Vào đêm Bắc cực thì, ai ai cũng biến thành những thợ thủ công bậc thầy hết.
Đàn ông thì khắc gỗ để làm bàn ghế, làm nhiều đồ trang trí khác nhau từ gạc tuần lộc.
Phụ nữ thì thêu dệt và làm các vòng tay từ thiếc.
Chúng tôi gọi những mặt hàng thủ công này là douji.
Trên tay cầm của dao, các bức tranh được khắc lên.
Tuần lộc, tuyết, mặt trời, nôi em bé, những thứ như vậy. Những hoạ tiết đầy ý nghĩa được khắc lên.
Và khi xuân tới, chúng tôi sẽ mở các quầy hàng tại chợ trời (kirpputori) và bán chúng.
Những ngày gần đây, mẹ có nhiều động lực hơn bao giờ hết và bắt đầu làm các vòng tay. Năm nay, có lẽ mẹ sẽ dành thời gian để làm quen với Sieg. Tôi thấy ghen tị rồi đó.
Tôi chăm chỉ khắc các ly gỗ (kuksa) và tượng gấu gỗ.
Từ chiều tới tối, tôi làm việc tại cửa hàng.
Tôi nghỉ ba ngày một tuần. Tôi từng nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn vì tôi có ngày nghỉ mà, nhưng ngay cả thế tôi vẫn rất là bận.
Tuy vậy, những lúc bận rộn cũng là những lúc sảng khoái nhất của tôi.
Mặc kệ tuổi tác hay giới tính bọn họ, nhiều dân làng cũng như đám lính từ pháo đài cũng tới cửa hàng nữa.
Họ đều tụ tập tại cửa hàng và làm cho bầu không khí quanh đây vui tươi hơn.
Tôi hét lên một cách vui mừng.
Về phần những chủ đề hay được bàn tới tại quán rượu “Huyết Ưng” thì phần lớn chỉ là những cuộc nói chuyện về việc làm thủ công.
Mọi người nói là họ muốn có một cuộc trao đổi, cho nên tôi quyết định là sẽ mở cửa vào một ngày lễ và tổ chức thứ gì đó giống như một buổi trưng bày vậy. Tôi cũng sẽ tham gia nữa.
Một thông tin ngoài lề là, tính luôn cả tôi, những người tham gia đều là những cụ ông có tuổi hết.
Ngày hôm sau.
Mọi người mang những sản phẩm thủ công của họ và đặt lên trên bàn.
Lần này, chúng tôi sẽ chưng bày ly gỗ (kuksas).
Có hàng tá người vây quanh lấy những cái bàn trưng bày những sản phẩm mà họ làm, cho nên không ai biết cái nào là của ai hết cả. Đương nhiên chúng tôi sẽ biết thứ mình làm chứ.
Khi được đặt như thế này, sản phẩm nào cũng rất là thú vị và độc đáo hết.
Có những cái tròn trịa tới mức hoàn hảo, có những cái thì bóng loáng, có những cái có tay cầm đẹp đẽ, có những cái thì các hoạ tiết trên gỗ được chú ý tới một cách chi tiết, không có cái nào giống cái nào hết cả.
“Hử? Có một bức tranh được khắc lên cái ly này.”
Cái ly gỗ mà mọi người chỉ tới là của tôi.
“Cái gì cơ, một con chim à…… đây là chim diều hâu hay sao?”
“Đây là một con chim ưng (kotka).”
Dạo gần đây, tôi thường hay khắc những bức tranh chim ưng lên tay cầm. Đối với tôi, chim ưng là biểu tượng của hạnh phúc.
Tuần lộc (poro) là biểu tượng của giàu có. Tuyết (lumi) nghĩa là kiên nhẫn. Mặt trời (aurinko) thể hiện những niềm vui của cuộc sống. Có nhiều điều ước được dồn vào một bức tranh, tuỳ thuộc vào vùng đất.
Những loài chim như diều hâu hay chim ưng là những con vật dũng mãnh có thể xua đuổi thú dữ.
Nhìn thấy một bức ảnh ít được dùng đến như vậy, mọi người có vẻ rất là hứng thú.
“Nghĩ lại thì, năm ngoái có rất nhiều du khách mua những thứ có chim ưng khắc trên chúng.”
