Hokuou Kizoku to Moukinzuma no Yukiguni Karigurashi

chương 115: bữa tiệc ngoại quốc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi nhìn thực đơn của quán rượu vùng biên giới “Huyết Ưng”, thì mẹ nói rằng, “Thực đơn này toàn những thứ mà những người lớn tuổi thích không à.”

Thì, một ông chú ba mươi tuổi nghĩ ra cái thực đơn này mà, sao mà phù hợp được chứ. Tôi không biết mấy đứa trẻ thời nay thích cái gì hết.

Hơn nữa, các nguyên liệu được sử dụng thì khá bị giới hạn cho nên nó cũng rất là khó nữa.

“Vậy thì, nui có được không?”

“Nui ư?”

“Đúng rồi!”

“Có lẽ nào, đó là một thứ mà mẹ từng ăn ở hay sao?”

“Đúng rồi đó~”

Nui hình như là một loại thức ăn được làm thành nhiều hình dạng khác nhau làm từ bột mì, trứng và nước. Sau đó thì chúng sẽ được đun lên và ăn cùng với nhiều loại sốt khác nhau. Tôi không thể nào tưởng tượng ra nó được.

“Chúng ta nên bắt đầu làm nó nhỉ?”

“Sao cơ? Mẹ từng làm việc ở một nhà hàng rồi à?”

“Một quý cô ở một nhà nghỉ đã dạy mẹ cách làm.”

“Hể~”

Hơn nữa, họ có thể thân với nhau cho dù hai người không hề biết cùng một thứ tiếng. Trong lúc bọn họ ở tại đó, không may là cha phải làm ca đêm và phải ngủ vào ban ngày, cho nên cha không hề thông dịch cho bọn họ. Cha đúng là một sinh vật vô dụng mà.

“A, nhưng chẳng phải làm nui thì chúng ta cần tới trứng sao?”

Lại vướng tới trứng nữa rồi.

Bởi vì chúng tôi không thể sử dụng trứng, sau cùng thì thực đơn trở thành thứ gì đó hợp phù hợp với khẩu vị của những người lớn tuổi.

Tuy vậy, mẹ nói rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.

“Có một loại nui không cần dùng tới trứng.”

“Vậy à.”

Mẹ nhanh chóng đi vào bếp để làm nui.

Hơn nữa, sau khi mẹ quay trở lại, Ruruporon đã cho phép chúng tôi sử dụng nhà bếp.

Tôi tự hỏi rằng đây có phải là cách cô ấy động viên chúng tôi hay không.

Lời động viên của cô ấy rất ấm áp, cho nên tôi cảm thấy rất là hạnh phúc.

Thêm vào đó, hôm nay là ngày nghỉ của nhà Rango.

“Vậy thì, chúng ta hãy nhanh làm chúng thôi nào!”

“Con rất là mong chờ tới việc đó!”

Không hiểu sao khi mà mẹ dạy ai đó thì, vì lý do nào đó, cách nói chuyện của mẹ trở nên lịch sự hơn.

“Chỉ dùng ba nguyên liệu.”

Những nguyên liệu cần để làm nui thì chỉ có bột mì, muối và dầu oliu. Nhiêu đó thôi.

“Giờ thì chúng ta bắt đầu làm nui hình tai thôi nào~”

‘Orecchiete’ nghĩa là tai nhỏ.

“Đầu tiên, cân bột!”

Để lát nữa có thể làm thêm một ít cho mình thì tôi ghi công thức ra một mẩu giấy.

Một nửa là bột được dùng để làm bánh mì, trong khi nửa còn lại thì còn lại thì dùng một loại lúa mạch được nghiền sơ gọi là semolina.

Semolina được dùng để thay thế cho vụn bánh mì khi chiên giòn, hay để làm các món ăn vặt như bánh qui và bánh kem.

Trong một cái tô, phần bột, nước ấm, dầu oliu và muối được mẹ trộn lại với nhau bằng tay.

Có vẻ như nó tốn khá nhiều sức, vì tôi có thể thấy mồ hôi từ từ đọng lại trên trán mẹ. Dù thế, ngay cả khi tôi bảo mẹ rằng tôi sẽ làm thay, bà lại từ chối.

Một khi đã thành bột rồi thì, một tấm vải sẽ được phủ lên cái tô để cho bột không khô lại và sau đó nó được ủ trong kho lạnh khoảng vài giờ.

Hai giờ sau.

