Tôi xem lại cách làm như thế nào để không bị ong đốt, một đoạn nhỏ được viết trong bài nghiên cứu của cha.
Đầu tiên thì, mặc những màu sắc không có quá nổi bật.
Tôi đã hoàn toàn quên đi việc này. Tôi đi vào rừng mà vẫn mặc những bộ đồ làm từ vải xanh và đỏ
Tiếp đó, không nên hoảng loạn trước ong. Quan sát những hành vi của chúng trước.
Ngay cả khi chúng đậu lên quần áo, thì chúng sẽ không đốt người ngay lập tức. Chúng còn sẽ kiểm tra xem loại người tới gần chúng là loại người gì. Tôi nghĩ rằng việc này rất là khó. Tuy nhiên, tôi sẽ cố hết sức để không hoảng lên.
“Ritchan, mẹ đã làm một cái nón bảo vệ cho con này.”
“Ồ!”
Đó là một cái nón với vành lớn với những tấm lưới bọc quanh. Nó được làm như vậy để ong không thể nào lọt qua những cái lỗ nhỏ như vậy được.
“Tuyệt vời thật đấy.”
“Mẹ cũng đã làm một ít quần áo dày từ vải trắng rồi đó, cho nên con hãy mặc chúng đi.”
“Cảm ơn mẹ.”
Chỉ là có thêm vài lớp quần áo nữa thôi, nhưng tôi cảm thấy rằng lớp phòng ngự của mình tốt hơn trước gấp mấy lần.
Nếu như ong có tới gần tôi đi chăng nữa, tôi nghĩ rằng mình vẫn có thể giữ bình tĩnh.
Tôi trở nên hăng hái hơn và mặc bộ đồ bảo hộ mà mẹ làm cho tôi ấy. Trong lúc tôi mang giày để chuẩn bị ra ngoài thì, Sieg và Arno đến để tiễn tôi đi.
“Ritz, em chắc là anh biết điều này, nhưng xin anh hãy cẩn thận.”
“Được rồi.”
Có cảm giác như là Arno đang cổ vũ cho tôi nữa. Tôi nhẹ nhàng hôn trán thằng bé và bảo thằng bé rằng tôi sẽ sớm trở về.
Sau đó thì tôi hôn mà Sieg và đi ra ngoài.
“Gặp lại anh sau.”
“Anh đi đây.”
Tôi đi vào khu rừng đang vào mùa xuân, một nơi mà tuyết vẫn chưa tan hết.
Mục tiêu của lần này là bắt ong.
Mỗi năm thì sẽ có một ong chúa mới được sinh ra.
Con ong chúa cũ sẽ mang theo một nửa số ong thợ và rời khỏi tổ.
Tôi sẽ bắt bầy ong đó.
Tôi cẩn thận băng qua rừng.
Tôi thấy một con ong bay lạc cho nên tôi quyết định đi theo nó.
Có vẻ như những con ong rời tổ của mình là những con ong được giao nhiệm vụ để đi tìm những nơi làm tổ thích hợp. Cho nên nếu như tôi đuổi theo nó thì tôi sẽ có thể thấy được khối ong đó.
Sau khi theo sau con ong, tôi thấy một bầy ong đang tụ tập trên cây!
Điều đáng mừng là thay vì gần một tổ ong thì nó gần khung gỗ mà tôi đã đặt trước cho nên tôi quyết định là sẽ mang nó theo.
Tôi từ từ tới gần và đặt hộp gỗ với mật ong bên dưới bầy ong.
Nếu như bầy ong đó nhận ra tổ ong và chuyển vào đó thì, tôi sẽ thành công.
Nếu như nó không thành thì, tôi phải tự mình bắt chúng.
Có vẻ như ong ở trong dạng khối này thì rất là hiền lành, nhưng suy nghĩ rằng tôi phải tự tay bắt chúng thì đúng là khó chịu thật.
Cầu xin luôn đấy, hãy bay vào hộp đi, cuối cùng thì tôi lại cầu nguyện.
Tôi hái một ít thảo dược để làm thuốc và gia vị và trở về nhà.
Khi mà tôi về nhà thì, Sieg chạy tới chỗ tôi.
“Anh về rồi đây.”
“Chào mừng anh quay lại.”
Gần như ngay lập tức, Sieg hỏi rằng tôi có bị ong đốt hay không.