“A, tôi cũng có nghe về điều đó nữa.”
Bọn họ có lẽ là những quý cô hâm mộ Sieg.
Vào mùa du khách năm nay thì, tôi định là sẽ tăng thêm việc làm những mặt hàng lấy ý tưởng từ chim ưng.
Tôi giải thích ý nghĩa của bức tranh chim ưng đó lại một lần nữa.
“Để giải thích thì, tôi đã dùng vợ của mình như một hình mẫu, hay những thứ đại loại như thế,”
Con huyết ưng đã bay từ quê nhà của mình và hạ xuống vùng đất đầy xa lạ này đây.
Đối với tôi, đó là một mặt trời mạnh mẽ và tuyệt đẹp cứ toả sáng suốt những đêm Bắc Cực, một hình tượng diệu kì cũng như một biểu tượng của hạnh phúc.
Tôi trình bày những suy nghĩ của tôi trước mặt mọi người.
Không ai chế nhạo tôi cả.
Họ đều nghe những gì tôi nói một cách chăm chú.
Sau đó thì họ nói một thứ rất là tuyệt vời.
“Này, ngài lãnh chúa, tôi có thể khắc chim ưng lên các sản phẩm của mình được không?”
“Hể?”
“Không sao, sẽ ổn nếu như ngài không muốn……”
“A, tôi không hề ghét nó. Đúng hơn thì, tôi rất là hạnh phúc luôn.”
Nếu như mọi ngườo chấp nhận những phước lành từ chim ưng thì tôi sẽ rất là hạnh phúc luôn đó.
Khi tôi nói như vậy, ai ai cũng muốn khắc chim ưng lên sản phẩm của mình hết.
Từ ngày hôm nay trở đi, có rất nhiều sản phẩm được làm với các con chim ưng được khắc trên chúng.
Đàn ông trong làng rất là thích loài chim ưng đầy dũng mãnh này, nên họ liên tục khắc chim ưng lên mọi sản phẩm của mình.
Tôi không thể nào tưởng tượng được tới việc mà nhiều năm sau, loài chim ưng của niềm hạnh phúc sẽ trở thành một mặt hàng nổi tiếng, và trở thành biểu tượng của cả làng.
Không ai có thể biết trước điều gì sẽ xảy ra trong cuộc sống cả. Một câu này thôi cũng đã đủ để tóm tắt mọi thứ.
◇◇◇
Trong lúc tôi dành những ngày làm việc thật bận rộn thì, đêm Bắc Cực đã kết thúc.
Những ngày còn lại của mùa đông thì, tôi dành buổi sáng và buổi chiều để đi săn, trong lúc điều hành cả quán rượu nữa, cùng lúc đó thì làm đồ thủ công cho tới tối.
Đó là những ngày cực kì bận rộn.
Một hôm, khi tôi thức dậy, có một bức thư bên giường tôi.
Nó là một bức thư từ Sieg.
Để xem cô ấy viết cái gì, tôi đốt đèn dầu lên và mở bức thư ra.
Trong đó ghi là cô ấy rất là lo lắng về sức khoẻ của tôi, nói rằng tôi nên nghỉ ngơi ít nhất một ngày.
Cô ấy còn nói rằng nhìn thấy tôi mệt mỏi như thế thì cô ấy rất là đau lòng.
Sau khi đọc bức thư, thì tôi đã nhận ra. Tôi nên nói sao nhỉ, tôi rất là mệt luôn đấy.
Tại sao người tôi lại nặng trịch thế này trong khi bây giờ chỉ mới là buổi sáng.
Chỉ có một câu trả lời mà thôi. Tôi đã làm việc quá sức.
Có lẽ không chỉ có tôi không đâu. Mẹ và Sieg chắc chắn cũng bị giống tôi.
Đêm hôm qua, mặt ai cũng bơ phờ hết.
Cuối cùng thì tôi cũng nhận ra.
Bởi vì tôi đã làm việc quá mức, những người xung quanh tôi cũng không có dịp nghỉ ngơi.
Hơn nữa, tôi không có thời gian rảnh để dành thời gian cùng với gia đình.
Trước thời kì cấm săn bắn thì, tôi đi săn cho tới khi mặt trời lăn, và nhờ có quán rượu “Huyết Ưng”, tôi làm việc một cách bận rộn. Hơn nữa, vì phiên chợ trời cũng gần tới, tôi còn chăm chỉ làm các sản phẩm thủ công tới khuya nữa chứ.
