Mẹ đi chuẩn bị bữa tối.
Súp rau củ với thật nhiều các loại rau củ khác nhau, các phần bánh hình tam giác làm từ phô mai chứa đầy khoai tây và thịt xông khói, thịt cá fi-lê và nấm nướng với thảo dược và bơ. Trong giỏ thì có bánh mì đen cắt lát.
Sau khi cầu nguyên với tinh linh xong thì, chúng tôi bắt đầu ăn.
Vì gần đây thì trời trở nên rất lạnh, món súp nóng làm chúng tôi ấm người lên. Vị của món rau củ được hầm thì rất là ngon.
Miếng bánh hình tam giác thì được cắt làm hai với một con dao để chúng tôi có thể chia với nhau.
Phần vỏ bánh thì rất là giòn luôn! Phô mai thì béo ng~ậy, khoai tây thì mềm, và những miếng thịt xông khói đầy tiêu thì ngon đến mức khó cưỡng luôn chứ.
Phần cá fi-lê và nấm nướng được ăn cùng với bánh mì. Con cá được bắt từ sớm thu thì có rất là nhiều mỡ cho nên chúng rất là ngon. Tôi nghĩ rằng tổ hợp nấm với bơ, cá và bánh mì thì đúng là chân lí.
“Ritchan này, nó ngon chứ?”
“Ngon lắm ạ.”
“Me mừng thật đó~”
Mẹ hỏi một thứ như vậy đối với Sieg và cười thật tươi.
Đó là một bữa ăn tối yên bình.
Sau khi ăn tối thì, chúng tôi bắt đầu thử đồ hộp.
Trong khi mẹ đang cho con trai tôi ngủ thì, tôi lấy phần đồ hộp xuống từ trên kệ xuống.
Sieg lặng lẽ nhìn những cái lon đang đặt trên bàn ấy.
Có vẻ như nó nhìn khác với những gì mà cô ấy ăn trong khi cô ấy còn trong quân đội.
Những thứ mà chúng tôi mua từ thương nhân là những thứ đang dần được sản xuất hàng loạt. Đó là những sản phẩm được làm từ những công nghệ mới nhất.
“Sieg này, em ăn cái gì khi em còn ở trong quân đội vậy?”
“..….”
Sieglinde bỗng làm một vẻ mặt chua chát.
Ôi không, tuyệt vời thật đấy!! Không, ý tôi là, tôi xin lỗi nếu như tôi không nên nhắc tới nó, nhưng cô ấy bảo rằng nó hoàn toàn ổn.
“Thức ăn trong quân đội rất là tệ luôn.”
Thực phẩm dự trữ là những loại thức ăn có thể được bảo quản lâu dài, cho nên loại thức ăn đó được chú trọng tới việc có đủ chất dinh dưỡng trong một khoảng thời gian ngắn hơn là làm cho nó ngon, hay đó là những gì mà cô ấy nói.
“Bữa ăn chính của tụi em là một loại bánh mì cứng gọi là bánh qui khô……”
Được làm với bột mì và nước, bánh qui khô còn được gọi là ‘đĩa sắt’. Nó là một loại bánh qui nhỏ hơn lòng bàn tay, nhưng nó cứng một cách đáng sợ, chắc là đủ cứng để ngăn đạn xuyên qua luôn.
Còn có đậu đóng hộp, các hạt đậu rang, cà phê và trà xanh, nhưng vì chúng làm một cách qua loa cho nên chúng là những thứ rất là đáng thất vọng.
Sieg nói một cách cay đắng khi nói rằng thức ăn mà cô ấy ăn khi cô ấy còn ở trong quân đội thì rất là đáng thất vọng.
Ngay cả những thức ăn trong phòng ăn thì chỉ là những thức ăn mà cô ấy ăn trên chiến trường được hâm nóng lên thôi, Sieg nhớ lại một cách buồn bã.
Nếu như mà nó sẽ không ăn hưởng tới sức khoẻ của mình thì, cô ấy thà sẽ ăn trong phòng còn hơn, hay đó là những gì cô ấy nói.
“Vào lúc đó thì, mở một lon đồ hộp ra thì cũng rất là khó nữa chứ.”
Đương nhiên rồi, trong chiến tranh thì đâu có dụng cụ nào để mở các lon đồ ăn đâu. Cho nên, có vẻ như cô ấy đã mở nó bằng kiếm của mình.
