy không thể di chuyển.
“Anh sẽ cố hết sức.”
“Cà phê thì ở trong hộp đỏ là cho khách.
“Hiểu rồi.”
Có vẻ như máy pha cà phê được bà chủ nhà đưa cho. Tôi cũng có thể thấy những thứ mới hơn.
Nghĩ kĩ lại thì, loại cà phê mà tôi uống ở nhà có thể đã hư từ đời nào rồi.
Tôi xay hạt cà phê. Tôi đặt phần lọc trong môt ngăn đặc biệt, đổ cà phê đã xay vào và đổ nước lên.
Trong khi tôi chờ cà phê nhỏ giọt thì tôi thấy chán.
Khi tôi bảo Aina-chan rằng “Anh muốn ăn cái gì đó nếu có thể,” và em ấy bảo tôi rằng có cái bánh mà em ấy làm từ hôm qua trên kệ.
Cái bánh đó được làm với quả khô. Khi tôi cắt nó, một mùi hương ngọt ngào trào ra.
Tôi đặt miếng bánh đã cắt lên đĩa và tiếp tục chờ cà phê nhỏ giọt.
Một khi cà phê đã pha xong thì tôi rót nó vào một cái ly và đặt đường và sữa kế bên nó trên một cái đĩa. Tôi sau đó mang chúng ra phòng khách.
Khi tôi ngồi kế Aina-chan, em ấy lườm tôi.
Vì chúng tôi chưa bao giờ ngồi kế nhau như này, có thể em ấy đang dè chừng tôi.
Có khi nào tôi vẫn là một tên ngoại quốc đáng nghi không?
Tôi không muốn hỏi.
“Aina-chan em uống cà phê với ba muỗng đường và thật nhiều sữa phải không?”
“……Phải.”
Tôi khuấy phần đường và sữa vào cà phê và đưa cho em ấy.
Rossa đang ngủ trên đùi em ấy cho nên nó sẽ rất nguy hiểm nếu như em ấy làm đổ cà phê nên tôi nhẹ nhàng bưng con mèo lên và đặt nó vào cái giỏ vừa là giường ngủ của nó.
Khi tôi trở về bên Aina-chan và hỏi tôi có thể ăn bánh không, em ấy trả lời rằng tôi có thể.
Tôi bắt đầu ăn phần bánh tự làm của Aina-chan.
Lấy một miếng bằng nĩa.
Ngon quá đi!!
Nó mềm và có một chút vị rượu. Nó cũng có trái cây khô nên vị của nó rất là khó tả.
Aina-chan, nó ngon lắm luôn! Em có thể bán nó luôn cũng được!
Khi tôi đặt đĩa bánh xuống bàn và nhìn em ấy để cảm ơn thì, Aina-chan vừa nhìn tôi vừa đỏ mặt.
“A, xin lỗi!”
Ngay tại lúc đó, tôi thử đặt mình vào tình huống của Aina-chan.
Một tên đàn ông ngoại quốc cẩu thả đòi đồ ngọt và còn ngồi cạnh em ấy và ăn bánh một cách vô sỉ nữa chứ.
Không không không không!! Đáng kinh tởm quá đi!!
Khi tôi cố đứng dậy một cách hoảng hốt, Aina-chan nắm lấy tay áo của tôi.
“Hể!?”
Tôi cứng người vì bất ngờ.
“……”
“À, ừm.”
Aina-chan chỉ hơi đứng dậy và nhìn tôi với hai đôi mắt đẫm nước mắt.
Bây giờ, tôi nên xin lỗi vì tôi là một tên đàn ông vô sỉ như vậy.
Nhưng Aina-chan chỉ nói rằng, “Không phải việc đó,” và lắc đầu.
Tôi nên làm gì đây? Tôi không biết phải làm gì khi không biết em ấy đang nghĩ gì hay em ấy muốn cái gì.
Điều duy nhất mà tôi phát hiện là Aina-chan xem tôi như một con người đáng kinh tởm.
Khi tôi lục lọi trong túi của mình một cách hoảng hốt thì bên trong đó có một cái bút và một mảnh giấy.
Tôi đưa cho em ấy với đôi tay run rẩy rằng em ấy hãy viết những gì mình muốn trên giấy.
Nhận cây bút và mảnh giấy, Aina-chan viết xuống thứ gì đó. Có vẻ như đó la những con chữ, nhưng em ấy không muốn đưa cho tôi.
Tôi đang ở trong một tình huống kì cục, cho nên tôi ngồi xuống ghế.
Tôi không có run, nhưng tôi đang rất là lo lắng.
Có vẻ như việc đó cũng như những gì Aina-chan đang cảm thấy, người đang nhìn mảnh giấy một cách lo lắng.
Em ấy đã viết cái gì nhỉ.
-Chirin- tiếng chuông trên cổ của Rossa vang lên.
Con mèo con vừa mới thức dậy nhảy lên, hướng về phía đùi của Aina-chan.
“Kyaa!”
“A!”
Bởi vì Rossa nhảy lên, mảnh giấy trên tay Aina-chan rơi ra.
Tôi nắm lấy mảnh giấy rớt xuống sàn
“!?”
Ngay lúc mà tôi có nó trong tay, những từ trên đó đập vào mắt tôi.
Đó là một thứ mà tôi không hề ngờ tới.
“Ich mag dich sehr. (Em yêu anh)”
Tôi bất ngờ đến mức chảy máu mũi.
◇◇◇
Tôi chưa bao giờ nhận ra rằng Aina-chan thích tôi.
Không, đúng ra thì, không có lí do nào mà em ấy sẽ làm những món ăn ngon như vậy cho ai đó mà em ấy ghét.
Tôi chỉ không biết thôi.
Và như thế này, cả hai chúng tôi sống một cách hạnh phúc cùng nhau sau khi chúng tôi mở lòng với nhau.
Aina-chan thì vẫn cứ như vậy, nhưng ngay cả việc đó thì cũng dễ thương đến khó cưỡng.
Chúng tôi dành tuần trăng mật của chúng tôi một cách yên bình.
----------------
Xong bốn chương. Dù là bốn chương có ngọt nhưng không đủ ngọt. Thuyền Aina với Emmerich yếu quá, chẳng thấm vào đâu.
P/S: Trans thực sự không thích Emmerich cho lắm, tính cách kì kì sao sao á :v
Fun fact: Emmerich gọi Aina là Aina-chan tận 84 lần trong ba chương này :3