Nhìn lại thì, nhiều lần Sieg đã đến xưởng và bảo tôi nghỉ ngơi, nhưng tôi chưa bao giờ chịu nghe cả.
Mẹ vợ có nói với tôi rằng, lao lực không phải là một việc tốt, nhưng tôi lại mắc phải lỗi lầm này ở đây nữa. Tôi cần phải tự kiểm điểm bản thân mình lại..
May mắn là hôm nay quán rượu Huyết Ưng đang được nghỉ.
Buổi tối hôm qua trời đầy sao cho nên hôm nay trời sẽ rất là quang đãng.
Hôm nay là một ngày tốt để đi dã ngoại.
Nếu như việc này đã được quyết định rồi thì, tôi cần phải chuẩn bị bữa trưa.
Tôi nhanh chóng thay đồ và chạy xuống tầng dưới.
Trong nhà bếp, mẹ và Ruruporon đang làm bữa sáng.
“Ôi trời, Ritchan, con dậy sớm thật đấy.”
“Mẹ này, hôm nay chúng ta đi dã ngoại đi?”
“Hể?”
Tôi lấy một khối thịt hun khói, một ổ bánh mì và một ít mứt, và hướng về phía nhà bếp ngoài trời.
Phần thịt hun khói được cắt mỏng ra và được nướng trên một cây xiên que bên lửa. Tôi cắt miếng bánh mì ra và phết mứt lên chúng.
Một khi phần thịt hun khói đã chín rồi thì tôi làm sandwich với chúng.
Một khi mà hai loại bánh mì được xếp vào trong giỏ thì, bữa trưa của chúng tôi đã hoàn thành.
Nó hơi thiếu thốn, nhưng tôi nghĩ rằng đôi lúc những thứ như thế này là đủ.
Về phần ăn cho Arno, thì mẹ đang làm chúng trong lúc làm bữa sáng.
Được mười tháng tuổi rồi, con trai tôi giờ có thể ăn được thức ăn cho em bé.
Trong lúc tôi bọc lại phần ăn trưa với một tấm vải lại thì, Sieg, người đang ôm Arno trong tay trở về từ chuyến đi dạo của mình.
“Ritz, hôm nay anh dậy sớm thật đấy.”
“Chào buổi sáng.”
Sieg và mẹ nói những thứ y chang nhau.
Tôi ngủ dậy trễ đến vậy cơ à?
Khi nhìn thấy phần ăn trưa mang theo đó, cô ấy hỏi tôi.
“Anh định đi dã ngoại với dân làng vào ngày hôm nay hay sao?”
“Không, không. Anh nghĩ là mình sẽ đi với mọi người ở đây.”
Tôi nhận lấy Arno và đặt thằng bé vào nôi.
Sau đó tôi cảm ơn Sieg.
“Sieg, cảm ơn em.”
“Hể?”“Bức thư của em đó……Anh lại làm việc quá sức nữa rồi.”
Sieg nhìn rất là bối rối.
Cô ấy đang giận tôi hay sao, nhưng cô ấy không nói gì cả.
“Anh xin lỗi vì anh lúc nào cũng làm em lo lắng hết……”
Sieg lắc đầu để phủ nhận việc đó.
Sau đó thì, không nói một tiếng nào, cô ấy vỗ vai tôi.
Tôi có cảm giác là cô ấy muốn nói là cô ấy làm vậy là do cô ấy thông cảm với tôi thôi chứ không phải là vì lo lắng.
“Cảm ơn em, Sieglinde.”
Tôi cảm động tới mức mà đó là tất cả những gì mà tôi có thể nói.
Tôi quyết định rằng tôi sẽ có những ngày nghỉ bình thường và giành khoảng thời gian đó cho gia đình mình
◇◇◇
Sau đó, chúng tôi bắt đầu buổi dã ngoại vui vẻ đó.
Để canh chừng thú hoang thì chúng tôi mang theo ba con chó và đi vào khu rừng xanh ngát xanh.
Tôi đang chăm sóc Arno.
Tôi đang ôm thằng bé trong vòng tay với một tấm vải được treo từ cổ tới dưới nách tôi.
