Tốn khoảng sáu tiếng đi xe để tới nhà chú tôi. Đó là một chuyến đi dài.
Tôi gửi hành lí của mình đến trước.
Những thứ mà chúng tôi mang theo là các túi nhỏ cùng với bữa ăn của chúng tôi, thêm cùng một cái giỏ mang theo thành viên mới trong gia đình của chúng tôi.
Đã tới giờ lên xe rồi. Tôi xác nhận địa điểm tới với tài xế và leo lên xe.
Bên ngoài cửa sổ, của máy chạy hơi nước cứ thế mà băng qua chúng tôi. Gần đây, có vẻ như có nhiều máy hơi nước như vậy nữa.
Đường cho xe dần vắng hơn.
Trong khi những thay đổi của thành phố mà tôi lớn lên, tôi rời khỏi thành phố mà tôi lớn lên.
Xe chật kín người.
Bằng cách nào đó, chúng tôi lấy được mấy ghế trên chiếc xe cuối cùng. Aina-chan ngồi trong góc trong khi tôi ngồi kế em ấy.
Những tên đàn ông trong xe đang nhìn em ấy.
Mái tóc màu bạc tự nhiên và đôi mắt màu xanh dương trong veo như thế này rất là khó kiếm mà. Ngưng nhìn đi, tôi muốn hét lên như vậy.
Tuy vậy em ấy vẫn không màng tới các ánh nhìn ấy, chỉ tập trung vào con mèo đang lú đầu ra khỏi giỏ mà thôi.
Có một thị trấn trên đường, chúng tôi dừng khoảng nửa tiếng.
Có một công viên gần đó nên chúng tôi định là sẽ ăn trưa tại đó.
Tôi nhận ra rằng gần đó không có tấm chăn nào để chúng tôi ngồi lên cả nên tôi trải áo khoác của mình ra cho em ấy ngồi lên.
“Tại sao tôi phải ngồi lên một thứ như áo của anh thế.”
“Nếu không thì váy của em sẽ bẩn mất.”
Khi tôi liên tục nài nỉ thì Aina-chan nheo mắt lại lườm tôi và ngồi xuống.
Rossa, trong giỏ, đang ở trên đùi em ấy. Con mèo đang ăn phần cá được mang theo như bữa trưa.
“…….Đồ ăn trưa, anh có thể ăn chúng.”
“A, phải rồi.”
Bởi vì Aina-chan chưa đụng đến đồ ăn của mình, tôi đang chờ em ấy như một chú chó ngoan ngoãn.
Bởi vì tôi được sự cho phép của chủ nhân tôi, tôi mở hộp ăn trưa ra.
Bánh mì kẹp với thịt và rau củ, các viên thịt xiên que, xúc xích nướng và các gỏi cuốn với trứng. Thịt chiên với gai vị cuốn trong phô mai và rau củ. Các củ hầm và thịt xông khói cắt mỏng.
Hộp đồ ăn trưa toàn là những thứ mà tôi thích.
Dù rằng tôi đã nói cảm ơn, em ấy từ chối nó bảo rằng em ấy chỉ làm từ các đồ ăn thừa còn sót lại thôi.
Tuy vậy, tôi vẫn thấy vui.
Tôi phần cho Aina-chan đủ đồ ăn trên một cái đĩa và bắt đầu ăn.
Chúng đều rất là ngon. Nó ngon hơn vì chúng tôi đang ăn cùng nhau.
Một tiếng sau. Xe rời đi theo như lịch trình.
Chúng tôi đến ngôi làng mà chúng tôi chuyển đến vào tám tiếng sau.
Có nhiều nơi với tuyết dày cho nên chuyến đi hơi bị trì hoãn một chút.
Tôi đã đến thăm ngôi làng mà chú tôi ở từ khi tôi còn nhỏ. Nó hơi giống ngôi làng của Ritz-kun. Sẽ tốt nếu như em ấy thích nơi này, tôi nghĩ vậy.
Đó là một ngôi làng nhỏ ở vùng quê.
Còn có ít người hơn nơi mà Aina-chan đã từng ở nữa.
Vì đó là một nơi như vậy, chúng tôi cần phải cẩn thận về tiếng tăm của mình.
Sẽ bất khả thi nếu như một người phụ nữ và đàn ông không có liên quan tới nhau sống dưới một mái nhà như chúng tôi đã làm trên thành phố..
Và thế, tôi cẩn thận thảo luận với cô ấy và điền giấy đăng kí kết hôn của đất nước này.