“Cho nên em rất là bất ngờ khi thấy những thứ như này.”
Sieg nhìn phần được hàn vào lon đồ ăn một cách ngiêm túc.
Tôi nghe từ thương nhân là thứ này được gọi là ‘khoá vặn’.
Hình dạng của nó thì giống với các khoá dây cót.
Có vẻ như, chỉ cần vặn chìa khoá quanh lon thức ăn thì có thể dễ dàng lấy được thức ăn ra.
“Có vẻ như họ sáng chế ra được một thứ gì tuyệt vời nhỉ.”
“Đúng thật.”
Thời đại của việc mở các lon thức ăn bằng vũ lực giờ đã hết, Sieg nói nhỏ như vậy.
Hơn nữa cô ấy còn nói là cô ấy rất là may mắn khi đến đây.
“Nếu như em từ chối hôn ước đấy thì chắc bây giờ em đang ăn thức ăn đóng hộp ở trong trại mất.”
“K-Không đời nào!”
Tuyệt vời thật đấy……
Thật là tuyệt vời khi tôi và Sieg có thể gặp nhau tại bữa tiệc
“Chiến trường là một nơi rất là cô độc luôn đấy.”
“Uu, Sieg!”
Có lẽ vì cô ấy đang nhớ về những ngày tháng khó khăn trong quân đội, Sieg làm một vẻ mặt phiền muộn. Cô ấy nhìn rất là buồn cho nên tôi ôm cô ấy thật chặt.
Sieg lặng lẽ chấp nhận cái ôm của tôi.
“Thức ăn ở nơi đây thì ngon hết biết. Những phần thịt tuần lộc mà người ta thấy khó ăn thì cũng rất là ngon nữa.”
“Anh sẽ tiếp tục làm đồ ăn ngon cho em mà!”
“Cảm ơn anh, Ritzhard.”
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng những món ăn trong quân đội lại tồi tệ đến mức như vậy. Nó đúng là một việc mà tôi không hề tưởng tượng nổi.
Nghĩ lại thì, khi tôi mới gặp Sieg thì cô ấy nhìn thon gầy hơn.
Tôi phải cho cô ấy ăn thật ngon và cho cô ấy tăng cân thêm mới được, tôi nghĩ như vậy trong lúc xoa đầu cô ấy.
“Nơi đây quả thực là thiên đường mà. Nó đẹp tuyệt vời, thức ăn thì rất là ngon, con trai của em và chồng của em thì cũng rất là dễ thương nữa, mẹ chồng của em thì chăm chỉ và hiền lành.”
“……Ừ.”
Tôi cảm thấy như tôi nghe mình được nằm trong danh sách những vật cô ấy thấy dễ thương ấy, nhưng tôi nghĩ rằng tôi chỉ nghe nhầm mà thôi.
◇◇◇
Để thay đổi bầu không khí thì, chúng tôi thử phần thức ăn đóng hộp.
Hôm nay thì chúng tôi sẽ khui phần thịt muối, có thể được hiểu là là thịt được ướp trong muối.
Có vẻ như loại thịt này được sản xuất hàng loạt tại một đất nước nào đó, và nó rất được ưa chuộng.
Vì tôi không có ăn thịt bò thường xuyên cho lắm, nên tôi rất là phấn khích.
Chúng tôi quyết định là sẽ nhanh mở cái lon đó.
Tôi nắm cái khoá vặn và vặn nó vòng quanh cái lon để khui nó. Bên trong thì có một khối thịt.
Vì chúng tôi có thể dễ dàng mở nó ra như này, cho nên nó rất là tốt cho những người lớn tuổi và trẻ con nữa.
Thịt muối là một loại thịt bò được ủ với thật nhiều muối, và được cắt thành những miếng nhỏ, sau đó thì chúng sẽ được nêm gia vị.
Tại những đất nước khác thì, có vẻ như bọn họ không hề cắt thịt trước.
Sieg nhớ về những ngày mà cô ấy ăn thịt muối như lương khô của mình.
“Nó không có quá ngon đâu. Rất là dầu mỡ và có mùi nặng lắm.”
“Anh hiểu rồi~”
Tôi đặt phần thịt lên một cái đĩa. Ngay cả chúng được cắt nhỏ ra thì, vẫn còn nhiều miếng to lắm.