Những miếng bột nho nhỏ được cắt thành những thanh dài, và chúng được cắt nhỏ hơn nữa. Khi mà phần trước của bột được kéo ra trong lúc đang đè nhẹ dao xuống, lớp bột nảy lên. Có vẻ như vào lúc này thì việc giữ được hình dạng là việc quan trọng nhất.

Phần nui sau khi hoàn thành sẽ được để khô một lúc.

“Về phần sốt thì, sốt làm từ bông cải xanh được đun lên cho tới khi chúng mềm ra thì sẽ rất tuyệt đấy.”

“Mẹ biết là chúng không có được bán ở đây mà.”

“Xin lỗi nhé~”

Không còn cách nào khác, tôi đành phải làm sốt với những thứ mà tôi đang có ở nhà.

Có vẻ như sốt cà chua thì rất được hay ăn cùng với nui.

“Vậy thì ta nên làm nui sốt cà với thịt xông khói nhỉ.”

“Được rồi.”

Vì có rất là nhiều cà chua đóng hộp và thịt xông khói. Tôi nghĩ rằng tôi có thể thêm món này vào thực đơn của quán.

Trong lúc mẹ chuẩn bị luộc nui thì tôi sẽ làm phần sốt cà chua.

Những nguyên liệu cần dùng là cà chua được chế biến từ mùa hè, nước, thịt xông khói và nhiều loại rau củ khác nhau.

Đầu tiên thì, thái nhỏ tỏi khô và cho trong một cái chảo đầy dầu oliu. Sau đó thì vớt lấy phần tỏi ra, hành tây băm nhỏ sẽ được chiên cho tới khi mà nó hơi vàng lại.

Hành tây thì sẽ được vớt sang một cái đĩa riệng, và sau đó thì chiên thịt xông khói lên. Một khi mà nó hơi chín thì, thêm hành tây, cà chua, nước và gia vị vào và đun lên để làm thành sốt.

Cùng lúc đó thì, có vẻ như nui cũng đã được luộc xong rồi.

Hôm nay, chúng tôi mời nhà Rango tới ăn trưa cùng.

Trên bàn thì có một món ăn lạ khác ngoài nui ra.

Khi tôi hỏi nó là gì thì, mẹ trả lời lại rằng đây là một món ăn mà mẹ học được khi mẹ ở một nơi có nhiều người giống như gia đình Rango.

“Khi mẹ rời đi thì mẹ được tặng rấ~t là nhiều gia vị hiếm luôn đấy.”

“Hể, thật à.”

Có một loại bánh mì làm từ bắp, cùng với rau củ được thái nhỏ ra và thịt bên trên nó, cùng với loại sốt màu đỏ làm từ thứ gia vị đó.

“Đây cũng là sốt cà chua sao?”

“Một thứ giống như vậy~”

“?”

Mẹ giải thích cho tôi một cách ngắn gọn.

Chúng là những món ăn khá mới lạ. Bây giờ thì bữa ăn đã thành một bữa tiệc thịnh soạn rồi.

Khi chúng tôi gần chuẩn bị xong rồi thì gia đình Rango tới.

Họ tặng tôi một tảng thịt gấu xông khói. Được tặng trước đêm Bắc Cực nữa chứ, cho nên tôi rất là hạnh phúc luôn đó.

Tôi cũng chào bọn họ bằng cách vỗ ngực mình.

Khi tôi dẫn bọn họ vào phòng ăn thì, họ nhìn Arno đang ngủ trong nôi một cách vui vẻ.

Ai cũng thích trẻ con hết mà.

Khi Sieg chào cả ba người bọn họ, ngoài trừ Ruruporon ra thì ai cũng nhìn rất là nghiêm túc hết.

Mẹ mời bọn họ ngồi xuống.

Trước khi chúng tôi bắt đầu ăn thì, cả ba người bọn họ nói nhỏ thứ gì đó trong khi đặt tay trên ngực. Có lẽ nó là những lời cầu nguyện trước một bữa ăn. Chúng tôi cũng cầu nguyện trước các tinh linh.

Khi việc đó đã xong, mẹ bắt đầu giới thiệu các món ăn.

“Đây là bánh taco đó! Tôi không biết là Rango-san đã ăn nó chưa nhỉ~?”

Khi được mẹ mời thì, Teoporon vỗ ngực mình và cắn một miếng của món mà mẹ gọi là taco đó.

