Hokuou Kizoku to Moukinzuma no Yukiguni Karigurashi

chương 111: kế hoạch cho quán rượu vùng biên giới!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần lên kế hoạch cho quán rượu thì đang xảy ra rất là trôi chảy.

Nơi xây dựng dự tính là kế bên cửa hàng lưu niệm.

May thay, bà chủ tiệm và chồng của bà ấy rất chào đón chúng tôi.

Quán rượu được xây dựng một cách nhanh chóng.

Những thợ thủ công trong làng đang hết sức làm việc.

Quán rượu chỉ là một cửa hàng một tầng nhỏ, và tôi định là sẽ sơn mái màu trắng và sơn tường màu xanh.

Vì có nhiều ngôi nhà mái đỏ ở trong làng, tôi muốn nó thật nổi bật và tôi muốn nó được sơn với màu mà Sieg thích.

Hai tháng sau thì quán rượu sẽ xây xong.

Tôi muốn khai trương nó trước khi đêm Bắc Cực bắt đầu.

Ba tháng nữa là đêm Bắc Cực tới rồi.

Mua rượu và đồ hộp, thiết kế nội thất của quán rượu, nghĩ ra một cái thực đơn, có rất nhiều việc mà tôi cần phải làm.

Với suy nghĩ rằng nó sẽ rất tuyệt nếu như đó là một nơi mà ai cũng có thể có được một khoảng thời gian hạnh phúc trong những đêm Bắc cực đầy tuyệt vọng ấy, mỗi ngày tôi đều làm việc hết sức mình.

◇◇◇

Trong phòng ngủ của chúng tôi, sau khi con trai chúng tôi đã ngủ thì có những tiếng xào xoặc vang lên dưới ánh đèn mờ.

Gia đình Sieg gửi quà tới. Ba cái hộp gỗ lớn.

Một hộp chứa đầy khoai tây, một hộp chứa đầy táo. Hộp còn lại thì theo những gì cha vợ nói là các thứ vặt vãnh.

“Táo thì thường được thu hoạch vào mùa này.”

“Đúng vậy ha~”

Trong khu vực này thì không có táo, nên tôi không quen với chúng cho lắm.

Có vẻ như cha vợ trồng chúng ở một góc trang trại hay sao ấy.

Sieg đưa tôi một quả táo. Có vẻ như ăn thử thì sẽ không sao.

Sau khi cảm ơn cô ấy thì tôi cắn một cái.

“——Uwah, chua quá đi!!”

Vì tôi sẽ đánh thức Arno dậy, cho nên tôi nhanh chóng che miệng lại.

Sieg cười phá lên.

“Cái này, không phải là nó quá chua sao?”

“Anh nói chua à.”

Tôi trả lại cô ấy trái táo mà tôi ăn dở đó và nói rằng nó rất là chua.

Nhưng bất ngờ thay, vợ tôi ăn trái táo mà sắc mặt cô ấy không hề thay đổi chút nào cả.

“Hể, nó không có chua à?”

“Không, không hẳn.”

“Không thể nào chứ~”

“Nó rất là bình thường và rất là ngon mà.”

“N~n.”

Khi chúng tôi nói chuyện về việc đó thì tôi nhớ về một thứ xảy ra vào một năm về trước.

“A!”

Tôi nhớ ra rồi.

Chúng tôi ăn táo ở một bến cảng nước ngoài nào đó.

Đó là một năm trước cơ. Vào ngày đó thì, chúng tôi phát hiện rằng Sieg đang mang thai.

Phụ nữ mang thai thì thích ăn những thứ chua.

“Em thích ăn những thứ chua, c-có lẽ nào là!?”

“Không, em không nghĩ như vậy.”

“!?”

“Em thích ăn những quả táo hơi chua một chút từ lâu rồi.”

“A, thật à?”

“Xin lỗi anh.”

“K-Không sao cả.”

Ôi chết rồi, tôi tham lam quá thì phải, nghĩ rằng tôi sẽ có thêm một đứa con. Hơn nữa việc sinh con sẽ là một gánh nặng với người mẹ. Cô ấy vẫn còn phải nghỉ ngơi.

Có Arno thôi thì cũng là một phép màu luôn rồi.

Khi tôi quỳ xuống sàn và cảm thấy buồn không kể được thì tôi được Sieg vỗ về.