Tôi cắt nó với dao và ăn một ít.
“……Mm.”
Nói sao nhỉ, nó không có quá ngon. Như Sieg nói, nó có vị giống như thịt được khử trong muối và mỡ vậy.
Tôi nghĩ rằng đó là một điều tuyệt vời khi nó không có mùi như thịt động vật hoang vậy. Thật vậy, nó là thịt làm từ gia súc. Sieg còn nói rằng nó ngon hơn thứ mà cô ấy ăn từ hồi còn trong quân đội.
Tôi biết rồi.
“Thì, nếu như chúng ta chế biến nó thì nó sẽ ngon hơn chứ, phải không nhỉ?”
“Thật vậy.”
Nó khá là mặn cho nên, tôi nghĩ rằng nó sẽ ăn rất hợp với khoai tây. Sau khi điều chỉnh lại thì, nướng nó cùng phô mai thì sẽ rất là ngon.
Tôi định là sẽ thử nó ngay tại lò sưởi.
Tôi lấy ra một cái nồi, khoai tây, và gia vị từ trong nhà bếp và bắt đầu nấu ăn.
Khoai tây thì được cắt thật nhỏ để chúng có thể được nướng cho tới khi chúng giòn lên. Sau đó thì, tôi cho thịt muối thái nhỏ vào. Với một ít muối và tiêu, món ăn đã xong.
Đầu tiên thì tôi tự mình thử nó.
“A, đúng như anh nghĩ, khoai tây ăn rất hợp với nó!”
Bởi vì nó ngon một cách không tưởng, tôi muốn Sieg ăn một ít.
“Em không ngờ là nó được làm từ thịt muối luôn đấy.”
Tuyệt vời. Sieg cũng nói là nó rất là ngon rồi.
Sau đó thì, chúng tôi ăn cá, hàu ngâm dầu và những thứ khác, bất ngờ thay là tất cả bọn chúng đều rất là ngon.
Có vẻ như chúng tôi có thể ăn đồ hộp rồi.
Tôi kiểm tra hạn sử dụng của thức ăn đóng hộp để xem tôi có bảo quản nó bao lâu, hình như là ba năm.
Tôi nghĩ rằng những thứ này sẽ thay đổi đời sống của những người săn bắn như chúng tôi.
Vì chúng tôi đã lo xong phần đồ ăn rồi, vấn đề tiếp theo là việc quyết định lấy nơi để xây quán rượu,
À, tôi là lãnh chúa mà, cho nên tôi xây ở đâu cũng được.
Nếu có thể thì, tôi muốn một nơi nào đó gần quảng trường hay cửa hàng lưu niệm. Vì thể tôi cần phải bàn luận với bà chủ và chồng bà ấy.
Đầu tiên thì, việc xây một nơi với mái che là ưu tiên hàng đầu.
Trong khi bàn luận với chỉ huy Artonen thì, tôi viết xuống kế hoạch cho quán rượu lên giấy.
Mỗi lần mà tôi quyết định cái gì đó, tôi ngay lập tức thông báo với Sieg và mẹ.
Tôi nói cho bọn họ biết về cuộc thảo luận ngày hôm nay.
“Nghĩ lại thì,”
“Nn?”
“Anh quyết định cái tên cho quán rượu chưa?”
Tôi hoàn toàn quên về nó rồi.
Tên cho quán rượu à……
“Sieglinde tuyệt vời’ thì sao?”
“Từ chối.”
“……”
Như tôi nghĩ, Nhưng đó đúng là một cái tên tuyệt vời mà.
Ngay cả khi tôi hỏi cô ấy nếu như cô ấy có ý kiến nào không, cô ấy chỉ khoanh tay lại và cau mày lại. Có vẻ như cô ấy không nghĩ ra được ý kiến nào hay cả,.
“Thế thì, đặt tên quán rượu là ‘Huyết Ưng’ được không?”
“……”
“Được không, này nếu như là mùa du khách thì có thể những quý cô say mê Sieg sẽ tới mà?”
“……Được rồi.”
“Được à?”
Sieg nhìn rất là khó chịu, nhưng cuối cùng thì cô ấy vẫn chấp nhận.
Quán rượu ở vùng biên giới ‘Huyết Ưng’.
Đúng vậy, nó quả là một cái tên tuyệt vời mà!