Hokage Vô Hạn Hắc Hóa

chương 110 : quyết tâm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 110 : Quyết tâm

Makigyo nghĩ rằng sẽ thấy sự tức giận trong ánh mắt của Hyuga Hanabi, điều này rất đáng mong đợi bởi vì Makigyo thích sự tức giận đó, đặc biệt là khi nó xuất hiện trong mắt của thiếu nữ này, ngay bây giờ.

Chỉ có điều, đó lại là một nét mặt vô cùng phức tạp, Hyuga Hanabi đã cúi đầu xuống để che giấu nó.

Makigyo không hiểu tại sao trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Hyuga Hanabi lại có nhiều cảm xúc như thế.

Đó là sự ngạc nhiên, sợ hãi và hối hận? Những cảm xúc này đều nằm ngoài dự liệu của Makigyo và cũng là những cảm xúc mà Makigyo không hy vọng nhìn thấy.

Khi Hyuga Hanabi cúi đầu rồi ngẩng lên lại, vẻ mặt đã thay đổi. Đó là một sự kiên định, một sự kiên định xen lẫn châm chọc, giống như đã sẵn sàng đối mặt với tất cả.

Hyuga Hanabi nhìn Makigyo: “Gia tộc Hyuga sẽ không bao giờ thất hứa!”

Lần này đến lượt Makigyo cau mày. Thiếu nữ này rõ ràng thấp hơn Makigyo một cái đầu bỗng nhiên lại nắm lấy tay hắn. Makigyo gần như theo bản năng rụt tay lại nhưng Hyuga Hanabi không cho phép, trong mắt nàng có một tia bướng bỉnh, nàng nắm lấy tay Makigyo rồi đặt lên ngực mình.

Đó là một cảm giác Makigyo chưa từng trải qua, cảm giác này không hề đầy đặn, nhưng đủ để khiến Makigyokinh sợ. Hắn nhanh chóng rút tay lại, vẻ mặt đầy hoảng hốt.

Hyuga Hanabi ngạc nhiên nhìn phản ứng của Makigyo, không tin nổi mà hỏi: “Ngươi không thích sao?”

Makigyo tức giận, biểu cảm vốn dĩ không rõ ràng giờ trở nên nghiêm túc, cười lạnh nhạt châm chọc : “Ta phải thích sao?”

Giọng điệu đó tràn đầy sự khinh miệt.

Hyuga Hanabi cười, nụ cười ấy dù không đến mức quá thê thảm, nhưng tuyệt đối không có chút vui vẻ nào. Giọng điệu của nàng cũng chứa đầy sự châm chọc: “Ta biết ngươi thích chị ấy, nhưng ngươi cũng nên hiểu điều đó là viển vông, phải không?”

Makigyo nhún vai, không dám nhìn thẳng vào thiếu nữ nhỏ này, hờ hững nói: “Ai quan tâm chứ?”

“Ta quan tâm!” Hyuga Hanabi dứt khoát, giọng điệu kiên quyết.

Điều này khiến Makigyo không thể không nhìn thiếu nữ này bằng một con mắt khác, hắn châm chọc nói: “Có phải rất đáng ghét không? Bắt buộc phải thích một ai đó mà bản thân không thích là điều quá khó chấp nhận a?”

“Ha ha!” Hyuga Hanabi bật cười, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh: “Khó chấp nhận? Ngươi đột nhiên nói tới những lời vô nghĩa đó, bảo rằng gia tộc Hyuga đã phản bội ngươi, điều đó không phải là vô lý sao?”

Makigyo thẳng thắn thừa nhận: “Đúng! Thật sự là vô lý! Ta nói những lời ấy chỉ là muốn trêu chọc ngươi, khiến cho cái gia tộc thối nát này cảm thấy khó chịu mà thôi, đừng bao giờ nghĩ rằng ta có ý nghĩ gì đặc biệt với ngươi!”

Khi nói những lời này, Makigyo không hề để ý gì cả.

Makigyo từng nghĩ rằng nếu có một thiếu nữ thích hắn như Hinata, dù cho thiếu nữ đó vô cùng kỳ quặc thì hắn sẽ không bao giờ từ chối nàng ấy.

Thế nhưng, khi thực sự gặp được một thiếu nữ như vậy, Makigyo nhận ra rằng, đối với những người thích mình, hắn lại tàn nhẫn với họ đến mức chính bản thân cũng không thể tưởng tượng nổi.

Hắn sợ kết thúc, nhất là trong chuyện tình cảm này, vì vậy trong vô thức đã muốn tránh cho mọi thứ bắt đầu.

Hyuga Hanabi dễ dàng bỏ ngoài tai lời của Makigyo, nàng cười to, lớn tiếng nói: “Đừng bao giờ nghĩ rằng ta có ý gì đặc biệt với ngươi! Makigyo, ngươi chỉ là một kẻ đê tiện, là con giòi đáng ghê tởm nhất, ta không bao giờ có thể thích ngươi!”

Những lời nói này Makigyo nghĩ rằng từ khi trưởng thành thì thực sự đã không có gì đáng để bận tâm, nhưng vào thời điểm này, ở nơi này, những lời mà hắn nghĩ mình sớm miễn nhiễm lại đột nhiên chạm đến một thứ gì đó ở trong lòng hắn, phức cảm tự ti tồn tại từ lâu trong lòng Makigyo bắt đầu lan tràn!

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Makigyo đột nhiên dùng tay bóp cổ Hyuga Hanabi, nhấc nàng lên khỏi mặt đất.