Cô ấy nhìn rất là bối rối, cho nên tôi nhanh chóng giải thích.

“A, xin lỗi!! Ừm, anh không có thấy thất vọng, nhưng anh chỉ thấy xấu hổ với bản thân mình thôi, anh nên nói vậy nhỉ……”

Tôi thú nhận những gì mà tôi đang suy nghĩ với một giọng run rẩy.

Sau đó thì, Sieg nắm chặt lấy tay tôi.

Khi tôi nhìn mặt cô ấy một cách lo lắng thì, cô ấy cười với tôi một cách nhẹ nhàng.

“Thật là tuyệt nếu như chúng ta có thêm một đứa con nhỉ.”

“!”

Sieg nói với tôi mong ước tuyệt vời của cô ấy.

Lúc mà tôi nghe được điều đó, tôi có nghĩ tới việc đứng lên ôm cô ấy và hôn cô ấy, nhưng cô ấy chỉ nhanh chóng quay người lại và hướng về phía đống hàng, để mở cái hộp thứ ba ra.

Hai cánh tay vươn ra đó của tôi vung vẩy trong không trung và cứ theo đà đó thì tôi ngã xuống và đập trán xuống sàn nhà.

“A-Anh ổn chứ?”

“Ừ-ừ, Arno thì sao?”

“Không, thằng bé chưa dậy.”

“Vậy thì ổn rồi.”

Cô ấy hỏi tôi đang cố làm gì, nhưng tôi chỉ nói dối rằng tôi trượt chân trong lúc cố đứng dậy.

Khi chúng tôi ở hộp thứ ba từ cha vợ ra thì bên trong là trái cây, các loại hạt, quả dại, đồ ngọt và những thứ đóng chai khác.

“Mấy loại trái cây này thơm quá nhỉ~”

Cái hộp có một mùi hương ngọt ngào.

Lê, đào, mận, quả óc chó, hạt dẻ. Đầy những hương vị của mùa thu,

“Ở đất nước của Sieg thì có nhiều loại trái cây quá nhỉ.”

“Nước em không có nhiều loại như vậy đâu.”

“Đúng ha.”

Ở vùng đất này thì những trái cây có khả năng mọc ở đây là quả dại.

Có nhiều loại trái cây khác ở chợ, nhưng phần lớn là chúng được nhập khẩu. Hơn nữa chúng cũng rất là đắt.

Tôi nghĩ rằng có một cây ăn quả tại đây thì sẽ rất là tuyệt, nhưng cây sẽ héo đi vì lạnh mất.

Sieg nói rằng tình huống ở nơi này cũng y như ở đất nước cô ấy.

Có lẽ là không có quá nhiều loại, nhưng những trái cây được trồng trong tuyết thì rất là thơm, rất là chua và cũng rất là ngọt nữa, với táo là ví dụ điển hình nhất.

Sieg kể cho tôi nghe câu chuyện về trái cây ở đất nước cô ấy.

“Ở nước của em thì, có ba từ để diễn tả các loại trái cây.”

Sieg cầm chai chứa mứt dâu trong tay.

“Những quả dại như dâu thì tụi em gọi nó là ‘Beeren’.”

Nghĩa của là những loại trái cây có nhiều loại hột nhỏ.

Đất nước của cô ấy thì cũng có những loại quả dại như này, nhưng có vẻ như nó là một loại khác, không giống với loại ở đây.

“Loại thứ hai là những loại có hạt lớn bên trong, ‘Steinobst’.”

Có nghĩa là những trái cây có hạt lớn.

Mơ, mận, đào và sơ ri là ví dụ cho những loại như này.

“Cuối cùng thì, các loại trái cây với các hạt nhỏ tại tâm, ‘Kernobst’.”

Có nghĩa là những loại trái cây hạch tâm.

Thường thì nó chỉ những loại trái cây như táo và lê.

Có vẻ như nhu cầu của các loại trái cây như ‘Kernobst’ thì rất là cao

“Đất nước của em được gọi là ‘đất nước của táo’ bởi những người từ nước khác.”

Nước của Sieg sản xuất rất là nhiều táo, loại trái cây được yêu thích từ rất lâu rồi.

“Em nhớ rằng có một người nuớc ngoài rất là bất ngờ khi mà em đột nhiên lấy một quả táo từ trong túi ra.”

