Sau khi trở về từ việc săn bắn thì tôi có thể làm công việc tuyệt vời nhất, đó là ru Arno ngủ.
Có vẻ như thằng bé vừa mới ngủ dậy, vì hai mắt thằng bé sáng bừng lên.
Tôi cho thằng bé vào lại nôi và đung đưa nó, cho tới lúc thằng bé hí mắt lại một cách hạnh phúc.
Trong lúc đưa nôi theo nhịp thì tôi cũng trở nên buồn ngủ.
Không được đâu. Tôi tự tát mình để tỉnh dậy.
Trong lúc đưa nôi cho Arno thì tôi nghĩ về quán rượu đã gần ngày khai trương đó.
Quán rượu thì đã được xây xong rồi trong lúc đó thì mẹ và Sieg đang lo phần nội thất.
Phần bên trong thì sẽ được sơn bằng những màu sắc ấm áp. Đúng là hợp với cái tên “Huyết Ưng” thật đấy.
Tôi đặt rượu và cất chúng trên gác mái, trong lúc đó thì tôi cũng siêng năng làm các bảng thực đơn bằng cách khắc chúng lên gỗ.
Còn có rất nhiều nguyên liệu khác nữa chứ.
Sau đó, việc còn lại là…
——Thực đơn của Ritchan giống như thứ gì đó mà mấy người lớn tuổi sẽ thích vậy~~
Tôi vẫn còn nhớ những lời mẹ nói mấy này trước.
Đó là những món ăn mà tôi rất là tự hào đó, giống cái gì mà người lớn tuổi hay ăn đâu…
Tôi thắc mắc như vậy trong lúc đưa nôi cho Arno.
Súp bánh khoai tây với nhân thịt muối (giới hạn năm phần một ngày)
Thịt muối chiên với khoai tây.
Súp cá sốt cà
Hào chiên với nấm.
Súp theo ngày
Chẳng lẽ vị của món nào cũng mạnh hay sao? Hợp với rượu hay sao? Phần lớn thức ăn đều có màu nâu hay sao?
N~n. Tôi cũng chẳng biết.
“Arno này, Arno này, con muốn ăn gì~?
Đương nhiên là Arno sẽ thích sữa của mẹ nó rồi. Thằng bé vẫn chưa ăn đồ rắn được.
“……Sữa à, cũng được chứ.”
Sau khi nói ra thì, tôi chợt nhận ra mình mới nói cái gì. Tôi cảm thấy mừng vì không có ai quanh tôi cả.
Tại sao chứ, sữa rất là quý giá mà! Lý do đó!
……Nn.
Không được rồi. Tôi chỉ đang nghĩ tới những thứ không cần thiết mà thôi.
Tôi không thể nghĩ tới kế hoạch nào khác được, cho nên tôi quyết định đi tuần tra quanh làng, nói cách khác là tôi sẽ đi dạo quanh làng.
Tôi lấy ra tấm vải mà tôi thường dùng mỗi khi đi dạo, bế Arno lên và mặc áo để thằng bé không bị cảm. Sau đó thì tôi quấn tấm vải quanh người thằng bé, quỳ xuống và nhẹ nhàng ôm lấy nó. Sau đó thì tôi cột tấm vải quanh cổ và dưới nách mình.
Tôi nói một tiếng với mẹ, người đang nấu ăn cùng với Ruruporon trong nhà bếp và bắt đầu chuyến đi dạo bên ngoài.
Cho tới gần đây thôi thì những cây của làng vẫn còn phủ trong màu sắc của mùa thu, nhưng giờ thì trên đất đã có một lớp tuyết mỏng, biến vùng đất này thành một khung cảnh mùa đông rồi.
Trẻ con thì đang chạy quanh làng một cách năng động, trong lúc đó thì phụ nữ đang làm việc hết sức chăm chỉ. Bởi vì đêm Bắc cực đang tới gần, cho nên có rất nhiều đàn ông đang mang thú về từ rừng.
Trong lúc tôi bế Arno thì, tất cả mọi người bất kể tuổi tác hay giới tính đều tới gần để gặp thằng bé. Tất cả bọn họ đều khen rằng Arno rất là dễ thương, cho nên tôi cười từ lúc nào không hay.
Trong lúc đó thì tôi thấy một cậu nhóc quen thuộc, cho nên tôi gọi tên thằng bé từ đằng sau.
“Luca~!”
Thằng bé giật mình và nhanh chóng quay người lại với một vẻ mặt khó chịu.
“Đừng có tự dưng mà gọi tên tôi vậy chứ, tôi sẽ bất ngờ đó!”
“Xin l~ỗi mà.”
Có vẻ như Luca đang về nhà sau khi đi mua sắm vì thằng bé đang mang rất là nhiều thứ trong tay.
“Anh nói chuyện với nhóc vào lúc này thì đúng là khổ cho nhóc thật nhỉ. Chúng có nặng lắm không?”