Đương nhiên, với điều kiện rằng cuộc hôn nhân này sẽ chấm dứt nếu như Aina-chan ghét nó.
Tôi định là sẽ mang em ấy về đất nước của mình mà.
Tôi chỉ tạm thời trông giữ em ấy cho tới khi gia đình em ấy hết giận mà thôi.
Tôi không biết được việc gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Sẽ tốt nếu như chúng tôi có thể chuyển đến làng Ritz-kun sống, nhưng nếu như Aina-chan không muốn thì tôi không còn cách nào khác mà sống tại nơi này.
Thì, làm việc trong quân đội không có hợp với tôi cho nên sẽ không tệ lắm nếu như dành thời gian một cách thoải mái tại đây.
Dì và chú chào đón tôi, người mà hai người chưa từng thấy mặt sau gần một thập kỉ, cũng như Aina-chan.
Họ hỏi chúng tôi muốn cừu hay dê cho món quà cưới, nhưng thực sự thì tôi không biết rõ những thứ khác nhau đó cho nên tôi cứ chọn đại.
Dì tôi giữ cho căn nhà mới thật sạch.
Còn có nhiều không gian hơn căn nhà mà chúng tôi từng sống nữa chứ. Phòng ngủ, phòng riêng, phòng khác, nhà bếp, toa-lét và nhà tắm.
Khi tôi đang kiểm tra các phòng, tôi nhận ra một điều quan trọng.
—Tôi nên làm gì đây? Chỉ có một phòng ngủ thôi!!
Đó là một điều tự nhiên vì chúng tôi chuyển tới đây sống như vợ chồng mà.
“A-Aina-chan, em có thể dùng nơi này.”
“Tại sao lại thế.”
“Anh sẽ ngủ trên ghế trong phòng khách.”
“Như thể ngủ trên đó sẽ làm anh đỡ mệt vậy!?”
“Nó ổn mà!”
Chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện tương tự không lâu về trước.
Nhưng thật sự sẽ không có vấn đề nào đâu.
Khi tôi còn làm trong quân đội thì, tôi phải ngủ trên mặt đất với giấy báo như mền thôi.
Khi tôi nói với em ấy như vậy, em ấy bảo tôi muốn làm gì thì làm.
Dì chuẩn bị bữa tối, nên chúng tôi dùng chúng.
Ngày hôm sau chúng tôi dỡ hành lí ra.
Chúng tôi cũng đi mua sắm ở khu chợ trong làng.
Aina-chan vẫn chưa quen với nơi này. Có lẽ vi lý do đó, em ấy đi sau tôi và nắm lấy tay áo tôi. Rất là đáng yêu.
Sau khi trở về nhà, chúng tôi tiếp tục việc tháo dỡ hành lí
Có hai cái ly.
“Uống cái này sau hai tiếng! Bởi tôi sẽ không pha cho anh nữa đâu! Sau hai tiếng, cho dù nó có bụi đi chăng nữa, anh phải uống nó! Im miệng và làm theo đi!” Là những gì mà tôi đang mong chờ, nhưng cái ly thứ hai là của Aina-chan. Tôi mừng thầm trong bụng.
Khi tôi mang tới một cái ghế từ ghế bố và mời em ấy ngồi thì, em ấy ngồi xuống mà không nói gì hết.
Chúng tôi ngồi giữa đống hành lí và ăn phần bánh trái cây mà chúng tôi mua từ cửa hàng.
Trong cái túi gần bụng của tạp dề, thì có con mèo Rossa. Tôi ghen tị vì con mèo đang ở trong một vị trí như vậy.
Nhận thấy ánh nhìn của tôi, Aina-chan giải thích trong lúc âu yếm con mèo với một vẻ mặt rất đỗi dịu dàng.
“Đứa bé này, nó sẽ buồn nếu như không có ai vuốt ve mình.”
“Hể, Hểhhhhh~”
Tôi cũng muốn nói rằng tôi cũng như thế nếu như em ấy không quan tâm tới tôi, nhưng tôi sợ nghe em ấy nói, “Thế, à,” nên tôi giữ im lặng.
Cái bánh mà chúng tôi mua từ cửa hàng thì khô và vụn, dễ gây khát.
Cái bánh mà Aina-chan làm thì mềm và tươi.
Khi tôi nói vậy, em ấy la tôi, nói rằng em ấy không thể làm vì em ấy thiếu nguyên liệu.