“Việc đó đương nhiên thì sẽ bất ngờ lắm chứ.”

Mang theo trái cây trong túi, đây là lần đầu tiên mà tôi nghe được một thứ như vậy. Để ăn, để giải khát, có nhiều công dụng cho nó.

Tuyệt vời thật đấy chứ, tôi không ngờ là Sieg thích táo như vậy.

Vì họ thường hay bán táo ở chợ cho nên tôi nghĩ là mua một ít thì sẽ rất là tuyệt vời luôn.

Những phần trái cây mà được gửi tới này thì có thể giữ gìn lâu dài, và thường thì chúng được dùng cho việc làm đồ ngọt.

Có rất nhiều cho nên tôi nghĩ tới việc làm một thực đơn dùng tới chúng.

Bánh táo, bánh táo cùng với kem, táo nướng, bánh qui táo.

Nn, có vẻ như chúng sẽ cần rất là nhiều bơ và trứng luôn.

Sản phẩm từ sữa thì rất là quý giá nên tôi không muốn dùng nó trong quán rượu trong lúc đêm Bắc Cực càng nhiều càng tốt. Thêm vào đó thì chúng tôi không thể dùng trứng vào thời điểm đó được.

“Nếu như nó là một quán rượu thì, chúng ta không cần đồ ngọt đâu nhỉ?”

“Nhưng mà.”

Tôi muốn có thêm những khách hàng nữ nữa chứ, không chỉ đàn ông thôi.

Tuy vậy để làm chúng thì tôi cần trứng và bơ.

Tôi có thể mua bơ, nhưng tôi không thể mua một lượng lớn trứng được vì chúng rất là dễ hư.

“Em nghĩ rằng táo ngâm đường là giới hạn của chúng ta rồi.”

“Chúng sẽ ăn rất hợp với bánh qui.”

“Được rồi.”

Bánh qui thì cần phải nhập khẩu, nhưng chúng có thể được dùng trong một khoảng thời gian dài.

Có thể là tôi sẽ giới thiệu trà cho quý cô đó nữa chứ.

“B-Bằng cách nào đó thì nó không phải là một quán rượu nữa rồi.”

“Nó cũng không phải là một quán cà phê nữa chứ.”

Chúng tôi không chỉ bán thức ăn, cho nên nó cũng không phải là một nhà hàng.

Tôi tự hỏi, giống như một quán rượu nhỉ……? Hay là thứ gì khác.

“Dù sao, nó ổn mà. Không bị trói buộc bởi bất cứ thứ gì, quán rượu ‘Sieglinde’ theo chủ nghĩa tự do.”

“Sai tên rồi.”

“Đúng rồi ha! ‘Huyết Ưng’ chứ.”

Tôi muốn quán rượu có một bầu không khí ấm áp và gần gũi.

Đương nhiên thì Sieglinde sẽ là biểu tượng của quán rượu rồi……, trong lúc tôi đang ảo tưởng thì tôi chợt nhận ra thứ gì đó. Tôi vẫn chưa nhờ vợ tôi làm người phục vụ cho quán rượu.

Tôi nhanh chóng nói với cô ấy về điều đó.

“Erm, Sieg.”

“Có gì sao?”

“Anh có một yêu cầu.”

Khi tôi hỏi cô ấy rằng cô ấy có thể giúp quán rượu hay không thì cô ấy trả lời rằng cô ấy sẽ giúp cho dù tôi có nhờ cô đi chăng nữa.

“Em sẽ giúp càng nhiều càng tốt.”

“A-Anh vui lắm!”

Nếu như có một người dễ thương như Sieg thì, chắc chắn là sẽ có rất nhiều đàn ông tới chỉ để gặp cô ấy.

Khi tôi nói với cô ấy như vậy thì, Sieg làm một vẻ mặt kì quặc.

“Em nghĩ rằng khả năng cao là sẽ có mấy cô gái trẻ đẹp tới nữa chứ……”

Đ-Đúng rồi ha.

Tôi nhớ rằng Sieg rất là nổi tiếng với phụ nữ.

Trước khi quán rượu mở cửa, tôi có cảm giác rằng sẽ có nhiều khách hàng nữ, vì thế tôi cảm thấy rằng mình có một nghĩa vụ phải làm, cho nên tôi cố gắng tạo một thực đơn có nhiều đồ ngọt nhất có thể.

Truyện Chữ Hay