“Nhiêu đây mà nặng cái gì.”
“Tuyệt vời thật đấy.”
Trong lúc nói chuyện với Luca thì, tôi không thể không nghĩ tới Aina được. Vì cả hai đều rất là bướng bỉnh mà.
Tôi tự hỏi là con bé vẫn ổn chứ? A, cả Emmerich nữa chứ.
Tôi vẫn còn liên lạc với hai người bọn họ qua thư. Có vẻ như Aina và Emmerich đang tận hưởng những ngày sống chung. Hai người bọn họ vẫn còn rất là khỏe mạnh, cho nên đáng mừng thật đấy.
Gần đây thì thái độ của ông nội con bé dần dễ chịu hơn rồi. Một chút nữa thì tình huống sẽ trở nên tốt hơn. Khi việc đó xảy ra thì, tôi sẽ mời bọn họ trở về làng.
Tôi hỏi Luca về những việc gần đây.
“Anh có ý gì khi nói về những việc gần đây.”
“Không, anh hỏi về Miruporon cơ.”
“K-không có gì xảy ra cả!”
Những cậu nhóc đang trong lúc dậy thì không thể nào thật lòng vể phụ nữ được.
Đúng là càng lớn thì con người càng trở nên tò mò hơn. Tôi tự kiểm điểm lại rằng tôi cần phải cẩn thận hơn.
Tuy vậy, có một túi đầy khoai tây, một cây bắp cải, và có ba túi da chưa đầy các chai lọ nữa chứ.
Có lẽ là thằng bé được mẹ nó nhờ đi mua đồ, nhưng vậy thì hơi quá.
“Xin lỗi vì đã ngừng nhóc lại trong khi nhóc mang nhiều đồ như thế.”
“Không, tôi không có bận tới mức đó và nó cũng không nặng lắm đâu.”
“Luca tốt bụng thật đấy.”
“Tôi bình thường.”
“Phải rồi ha.”
Luca đang nhìn Arno, cho nên tôi đưa con trai của tôi cho thằng nhóc xem.
“Con trai của anh dễ thương nhất quả đất chứ?”
“Thằng bé nhìn giống y chang vợ anh.”
Thằng bé bảo với tôi rằng Arno sẽ lớn lên thành một người cực kì điển trai
Đương nhiên rồi, tôi nghĩ rằng Arno sẽ rất là nổi tiếng với phái nữ như Sieg vậy đấy, trong tương lai cơ.
“Nghĩ lại thì, tôi có nghe đồn rằng anh đang mở một cửa hàng.”
“A, phải rồi!”
Tôi nhân cơ hội này để bắt đầu quảng cáo quán rượu “Huyết Ưng” đó.
Cho dù nó là một quán rượu, nhưng nó không bán rượu từ chiều tới tối.
Có cả nước quả và các thức ăn vặt nữa, cho nên tôi bảo thằng nhóc đến lúc nào cũng được.
“Anh sẽ phục vụ những món gì?”
“À, ừ~m.”
Khi tôi nói cho thằng bé nghe thực đơn thì Luca nhìn tôi một cách nghi ngờ bởi vì không ai biết tới thứ nguyên liệu gọi là thịt muối đó hết.
Sau đó tôi có một ý tưởng tuyệt vời.
Tôi nên hỏi những người trẻ thích ăn cái gì.
“Này Luca, nhóc có thích ăn cái gì không?”
“……Thịt.”
Đơn giản thật đấy. Thịt.
Thịt à. Vào những dịp như đêm Bắc Cực thì mọi thứ lại xoay quanh thứ ăn được chế biến sẵn cho nên nó khá là khó.
Vì chúng tôi không thể nào đi săn được, cho nên chúng tôi chỉ có thể dùng thịt xông khói cho việc nấu ăn mà thôi.
Thì, chúng tôi vẫn có thể bảo quản thịt nếu như chúng tôi giữ lạnh nó với đá.
Khi tôi hỏi chi tiết hơn về thứ mà Luca muốn ăn thì thằng nhóc bảo nó muốn ăn thịt viên.
Tôi cảm thấy rằng tốt nhất là tôi không nên nói là sẽ không có món thịt xiên que hay súp với thịt viên được.
“Nếu là thịt viên thì làm cho nó lớn hơn cũng dễ.”
“Lớn hơn là sao?”
“Vụn bánh mì thuờng được thêm vào để tăng kích thước cho thịt viên đó, nhóc không biết à.”
“Cho nên nó không hoàn toàn làm từ thịt à?
“Ừ.”
“Tôi không biết điều đó đấy……”
Thằng bé nhìn hơi sốc.
Có lẽ tôi không nên nói với thằng bé điều đó chăng.
Tuy vậy, nếu không có những thứ như vậy thì không thể nào viên thịt lại được.
