Solo: Loli666
=================================
Cả nhóm đi thẳng tới nhà của Nago…
“Đ-đây là!? H-hả!? Nhà Nago-kun sao!?”
Đó là một dinh thự mang phong cách Nhật bản. Nếu nhìn từ xa, bạn sẽ phải tự hỏi về kiểu người sẽ sống ở nơi này.
Ngạc nhiên hơn cả là
người được nhắc đến không ai khác ngoài Nago.
“Eh? Lẽ nào Nago-kun cực kỳ giàu à?”
“...Cũng có thể nói gia đình tớ khá giả.”
“Nago-kun♡. Xin hãy cưới mình đi♡.”
“Vốn dĩ tớ định làm vậy mà.”
“…E-Eh?”
“Hmm? Quyết định hẹn hò của tớ không hề qua loa đâu. Tớ đã nghĩ vì hai đứa thành một đôi thì hẳn sẽ có ngày sẽ kết hôn. Chuyện đó không ổn à?”
Mặt của Asuka liền đỏ ửng. Sự năng động trước đấy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là dáng vẻ rụt rè với giọng lí nhí.
“Ah, không…xin được cậu giúp đỡ.”
“Nago, cậu đúng là đỉnh thật đấy.”
“Là sao cơ?”
“K-không. À phải. Chỉ là rất đỉnh thôi.”
Cứ thế, họ đi vào trong nhà và tới phòng khách. Không gian bên trong rất tinh tế, mang lại cảm giác như nhà trọ nhật bản.
Họ ngồi xuống tấm đệm được đặt trên chiếu rơm, vây quanh chiếc bàn tròn với rất nhiều đồ ngọt và nước uống. Ngay lúc đó, chiếc pizza cỡ lớn mà Nago đặt cũng được giao tới.
Chẳng bao lâu sau, chiếc bàn đã chật kín, trông không khác gì một bữa tiệc thực sự.
“Cảm giác khá lạ khi ăn pizza cỡ lớn ở một nơi giống quán trọ truyền thống.”
“Phải phải. Thôi thì chúng ta bắt đầu thôi nhỉ? Yui-chan, đừng ngại, tới ăn chút đi.”
“Mn… A-Ah, có nhiều topping thật đấy.”
Nago đã đặt một chiếc pizza với bốn loại topping khác nhau.
“Cậu muốn ăn loại nào cũng được. Dù gì đây cũng là tiệc chào mừng Yui-chan mà.”
“Mn.”
Yui hăng hái quỳ lên tấm đệm, sau một chút chần chừ, cô cẩn thận cầm lấy miếng pizza với lượng phô mai lớn.
Mắt cô lấp lánh nhìn vào chỗ phô mai được kéo dài khi nâng miếng pizza lên, trông vô cùng ngon mắt khi phô mai được kéo dài với xúc xích nằm ở trên.
“…Lẽ nào đây là lần cậu ăn pizza à?”
“Thật ra tớ từng ăn pizza cuốn và các loại nhỏ hơn, nhưng với cỡ bự thế này thì là lần đầu.”
“Oh~ Vậy là lần đầu của Yui-chan hửm~? Fuheehee~ Nếu đã thế thì sao không dùng thêm chút cola nhỉ~ Đó là combo cực ma mị đó?”
“Chẳng phải ăn thế thì sẽ bị mập à?”
“Đừng có nói ‘mập’ với một cô gái, Nago-kun! Cậu không biết đó là điều cấm kỳ à!? Con gái luôn phải đấu tranh giữa đồ ăn và vóc dáng mỗi ngày đấy!”
“Tớ thì dù ăn bao nhiêu thì cũng không lên cân được…”
“Ueugh~!
Yui-chan phản bội tớ!”
Cười khúc khích với Asuka đang giả vờ khóc, Yui mở đôi môi nhỏ nhắn ra và liền cắn miếng pizza.
Đôi mắt cô híp lại vì phô mai chảy ra, còn miệng thì nhai đầy thích thú. Dáng vẻ đó quả thực vô cùng đáng yêu khiến Yuuma vô thức ngắm nhìn.