Hôm nay, tôi mặc đồ mà mẹ làm cho và tôi cũng bình tĩnh hơn ngày hôm qua cho nên tôi không hề bị đốt.
Khi tôi nói vậy, Sieg nhìn thoải mái hơn hẳn.
“Vậy ư. Em mừng là anh vẫn ổn.”
“……Nn.”
“Cái gì vậy?”
“Không, anh chỉ cảm thấy rất là hạnh phúc mà thôi.”
Trước kia thì mỗi khi tôi bắt đầu một thứ gì đó mới mẻ, có nhiều lần tôi sẽ tự gây thương tích lên bản thân mình giữa những lúc thí nghiệm, hay bị vướng vào những tình huống mà tôi không mấy chắc chắn là sẽ thành công.
Bởi vì không có thành quả nào ra hồn hết cả, tôi đành phải dành những ngày tháng cô độc đắp bông băng thuốc đỏ hay vá lại những bộ đồ rách.
Đó là những việc thường tình. Tuy vậy, bây giờ thì mọi thứ rất khác rồi.
Bây giờ thì tôi có một gia đình, lo lắng cho tôi, khuyên bảo tôi, và ủng hộ tôi.
Tôi thực sự nghĩ rằng đó là một việc tốt đẹp.
Tôi quyết định là tôi vẫn sẽ tiếp tục làm việc hết mình cho gia đình mình.
Ngày hôm sau.
Tôi đến khu rừng trong lúc tim tôi đập liên hồi. Tôi đi tới cái cây chứa bầy ong đó.
——Thấy rồi!
Từ đằng xa thì tôi không hề thấy một khối ong nào cả.
Các bầy thì không thường tụ lại một chỗ. Chúng thường bay xa ra nơi khác sau hai hoặc ba ngày.
Cho nên tôi không có quá mong chờ chỉ vì không có con nào ở đó.
Tôi từ từ lại gần cái tổ và nhìn vào.
“……!”
Tôi gần như hét lên, nhưng may là tôi đã kịp ngăn nó lại.
Một việc tuyệt vời đang xảy ra kìa! Trong cái hộp đó có ong kìa!
Tôi mừng tới mức tôi không thể nào bình tĩnh lại được.
Tôi chạy ngay về nhà ngay lập tức để nói cho mẹ và Sieg biết.
“Anh đang gặt hái những nỗ lực mà anh đã bỏ ra đó. Đó là một việc tốt.”
“Cảm ơn em.”
Được nghe ai đó nói với mình rằng mọi thứ đang tiến triển rất tốt là một điều tuyệt vời.
Bởi vì tôi được Sieg khen, hai má tôi giãn ra.
Đây chỉ là bước đầu tiên của công đoạn nuôi ong mà thôi, nhưng niềm vui mà tôi đang có chỉ tiếp tục dâng trào lên mà không hề dừng lại.
Đột nhiên tôi cảm thấy mình có thêm nhiều động lực hơn.
Tôi chuẩn bị thêm nhiều tổ ong khác và lặp đi lặp lại quá trình đó.
Trong số sáu cái tổ mà tôi làm, ba tổ đã có ong trong chúng.
Tôi đi vào rừng để bắt ong bằng lưới, nhưng đã quá thời gian mà tôi có thể tìm ong được rồi.
Vào năm nay thì, tôi sẽ nuôi ong trong ba cái tổ.
Mùa xuân là mùa mà ong chúa đẻ trứng và đó là mùa mà người ta sẽ thu hoạch mật ong.
Tôi không thể làm gì được hết.
Tôi chỉ có thể chờ cho tới khi ong thợ lấy thêm mật mà thôi.
◇◇◇
Có nhiều thứ tôi cần phải làm vào mùa xuân.
Thu hoạch sáp gỗ bạch dương, thu hoạch thảo dược và các cây cỏ thơm.
Một chút việc bảo trì tại hàng rào trong khu rừng của tuần lộc, vắt sữa, đánh dấu tai cho chúng, có hàng núi việc tôi phải làm.
Tôi rút ngắn thời gian làm việc của quán rượu “Huyết Ưng” và tăng ngày nghỉ lên.
Có nhiều lần mà dân làng sẽ hỏi, “Hôm nay quán rượu mở cửa đúng không?” chỉ để trở về đầy thất vọng mà thôi.