Khi tôi nói với thằng nhóc như vậy thì, thằng bé chấp nhận nó.
“Đến khi cửa hàng khai trương nhé!”
“………Nếu như tôi muốn tới thì tôi tới.”
Đến cùng với Miruporon nhé, tôi đã nuốt lại những lời mà mình định nói đó.
Tôi bí mật nghĩ rằng nó sẽ rất tuyệt nếu như hai đứa đó thân mật hơn.
Trong lúc đi dạo thì, tôi tới cửa hàng lưu niệm để mua thịt để làm thịt viên.
Khi tôi hỏi loại thịt nào là loại tốt nhất để làm thịt viên thì bà ấy nói thịt heo là loại tốt nhất.
Tôi rất là bất ngờ khi biết được giá của nó. Nó rẻ đến bất ngờ.
Tại một ngôi làng mà dân làng có thể tự săn lấy thịt, nhu cầu về thịt từ các loài gia súc thì rẻ đến bất ngờ. Cho nên, thương nhân thường không bán quá nhiều. Ngay cả khi bọn họ bán nó thì giá cũng sẽ rất là đắt.
Tại cửa hàng lưu niệm, bà chủ tiệm bán thịt cho những người không thể đi săn được vì bị chấn thương hay bị bệnh.
Có vẻ như hôm nay là ngày thịt heo được giảm giá.
“Gần đây thì giữa những người phụ nữ thì làm thịt đông lạnh đang là mốt cho nên dạo gần đây tôi mua rất là nhiều thịt heo.”
“Ồ”
Thịt đông lạnh nhà làm!
Sieg nói về loại thịt mà cô ấy ăn ở quê nhà mình, cho nên ai cũng hứng thú với nó hết.
Khi mà bà chủ tiệm biết về công thức đó và bán thịt heo cùng với công thức, nó được bán hết trong nháy mắt.
Thịt đông lạnh làm từ thịt heo à. Tôi rất muốn ăn nó sau một thời gian dài. Tôi đã học được cách làm từ cha vợ cho nên tôi định mua thật nhiều để làm một ít.
Bà chủ tiệm nói rằng vì Arno rất là dễ thương cho nên tôi được giảm giá thêm nữa.
◇◇◇
Sau khi trở về nhà thì tôi quyết định là sẽ làm thịt viên.
Khi nghe vậy mẹ đưa ra một gợi ý.
“Vậy thì hãy làm nui thịt viên đi.”
“Nui với thịt viên à, hể, nghe thú vị thật đấy.”
Có vẻ như những người trong thành phố rất thường ăn nó. Tôi nghĩ rằng nó sẽ rất ngon.
Đầu tiên thì thịt heo sẽ được băm nhuyễn ra.
Để làm cho thịt khác lạ hơn thì, thịt heo băm sơ và thịt heo băm nhuyễn sẽ được trộn cùng với nhau.
Trong một cái tô chứa thịt băm, gia vị và vụn bánh mì được thêm vào. Tôi cũng muốn thêm cả trứng vào cơ, nhưng vì tôi không thể dùng chúng vào đêm Bắc Cực được cho nên tôi thêm vào khoai tây để ráo.
Cho tới khi hỗn hợp đó trở nên hơi dính thì, tôi nặn nó thành các viên thịt, và rồi chiên chúng trong dầu.
Thịt viên được chiên xong sẽ được đun lên cùng với phần sốt cà chua mà mẹ làm,
Khi mà chúng được rưới lên trên nui đã luộc chín cùng với húng quế khô, món nui thịt viên đã hoàn thành.
Nui và thịt viên nhìn rất là ngon miệng, tôi nghĩ. Nó rất là phù hợp với trẻ nhỏ nữa.
Tôi gọi Sieg tới ăn tối.
Đầu tiên là món chính, nui thịt viên.
Tôi gim lấy một viên thịt bằng nĩa của mình.
Khi mà tôi nhai thì nước thịt trào ra. Vì thịt viên là hỗn hợp những phần băm sơ và những phần băm nhuyễn, cho nên nó cũng khá dai nữa.
Các gia vị cũng được nêm rất là vừa phải nữa chứ, và sốt cà chua thì rất hợp luôn đó. Nó rất là ngon luôn đấy.
“Ritchan, rắc thêm một ít bột phô mai thì nó sẽ rất ngon luôn đấy con biết không?”
Ôi trời!
Như mẹ nói, tôi rắc một ít phô mai lên nui.
“Ồ, ngon quá đi!”
Vị chua của cà chua được giảm bớt đi, và nó trở nên đậm đà hơn.
Chỉ thêm phô mai thôi mà nó đã thay đổi như này rồi.
Tôi nghĩ rằng những người trẻ tuổi sẽ rất thích món nui thịt viên này.
Công thức cũng rất là đơn giản nữa, cho nên tôi quyết định là sẽ thêm vào thực đơn của quán rượu.