Solo: Loli666
=============================
“Cậu, um…cậu có muốn thử yêu không?”
Khoảnh khắc nghe được những lời đó, cô cảm thấy vô cùng căng thẳng mà tim đập mạnh và hơi thở cũng gấp gáp hơn.
Mình muốn yêu. Mình muốn được hẹn hò với Yuuma.
Nhiều hơn, mình muốn được thân thiết hơn và bày tỏ rằng bản thân yêu cậu tới nhường nào.
“Tớ thích cậu, Yuuma”, Cô chỉ cần nói vậy thì mong muốn ấy sẽ trở thành sự thật. Cả hai sẽ có mối quan hệ lãng mạn nếu cô chịu nói ra.
Những cảm xúc ấy trào dâng. Nhưng ngay khi cô định cất lời—
Yui thấy sợ.
—Cho tới tận năm hai sơ trung, cô chưa từng có người bạn nào.
Thể chất yếu ớt và nỗi tự ti về mái tóc trắng khiến cô không thể ra ngoài. Khi bố mẹ đi làm, Yui chỉ luôn ở nhà một mình và chẳng có bất kỳ ai bầu bạn.
Song cô chưa từng thấy cô đơn. Bởi đã quá quen nên chuyện ấy lại thành lẽ thường.
…Nhưng rồi cô đã gặp gỡ Yuuma nhờ game và cũng từ đó mà học lại được cảm giác lẻ loi là như thế nào.
Cậu là người bạn đầu tiên của cô. Đi thám hiểm mà thiếu Yuuma là điều gì đó thật nhàm chán, và khi Yuuma phải tới trường, cô luôn tự hỏi rằng ‘Bao giờ Yuuma mới quay lại nhỉ? Sắp rồi chăng?’
Nếu là trước đây, thời gian của cô sẽ chỉ quanh quẩn kiểu ‘Hôm nào thì bộ anime này sẽ có tập mới?’, nhưng dần dần, cô thấy mong đợi đến cuối tuần hơn tất thảy bởi đó là lúc cả hai có thể chơi cùng nhau cả ngày.
Khi hạ quyết tâm sẽ tới trường cao trung, trong đầu cô chỉ hiện hữu sự lo lắng. Liệu mình thực sự có thể tới trường? Họ sẽ không cười nhạo màu tóc trắng chứ? …Mình có bị bắt nạt nữa không?
Cô không hề than phiền vì sợ rằng sẽ làm phiền lòng bố mẹ. Tuy vậy, trường học là một nơi vô cùng đáng sợ với cô. Sự lo sợ là không thể tránh khỏi. Thậm chí cô đã khóc một mình mỗi khi nghĩ tới trường học.
Nhưng rồi, Yui biết được Yuuma học ở cùng trường. Lần đầu tiên trong đời, cô biết ơn thần linh vì họ đã ban cho cơ hội ấy.
Vì thế, cô đã dồn hết quyết tâm và rủ Yuuma ‘gặp mặt’…. Cô lo rằng tính cách thật của cậu hoàn toàn khác so với khi chơi game. Dù cho có vài rắc rối, cô mừng khi đã có thể gặp gỡ. Và khi về tới nhà, cô lần nữa bật khóc vì cuối cùng cũng đã có một người bạn thực sự.
Thời gian cứ thế trôi. Nhờ có Yuuma, cô đã dần vượt qua được chứng sợ giao tiếp của mình.
Sau đó, cô đã tới trường và có thêm bạn mới. Mỗi ngày đi học đều rất vui và tương lai hẳn cũng sẽ như vậy.
Hiện giờ, cô có thể nói từ tận đáy lòng rằng bản thân đang vô cùng hạnh phúc.
—Chính vì thế mà cô thấy ổn với hiện tại. Cứ để mọi thứ như vậy, cô thầm nghĩ.
Cô quá sợ phải thay đổi mối quan hệ êm ấm
này. Cô không muốn vì tham lam mà đánh mất tất cả.
Nếu nói ra cảm xúc và bị Yuuma từ chối… À không, được vậy vẫn còn tốt chán. Tuy sẽ có chút kỳ quặc, nhưng từ từ mọi thứ sẽ quay về đúng quỹ đạo.
Nhưng trường hợp tệ nhất là mối quan hệ đổ vỡ hoàn toàn.
Cô hiểu rằng cảm xúc của mình rất sâu đậm. Nếu trở thành một cặp, chắc hẳn cô sẽ muốn được Yuuma nuông chiều hơn cả bây giờ. Rồi cô sẽ trở nên phụ thuộc vào cậu. Lỡ như điều đó trở thành mối phiền phức rồi khiến Yuuma
chia tay thì sao?
Tuy biết bản thân đang suy nghĩ tiêu cực nhưng Yui không khỏi nghĩ tới viễn cảnh tệ nhất có thể xảy ra.
…Nếu bị cậu ghét hay bỏ mặc, cô sẽ thu mình lại về thành con người như trước kia.
—Cô sợ điều đó.
Càng hiểu được hạnh phúc mà bản thân đang có thì lại càng sợ sẽ đánh mất nó.
Thà cứ để mọi thứ như vậy. Yui không muốn bất kỳ điều gì thay đổi. Nên mãi làm bạn cũng
không phải ý tồi. Vì thế—
“Từ giờ, cậu sẽ mãi làm bạn mình chứ?”
Cô đã nói như vậy.