Có lẽ là vì thằng bé rất thích việc đi dạo trong rừng, thằng bé nhìn rất là thích thú.
Mẹ thì tập trung vào việc hái hoa và trang trí mái tóc của Sieg với chúng.
Sieg càng trở nên dễ thương hơn nữa.
Địa điểm cho lần này là một vườn hoa bí mật.
Mùa xuân đầu tiên của tôi cùng với cô ấy, tôi quá bận nên mình không có dịp tới đây.
Nó khá là gần ngôi làng, cho nên tôi chọn nó với suy nghĩ là mẹ và Sieg sẽ bớt cực đi phần nào
Một vài phút sau khi rời khỏi làng, chúng tôi đã tới nơi cần đến.
“Waa, tuyệt vời thật đấy!”
Mẹ nói một cách đầy phấn khởi. Sieg cũng ngạc nhiên trước khung cảnh trước mắt mình.
Có rất nhiều hoa bồ công anh(voikukka)
Khoảng đất màu vàng được phủ đầy hoa này chỉ có đẹp mới đủ để diễn tả được thôi.
“Ritchan, con biết được một nơi rất là tuyệt vời đó.”
“Ừ. Con có nghĩ tới việc đến đây cùng với mọi người khi xuân tới.”
“Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối mẹ có dịp đi ngắm hoa nhỉ~”
Nhìn thấy mẹ nói chuyện hạnh phúc như vậy, tôi thấy mừng vì tôi đã mang bà tới đây.
Mẹ nói rằng bà muốn ôm Arno.
Trong lúc ôm lấy bảo bối của chúng tôi, mẹ nói trong lúc cười thật tươi.
“Arno-san này, con có thể ăn hoa bồ công anh hay dùng nó để làm thuốc cũng được đó~”
Có vẻ như mẹ muốn dạy cho thằng bé biết về khu rừng. Vẫn còn sớm mà, tôi cười cùng với Sieg.
Mẹ đi vào giữa cánh đồng hoa với con trai tôi trong lúc ngâm nga.
Một cơn gió mát lạnh thổi tới.
Nó vẫn còn hơi lạnh, nhưng đây là mùa xuân tại vùng biên giới này.
Trong lúc cảm nhận lấy cơn gió đầu mùa thổi quanh má, chúng tôi tiếp tục ngắm hoa.
Sieg, trong lúc nhìn những bông hoa, đã nói nhỏ gì đó.
“Voikukka, ‘hoa bơ’, nhỉ.”
“Đúng rồi đó.”
Từ được dùng cho hoa bồ công anh, voikukka, gồm ‘voi’ nghĩa là ‘bơ’, cùng với ‘kukka’, nghĩa là ‘hoa’.
Nó được đặt tên như vậy vì màu hoa rất là giống với bơ.
Có rất nhiều tên của cây cối bắt nguồn từ thức ăn.
Những người ở đây, chắc bọn họ lúc nào cũng đói lắm nhỉ.
Tôi hái một bông bồ công anh và đặt nó bên tai Sieg.
“……Ritz này, anh không biết rằng bây giờ em cảm thấy xấu hổ lắm đây?”
“Không có như vậy đâu.”
Mẹ cài khoảng bảy bông hoa lên tóc Sieg.
Bông nào cũng nhìn rất là đẹp với Sieg hết cả.
Cho dù tôi có nói vậy, cô ấy vẫn không hề tin tôi.
Cô ấy không biết mình đáng yêu tới mức nào luôn, xui xẻo thật.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải truyền đạt nó một cách rõ ràng mới được.
Tôi chải lại mái tóc màu đỏ của cô ấy và nói nhỏ, “Em dễ thương lắm luôn đấy.”
Cách mà cô ấy đỏ mặt gần như ngay lập tức thì rất là khó cưỡng mà.
Sau đó tôi nhận ra. Nhận ra rằng cô ấy là bông hoa đẹp nhất thế giới.
Không hề nghĩ rằng mình sẽ tận hưởng nó, rốt cuộc thì tôi lại tận hưởng ngày ngắm hoa đầu mùa này.
Tôi nghĩ rằng nó sẽ rất tuyệt nếu như chúng tôi có thể lại đến nơi này, cùng ngày này, vào năm sau.
----------------
Chúc mọi người một giáng sinh vui vẻ!