Sau đó thì mắt của ông ấy mở to ra và nhìn sang Ruruporon, người đang ngồi kế bên ông ấy. Nhìn thấy ông ấy như vậy, Ruruporon cũng cắn lấy một miếng.

Ngay lúc mà Ruruporon cắn một miếng của món ăn gọi là Taco đó thì, nước mắt bắt đầu chảy xuống hai bên má cô ấy.

“Hể, Ruru-san, cô bị sao vậy!? Ôi trời, ôi trời, mình nên làm gì bây giờ.”

Nó cay quá hay sao, tôi nghe tiếng mẹ nói nhỏ, cho nên tôi cũng thử ăn một ít.

“Uwa, cay quá đi!”

Cách mẹ nói về món ăn này thì vẫn chưa đủ.

Phía trên cái bánh taco đó, có rất nhiều gia vị khác nhau, gọi là bột ớt, được dùng để làm nó.

Nước mắt của tôi cũng chảy xuống bên má như Ruruporon.

“Ôi không, không phải con nữa chứ Ritchan!”

Sieg cho tôi một ít nước. Tốt bụng quá đi……

Nó rất là cay nhưng tôi có cảm giác rằng tôi sẽ quen dần với nó. Cơ thể của tôi cũng ấm lên nữa.

Trước khi tôi kịp nhận ra thì, Miruporon đang ăn nó một cách vô cảm. Rurupoorn thì cũng đã bình tĩnh lại vả bắt đầu ăn chúng với một nụ cười thật tươi trên môi.

“Có phải là họ rất là nhớ hương vị của món ăn đó hay không?”

“A, chắc là vậy đó.”

Tại nơi đây thì chúng tôi không thể nào kiếm được loại gia vị gọi là bột ớt này. Họ chắc hẳn đã cảm thấy rất hạnh phúc khi được ăn thứ gì đó từ quê nhà của mình sau một khoảng thời gian dài.

“A, đúng rồi!”

Chúng tôi còn đang ăn dở, nhưng mẹ lại chạy ra khỏi phòng.

Một vài phút sau, mẹ quay trở lại với thứ gì đó trong tay.

“Ruru-san, đây là các quả ớt và hạt ớt mà tôi nhận được khi mà tôi đi cùng với chồng tôi đấy.”

Bởi vì chúng tôi không có làm nhiều món ăn với ớt cho lắm, mẹ quyết định là sẽ tặng chúng cho nhà Rango. Ruruporon nhân lấy nó với một vẻ mặt bất ngờ. Cô ấy lại bắt đầu khóc nữa rồi. Thay vào đó, Teoporon chỉ vỗ ngực và cúi người thật sâu mà thôi.

“Tôi thấy mừng vì hai người thích nó.”

Tôi không biết loại khí hậu cần thiết để trồng ớt là gì, nhưng tôi nghĩ rằng nó sẽ rất là tuyệt nếu như chúng tôi có thể thu hoạch được nó.

Có thể đó sẽ là một ý tưởng tốt nếu như tôi hỏi một thương nhân liệu chúng tôi có thể đặt thêm một ít ớt hay không.

Sau đó thì, chúng tôi bắt đầu ăn món nui với sốt cà chua với thịt xông khói đó.

“A, ngon quá đi!”

Nui thì rất là dai. Vì nui thì hơi bị chùng xuống ở giữa cho nên phần sốt thấm đều vào nui. Đó là một món ăn rất là ngon miệng.

Nó cũng rất là dễ làm nữa, cho nên tôi nghĩ rằng nó rất là tuyệt vời để thêm vào thực đơn của quán rượu nữa.

Những người của gia đình Rango cũng rất là thích món nui này. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì lý do nào đó.

“Teoporon, Ruruporon và Miruporon, cảm ơn vì tất cả mọi thứ!”

Một lần nữa, tôi cảm ơn nhà Rango.

Tôi đã dành hơn một thập kỉ với họ, nhưng tôi chưa bao giờ tổ chức một thứ như thế này.

Tôi có thể nói rằng tôi không có quá nhiều thời gian rảnh đi. Cho dù nói ra đúng là xấu hổ thật.

Nhờ có mẹ và Sieg, cuối cùng tôi cũng đã có một ít thời gian rảnh.

Tôi đang tận hưởng khoảng thời gian đó đây.

Nếu có thể thì, tôi muốn có thêm một bữa ăn với họ như ngày hôm nay vậy.

Truyện Chữ Hay