Ngoại trừ việc giãy giụa tượng trưng một chút khi bị Makigyo bóp cổ, Hyuga Hanabi đột nhiên trở nên bình tĩnh trong tay hắn. Khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt bướng bỉnh nhìn Makigyo, dường như thiếu nữ này mong muốn Makigyo sẽ chính tay giết chết nàng!

Sự bướng bỉnh này càng khiến Makigyo tức giận hơn, nhìn vào đôi mắt nàng, khuôn mặt đầy giận dữ của hắn bắt đầu vặn vẹo. Sau đó, Makigyo nở nụ cười kỳ lạ nói: “Được, ta thay đổi ý định rồi! Muốn chơi đúng không? Hãy xem cái giá ngươi phải trả là những gì!”

Makigyo buông Hyuga Hanabi ra, nàng ngã xuống đất, liên tục ho khan, nhưng ánh mắt bướng bỉnh của nàng vẫn đối mặt với Makigyo.

Makigyo cũng hứng thú nhìn lại nàng, đột nhiên, Hyuga Hanabi lại đứng dậy, lao về phía Makigyo, ôm chặt lấy hắn, kiễng chân lên rồi hôn Makigyo đang không hề phòng bị.

Makigyo đứng yên, không phản kháng, đôi môi của họ quấn lấy nhau dưới bầu trời đêm dần chìm trong u tối.

Cảm giác này lan tỏa trong lòng Makigyo, hắn không thể diễn tả rõ được. Chỉ biết rằng, nó xa vời và không đẹp như hắn tưởng tượng.

Hyuga Hanabi vụng về hôn Makigyo rồi cố gắng dùng lưỡi mở miệng hắn, đầu lưỡi của họ chạm nhau trong bóng đêm. Makigyo không ngăn cản, cảm nhận trọn vẹn xúc cảm giác này.

Không có vị dâu tây, cũng không ngọt ngào, chỉ có sự ẩm ướt khi môi họ chạm nhau, cũng không trơn mượt như pudding.

Hyuga Hanabi rõ ràng cũng cảm thấy tương tự, khi đầu lưỡi của họ giao thoa, nàng bắt đầu buồn nôn.

Makigyo chỉ lặng lẽ nhìn, trong mắt không còn chút tức giận nào.

Thiếu nữ nôn thốc nôn tháo một lúc lâu mới dừng lại, trông có vẻ rất khó chịu.

Ánh mắt của nàng vẫn rất bướng bỉnh, sau khi nôn xong, nàng nhìn Makigyo rồi lau miệng, dường như muốn nói rằng: "Ngươi đã thấy quyết tâm của ta chưa?"

Makigyo chuẩn bị rời đi.

Hyuga Hanabi hét lên: "Đứng lại!"

Makigyo hỏi: "Muốn gì?"

Thiếu nữ vốn đang đầy vẻ bướng bỉnh, đột nhiên trở nên uất ức: "Ngươi định đi như thế này sao?"

"Ngươi muốn sao?" Makigyo hỏi lại.

"Đưa ta đi cùng!" Hyuga Hanabi nói.

"Không hứng thú!" Makigyo tiếp tục bước đi.

Hyuga Hanabi giậm chân, trong khi Makigyo quay lưng lại, nàng đã khóc nức nở.

Hyuga Hanabi hét lên: "Ở đây chúng ta không thể ở bên nhau! Chỉ có rời khỏi Konoha thôn, chúng ta mới có thể ở bên nhau!"

Makigyo quay lại, nhìn Hyuga Hanabi rất nghiêm túc, chỉ đến lúc này hắn mới nhận ra thiếu nữ trước mặt đã rơi lệ.

Makigyo nói: "Ngươi đã nói rằng ngươi thích ta, vì vậy ta càng không thể đưa ngươi đi!"

Hyuga Hanabi lau nước mắt: "Ta sẽ đi! Ngươi đã giết Hokage, tất cả các nhẫn giả cấp cao trong làng đều nghĩ như vậy, nếu ta sẵn sàng cùng ngươi gánh chịu mọi tội lỗi, rời khỏi Konoha thôn thì sao?”

“Đây chính là quyết tâm của ta! Ngươi có thể tin ta!"

Makigyo cúi đầu nhìn xuống đất, rồi ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng, mặt trăng này giống hệt như mặt trăng mà Sasuke đã từng thấy khi rời đi.

Makigyo nói: "Tội của ai thì người đó chịu! Ngươi không thể phản bội Konaha thôn! Không phải bây giờ, cũng không bao giờ!"

Makigyo nói một cách chắc chắn và dứt khoát.

Hyuga Hanabi lau hết nước mắt, nói: "Ta sẽ đi! Nếu ngươi tin ta thì hãy chờ ở đây chờ, ta đi thu xếp hành lý!"

Nói xong, thiếu nữ liền chạy đi.

Makigyo cảm thấy thật nực cười, nàng chẳng lẽ thực sự nghiêm túc với cuộc đối thoại này?

Makigyo chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ trong khu rừng tre ở sân sau vang lên một giọng nói.

"Ngươi nghĩ rằng đó chỉ là một trò trẻ con nhưng đối với chúng ta, đó chính là danh dự của gia tộc Hyuga."

Makigyo nhìn vào góc rừng tre, lười biếng nói: "Các người cứ đứng đó rình mò rồi dùng một thiếu nữ để thăm dò ta không phải quá nhàm chán sao?"

Người bước ra từ bóng tối nói: "Không, ở đây chỉ có một người duy nhất là ta, cũng không định làm khó ngươi..."

Truyện Chữ Hay