Có vẻ như tôi đang hối thúc em ấy.
“Dù vậy, được ăn bánh cùng Aina-chan thì rất là vui.”
“……”
Những lời mà tôi thốt ra bị lờ đi.
Có thể là em ấy không thể nghe tôi vì tôi nói nó một cách nhỏ nhẹ.
Những ngày mà chúng tôi ở thành phố, ngày nào cũng bận rộn hết.
Ngay cả vào những ngày nghỉ, tôi ngủ nướng vì quá mệt. Tôi thực sự thấy xin lỗi về việc đó.
Sẽ tốt biết mấy nếu như tôi có thể cùng em ấy ngắm cảnh, nhưng đã quá trễ để hối hận rồi.
Ngay cả với một cuộc sống như vậy, Aina-chan chưa hề phàn nàn dù chỉ một chút.
Hơn nữa, em ấy còn ủng hộ tôi qua những bửa ăn và các phần ăn trưa nữa.
Tôi nhận ra rằng tôi chưa bao giờ thực sự cảm ơn em ấy cả. Có thể bây giờ thì đã quá trễ nhưng tôi vẫn cứ thế mà cảm ơn em ấy.
“Aina-chan.”
“Cái gì?”
“Cảm ơn em.”
“!?”
Aina ngây ngốc một lúc. Sau đó em ấy hỏi tôi việc gì đã xảy ra.
Ngay cả khi em ấy hỏi tôi, vì một lý do nào đó mà tôi không thể trả lời. Tôi chỉ có thể nói nhỏ những lời cảm ơn mà thôi.
Aina-chan nhìn tôi một cách bình tĩnh.
Em ấy nhìn tôi một cách tò mò.
Thật tình luôn đấy, tôi nên làm sao để cô ấy tin rằng tôi không phải là một người mờ ám đây.
Cách duy nhất có thể là thật lòng với những cảm xúc của mình.
Cuối cùng thì, tôi quyết định là sẽ nói những cảm xúc mà tôi có dành cho em ấy sau một khoảng thời gian dài.
“Aina-chan.”
“Thì sao nào?”
“Anh, yêu em, Aina-chan.”
“!”
Cặp mắt to tròn của Aina trở nên tròn hơn nửa.
Tôi vừa hối hận vừa vui mừng khi nói ra điều đó, và tôi mừng rằng tôi nhận lại được một cảm xúc như vậy.
Không có một phản ứng nào được một luc rồi, nên tôi nhìn sang Aina-chan một cách cảnh giác.
“A.”
“——!!”
Em ấy nhanh chóng quay mặt đi.
Aina-chan đang đỏ mặt đến mức không thể đỏ hơn nữa.
“Aina-chan, em ghét anh à?”
Khi tôi liều hỏi như vậy, em ấy cúi đầu xuống.
Tuy vậy, không lâu sau đó, em ấy lắc đầu.
“—Vậy thì em có thích anh không?”
Không có nhiều cơ hội như này, nên tôi hỏi.
Aina-chan còn đỏ mặt hơn nữa.
“A, xin lỗi em, ừ,”
Em ấy đang khóc ra nước mắt kìa.
Tôi không muốn làm em ấy khóc.
Tôi có thể được tha thứ nếu như tôi cúi đầu sát đất để nhận tội.
Tôi quỳ xuống và chuẩn bị cúi đầu.
“Ừm, anh rất là xin lỗ-“
“—Rossa!”
Những lời xin lỗi của tôi trùng lặp với tiếng Aina-chan gọi Rossa.
Rossa nhảy ra từ túi của tạp dề.
Bởi vì em ấy đột ngột đứng lên, với về phía con mèo, em ấy mất thăng bằng.
Đương nhiên tôi đã ở đó để đỡ em ấy.
“C-Cảm ơn.”
“Không sao cả.”
Hơn nữa, tôi nên là người cảm ơn nhỉ? Tôi gần như nói ra luôn rồi.
Tôi không muốn buông ra nhưng tôi đỡ em ấy dậy.
Người của Aina-chan thì rất là thơm, và người em ấy thì rất là mềm mại nữa.
Nó tuyệt vời đến mức tôi nghĩ mình có thể tưởng tượng một số thứ trong vài tháng tới sau việc này mất.
Bởi vì tôi không thể che dấu những suy nghĩ xấu xa ấy của mình, tôi che miệng mình lại để không bị bắt.
Dù tôi có thể cảm thấy ánh nhìn của tôi đã làm lộ nó ra rồi.