Hôm nay tôi sẽ đi chơi với Sieg sau một khoảng thời gian dài.
Tôi gần đây đã học được cách làm rượu từ các bạn của cha vợ, nên tôi hỏi cô ấy có muốn đi mua một ít nguyên liệu không.
Theo những gì mà mẹ vợ đã nói, việc tập thể dục đều đặn giúp cải thiện tính tình của phụ nữ mang thai. Cô ấy hay đi dạo quanh vườn hay đến khu vườn gần biệt thự, nhưng đó là lần đầu tiên chúng tôi đi trên đường như thế này.
Vào buổi sáng, khu chợ quá là đông người nên chúng tôi tiến tới khu mua sắm bớt đông đúc hơn.
Thời tiết hôm nay rất là tốt. Cơn gió thổi nhẹ bên má, rất thích hợp cho việc đi dạo.
“Này.”
“Cái gì vậy?”
“Cuối cùng chúng ta cũng ở bên nhau rồi.”
Những ngày vừa qua, tôi không thể ở cùng với Sieg. Nên nó khá là tuyệt khi tôi có thể ở bên cạnh cô ấy mà không cần phải trông chừng gia đình của cô ấy.
Tôi vừa đi vừa nhìn Sieg chằm chằm trong khi đang cười, nên tôi bị rầy bởi Sieg là phải nhìn thẳng khi đi. Tôi xin lỗi và liếc nhìn cô ấy.
Trên đường đến đây, chúng tôi đi xe nửa đoạn đường, đi xuống ở một nơi không xa khu chợ cho lắm để tận hưởng chuyến đi thoải mái này.
Khi chúng tôi tới, phố mua sắm chỉ vừa mở cửa, nên nó không có quá nhiều người cho lắm. Vì như thế chúng tôi sẽ có thể tận hưởng chuyến đi mua sắm này trong lúc nói chuyện.
“Chúng ta sẽ đi mua nguyên liệu làm rượu, phải không?”
“Phải. Dù rằng anh sẽ định mua nguyên liệu để làm một loại thức ăn bảo quản lâu dài được.”
Gần đây, tôi học cách bảo quản một món ăn có tên là ‘Chutney’ từ một người bạn của cha vợ. Đó như là một loại mứt rất được ưa chuộng ở phía Đông.
Nó được làm từ việc đun trái cây và rau củ với gia vị. Nó có thể được bảo quản cho tới gần ba tháng. Nó có thể được dùng như một thành phần của súp, hay có thể như thế mà ăn không với bánh mì.
“Anh muốn thử làm mứt quả dại và bơ đậu phộng.”
Bơ đậu phộng làm vào buổi sáng ngon đến mức tôi muốn thử làm nó.
Khi chúng tôi đến con đường tràn ngập cửa hàng, hàng núi quả lạ và rau củ đập vào mắt chúng tôi.
Tôi hưng phấn cả lên, nhưng giá cả vẫn không có rẻ cho lắm. Trái này từ Nam Âu, nên nó khá là mắc.
Chủ tiệm bảo chúng tôi mua sơ-ri vào mùa này. Những quá màu đỏ lấp lánh như đá quý.
“Rượu sơ-ri cũng rất là ngon nữa, với màu sắc như thế.”
“Nếu mà anh nói về sơ-ri, thì có kirschwasser.”
“A, cái thứ trong Black Forest Cake à.”
Kirshwasser được dùng trong bánh. Được gọi là nước sơ-ri, có một màu trong, nhưng nó cũng được biết tới như ‘thức uống có cồn nặng’ từ độ cồn cao của nó. Tôi nhớ về việc tôi chảy nước mắt khi tôi thử một ít vì tò mò.
“Phải rồi, hay chúng ta không làm bánh nhỉ.”
Sieg thích bánh sơ-ri và các cháu gái của tôi cũng nói rằng chúng thích những thứ làm từ trái cây tươi hơn trái cây bảo quản, nên tôi nghĩ rằng nó sẽ là một ý tưởng không có tệ.
Vì sơ-ri là một sản phẩm đang trong mùa, nên nó rất là rẻ. Tôi mua một lượng lớn và nhà họ mang đến biệt thự.
Hơn nửa chúng tôi cũng nhận được tiền từ cha vợ để mua những thứ vặt vãnh như quả dại, nấm, trái cây và rau củ, nên tôi mua hết những thứ mà tôi thấy tò mò.
Sau đó, chúng tôi cảm thấy đói bụng, nên tôi định mua một ít xúc xích từ một quầy trong công viên.
“Anh sẽ mua thứ gì đó để uống! Em có thế ăn trước~.”