Tôi cảm thấy tệ, nhưng tôi mừng vì họ muốn một nơi như vậy. Tôi thực sự muốn mở cửa hàng càng lâu càng tốt, nhưng tôi không thể làm được mọi việc.
Tôi rất cần ai đó giúp đỡ tôi.
Trong lúc đó, tôi nghe được một tin tốt.
Aina và Emmerich sẽ sớm trở về.
Hai người bọn họ đã rời đi gần một năm rưỡi rồi.
Gia đình Bergholm bây giờ đã hoàn toàn yên bình rồi.
Việc đáng lo nhất là thể trạng của người ông dần xấu đi, nhưng ông ấy vẫn ăn uống đầy đủ và mẹ của Aina thì đang làm việc hết sức mình.
Có vẻ như họ bán đi những con mồi mà ông nội của Aina săn được và đã dành dụm số tiền đó.
Họ nói rằng tôi không cần phải lo cho bọn họ.
Để cho chắc thì tôi có nói với bọn họ rằng bọn họ có thể trông cậy vào tôi.
Tôi đã quan sát gia đình Bergholm rất là lâu rồi nhưng tôi rất là bất ngờ trước sức mạnh mà mẹ của Aina có.
Dũng khí để rời xa cô con gái yêu dấu của mình, quyết tâm cần thiết để chăm sóc cho cả gia đình và ý chí cần có để sống khoẻ mạnh.
Tôi nghĩ rằng đó là một việc rất là đáng khen.
Những nỗ lực của bà ấy đã thay đổi cả gia đình Bergholm.
Tôi nghĩ rằng nó sẽ rất tuyệt nếu như Aina và Emmerich nhanh chóng trở về và hai người bọn họ sẽ trông cậy vào nhau.
Gia đình chúng tôi cũng có một ít thay đổi nhỏ nữa.
Cả gia đình sẽ cùng nghỉ ngơi hai lần một tuần.
Vào những ngày nghỉ, thì chúng tôi sẽ không làm cái gì cả. Đó là những gì mà chúng tôi đã quyết định. Nấu ăn, việc nhà, và chăm sóc cho đàn chó, những việc đó sẽ được giao cho nhà Rango.
Vào những ngày nghỉ như thế này thì chúng tôi sẽ đi dạo trên cánh đồng, đi mua sắm tại thành phố cảng, hay chơi cùng Arno.
Tuy vậy, tôi vẫn chưa quen với việc có một “ngày nghỉ” cho nên có nhiều lần tôi đã bị Sieg hay mẹ la vì tôi lỡ chặt củi.
Khi tôi nói rằng không làm việc thì rất là khó, Sieg cười lên.
“Ritz này, anh không có thú vui nào hết à?”
“Chơi cùng với Sieg hay Arno chăng?”
“Đó là những việc nên làm cùng với gia đình. Đó không phải là một thú vui.”
“Khô-không thể nào!”
Có vẻ như thú vui là những gì mà con người thích làm.
“Ritz này, anh nên dành thời gian làm những gì mình thích.”
“Những gì anh thích à……”
“Có việc gì không?”
“Ngắm nhìn Arno, đi dạo cùng nhau, nói chuyện với Sieg, sờ nắn Sieg hoặc là hôn Sieg.”
“……Đó cũng là những việc anh thường làm cùng gia đình mà.”
Những lúc mà tôi được ở bên gia đình là những lúc tôi thấy thoải mái nhất.
Vậy thì thú vui của tôi sẽ là: dành thời gian bên gia đình. Tôi nghĩ rằng như vậy thì ổn.
Vì thế, tôi sẽ dành thời gian tiếp tục thú vui này.
Arno đang đi dạo cùng với mẹ.
Cho nên nhân dịp này tôi sẽ âu yếm Sieg.
Tôi vòng tay qua người vợ tôi và ôm nhẹ cô. Tôi vuốt lấy mái tóc của cô ấy và mang má của cô lại gần tôi hơn.
Da của Sieg thì rất là mượt và chạm vào nó thì rất là sướng.
Tóc của cô ấy thì rất là mềm mượt và chạm vào nó cũng rất sướng nữa.
“Ritz này, anh thích việc này lắm à?”
“Đúng đó, anh đang rất hạnh phúc luôn.”
Đây đúng là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời của tôi.
------------------
Hết Vol 3, sang một phần phụ chương nhỏ về Aina và Emmerich.