Quầy xúc xích chỉ có bia. Vì người dân ở đây uống bia như uống nước lã, nên họ chẳng còn thứ nào khác. Khi tôi đi bộ thêm một xíu nữa, có một quầy bán nước quả lạnh nên tôi mua hai phần.
Khi tôi đang đi nhanh trở về, ai đó bắt chuyện với tôi.
“Thưa ngài, hay là ngài mua một ít hoa nhỉ?”
Một người phụ nữ có tuổi đang bán hoa gọi tôi tới. Sau đó tôi thấy một bông hoa đỏ tươi. Có vẻ như chúng được trồng trong vườn của bà ấy.
“Tình yêu của ngài sẽ thích lắm nếu ngài tặng cô ấy những bông hoa này."
“Tôi lấy mười bông.”
Vì chúng rẻ một cách bất ngờ, tôi rốt cuộc mua chúng mà chẳng cần suy nghĩ nhiều. Bà chủ tiệm cắt đi cuống hoa một cách gọn gàng và làm thành một bó hoa, cột một ruy-băng quanh nó nữa.
Với một bó hoa trong tay, tôi đi bộ về chiếc ghế mà Sieg đang ngồi chờ.
“Cảm ơn em vì đã chờ!”
“A, xin lỗi vì việc đó.”
“Không, việc này đâu có đáng~”
Tôi đưa ra một phần nước quả mà tôi mua.
“Ồ, em không ăn mà chờ anh à.”
“Em đang nhìn lũ trẻ chơi đùa.”
Gần bên, những đứa trẻ đang la hét và chơi đùa với nhau. Khi tôi nghĩ rằng tôi sẽ sớm có một gia đình như lũ trẻ ấy, tim tôi cảm thấy ấm lên.
“Không quá lâu về trước.”
Tôi ngồi xổm xuống trước Sieg và nói chuyện với đứa con của chúng tôi.
“Hơn nữa,”
“?”
Nhân cơ hội này, tôi tặng cô ấy bó hoa mà tôi đang giấu đằng sau lưng.
“Đây là những cảm xúc của anh dành cho em. Xin hãy nhận lấy nó.”
Tôi đang rất là nghiêm túc, nhưng Sieg chỉ cười.
“Sieg……”
“Cứ như anh lại cầu hôn em một lần nữa vậy.”
Vì lý do nào đó mà nó rất là xấu hổ, nên tôi ngồi lại lên ghế và mở nắp của hộp nước quả ra, đưa một cái cho Sieg và uống cái còn lại.
Từ mùi của xúc xích, bụng của tôi than rằng nó rất là đói bụng. Xúc xích với những gia vị cay cay, đã nguội rồi, nhưng thức ăn từ chính nơi làm ra nó rất là ngon. Nó ngon hơn cả cái mà chúng tôi ăn tại lễ hội tại quê nhà của tôi.
Hai chúng tôi ăn cùng nhau một cách im lặng.
Tôi vẫn chưa no, nhưng tôi cũng không còn đói nữa.
Sau đó, hai chúng tôi đi sâu hơn vào thành phố.
“Tại đây, có nhiều quầy bán thịt quá nhỉ.”
Tôi bất ngờ trước số lượng quầy bán thịt trên đường. Có nhiều quầy thịt tại đây, đôi khi trải dài cả hai bên đường.
“Và như anh dự đoán, chẳng có nơi nào bán thịt tuần lộc cả.”
“Thật vậy.”
Tôi thấy hơi nhớ thịt tuần lộc, nên tôi cứ đi vòng quanh, nhưng đúng là không có quầy nào có hết. Các quầy thịt chỉ có thịt bò và thịt heo, nhưng không có loại thịt được ưa chuông ở Bắc Âu cả.
“Sieg, em có muốn quay trở về sớm hơn không”
“Muốn chứ. Còn Ritz thì sao?”
“Hmm, anh tự hỏi. Anh khá thích nơi này. Tuy vậy, anh hơi lo về ba mẹ của anh nên chúng ta phải trở về.”
Tôi vui rằng Sieg thích quê nhà của tôi, nên tôi đáp lại những lời ấy.
Công viên đã hết đông người vì đã đến giờ ăn trưa. Những đứa trẻ chơi đùa trước mặt chúng tôi đã trở về ăn trưa.
Kề bên tôi, Sieg đang tận hưởng mùi thơm của hoa hồng.
“Này, Sieglinde.”
“Hm?”
“Em có biết ngôn ngữ loài hoa của hoa hồng là gì không?”
“Không.”
Tôi khoác một tay quanh Sieg và tiến gần lại, và thủ thỉ vào tai cô ấy.
“Anh yêu em.”
“!”
Khi tôi nói vậy, hai má của Sieg ửng hồng lên như màu của bông hoa vậy.
Trong lúc yêu thương người vợ đang đỏ mặt của tôi, tôi tận hưởng buổi chiều sáng sớm của mùa hè.
◇◇◇
Khi tôi trở về nhà, các loại rau củ và trái cây mà tôi mua từ các cửa hàng đã được đưa tới. Người quản qia chúng tôi muốn ăn gì cho bữa trưa nhưng tôi nói với ông ta rằng việc đó là không cần thiết vì tôi muốn nấu ăn cùng với Sieg.
Khi chúng tôi nói chuyện với nhau, chúng tôi bắt đầu nhớ về cuộc sống tại vùng đất xa xôi ấy nên chúng tôi dịnh sẽ nấu ăn sau một khoảng thời gian dài.
Chúng tôi mượn mộ góc bếp và bắt đầu nấu ăn.
“Hôm nay chúng ta sẽ là súp tuần lộc! Hay ít nhất là anh muốn nói vậy nhưng vì chúng ta không có chúng nên chúng ta sẽ làm súp thịt cừu viên.”
“Được rồi.”
Về phần thịt, chúng tôi dùng thịt cừu, thứ mà rất nổi dạo gần đây. Tôi băm thịt với hai con dao. Tôi nhờ Sieg gọt rau củ.
Trong một cái nồi, lúa mạch, là loại được phôi khô và nghiền nhỏ, được đun lên. Người làm thịt bảo tôi rằng nếu làm như vậy thịt sẽ ngon hơn.
Tôi thêm thịt băm và gia vị vào một cái tô và nhào chúng cho tới khi chúng dính lại. Cuối cùng, tôi thêm lúa mạch vào và nặn chúng thành các viên vừa ăn.
Khi tôi làm thịt viên, Sieg thêm rau củ và thảo dược vào nồi và đun chúng lên. Một khi chúng đã được đun lên, cô ấy thêm vào bột ớt và cà chua bi để tiếp tục đun chúng.
Cuối cùng, chúng tôi thêm thịt viên vào và nấu chúng ở một nhiệt độ cao hơn. Tôi loại bỏ những chất cặn ra và đun súp lên cho tới khi màu súp chuyển thành màu đỏ. Và thế là ‘súp cà chua với thịt cừu viên với lúa mạch’ đã hoàn thành.
Tôi lấy một ít bánh mì để ăn cùng với Sieg.
Tôi liếc sang nhìn Sieg người đang nếm thử một ít với đầu ngón tay của cô ấy. Từ mặt của cô ấy, tôi có thể kết luận rằng nó rất là ngon.
“Ritz, anh nấu ăn giỏi thật đấy.”
“Phải rồi nhỉ~?”
Bởi vì tôi vừa được khen, mặt tôi giãn ra thành một nụ cười.
Tôi muốn nhìn Sieg ăn, nhưng vì tôi nghĩ rằng tôi sẽ bị la nữa nên tôi quyết định là sẽ thử một miếng.
Thịt viên vo với lúa mạch như thợ làm thịt chỉ cách làm có một vị khác với những thứ mà tôi đã từng thử. Nó khá là dai. Thịt đã ngấm đầy nước súp, làm tăng vị ngon của thịt viên lên.
Súp làm từ cà chua và bột ớt vừa chua vừa cay một cách vừa phải, với một vị đọng lại trên đầu lưỡi khó tả. Rau củ đang trong mùa cũng rất là ngon nữa.
Chúng tôi ăn khoảng hai tô, ăn cho tới khi chúng tôi no sau một thời gian dài.
“Anh thấy hơi buồn ngủ, một ít thôi.”
“Hay chúng ta không ngủ trưa một lát nhỉ?”
“Nó có ổn không, trở nên thoải mái như này.”
“Ổn mà. Anh làm việc quá nhiều rồi.”
Tôi chấp nhận lòng thành của cô ấy, dành buổi chiêu còn lại một cách thoải mái trong phòng.
Hôm nay, Sieg đi chơi với tôi sau một khoảng thời gian dài và chúng tôi còn nấu ăn với nhau nữa chứ. Hôm nay quả là một ngày tuyệt vời.
-----------------
Khi mà bạn nghĩ rằng chương này sẽ không có một chút gì liên quan tới nấu ăn, nhưng không, phần nấu ăn mà bạn không ngờ tới được dồn về phía cuối chương. :v