…Trong khoảnh khắc, cậu chỉ ước được thấy Yui ăn mãi thôi, nhưng quả nhiên, điều đó chẳng kéo dài được lâu.
Yuuma cũng có chút ngần ngại và rồi chọn
miếng có nhiều thịt xông khói. Nago và Asuka cũng lần lượt lấy phần của mình.
“Nè, nè, Nago-kun, Nago-kun. Hãy đút cho nhau nhé?”
“Asuka. Tớ đã nói bao lần rồi, chúng ta không thể làm thế ở nơi công cộng được…này.”
Bất thình lình, Asuka ngặm lấy miếng pizza trên tay Nago. Với khuôn mặt của đứa trẻ vừa chơi khăm thành công, Asuka nhai và nuốt chỗ thức ăn vừa đoạt được.
“Như thế là xấu đấy.”
“Vâng vâng. Nago-kun, cả cậu nữa.”
Với vẻ cam chịu, Nago cắn miếng pizza được cô đưa ra…nhưng cậu lại không cắn miếng lớn như người kia.
“Hehe~♪ Hôn gián tiếp~♪”
“Hôn gián tiếp bằng một miếng pizza nghe chẳng lãng mạn gì đâu.”
…Thấy hai người họ tỉnh bơ bán cơm chó như vậy, cả Yuuma và Yui đều đỏ cả mặt.
Ừ thì Nago và Asuka là người yêu nên cũng không có gì lạ nhưng nhìn họ làm vậy vẫn rất xấu hổ.
—Và rồi, Yuuma để ý Yui cứ liên tục liếc nhìn miếng pizza trên tay cậu.
“…Cậu muốn ăn thử à?”
“Eh? A-Ah, uhm…t-thì tại cái của Yuuma trông ngon quá…”
“…Muốn chứ?”
“…………”
Mặt của Yui đã đỏ lại càng đỏ hơn. Tuy nhiên, cô vẫn gật đầu chấp thuận.
Nghĩ ngợi một chút…cậu lấy một miếng cùng loại với mình rồi đặt nó lên đĩa của Yui.
“…Cảm ơn.”
Vì lý do nào đấy, giọng của cô lại ánh lên vẻ
thất vọng nhưng cậu cố vờ như không nhận ra.
Thưởng thức pizza và đồ ngọt được một hồi, cả nhóm bắt đầu nói về game.
Sau khi điều chỉnh lại cài đặt trên điện thoại của Asuka, Nago liền tải Grand Gate về và mở trò chơi.
“Cậu thích dạng nhân vật thế nào?”
Nago hỏi khiến Asuka nghiêng đầu suy ngẫm với tiếng “Hmm…”
“Chà, vì đây là lần đầu chơi thể loại này nên tớ không rành lắm, nhưng nếu được thì tớ muốn kiểu chặt chém và liều lĩnh.”
“Vậy tớ đề xuất class sát thủ. Với kỹ năng hạn chế chuyển động của địch trong thời gian ngắn khi đâm lén từ phía sau; lợi thế mà nó mang lại khá tuyệt. Hơn nữa, vì có kỹ năng ẩn thân nên dù là người mới thì cũng khó mà chết được.”
“U-Uh huh…? Tớ không rõ cậu đang nói gì nhưng cứ thử thôi nhỉ. Để xem nào, đây là cách tạo nhân vật đúng không? Thế tớ bắt đầu chơi đây.”
Ba người còn lại quan sát trong lúc Asuka qua cutscene mở đầu và hướng dẫn.
Và tất nhiên khi cùng nhìn vào điện thoại, mặt của họ hẳn sẽ phải tiến lại gần hơn… thành ra mặt Nago dần áp sát khiến cho Asuka cũng có chút xấu hổ.
(…Nói sao nhỉ? Asuka rất mạnh khi là người chủ động nhưng lại yếu khi bị động nhỉ?)
Cảnh tượng một Asuka luôn hoạt bát trở nên thẹn thùng với Nago trông khá hài hước.
Vừa cảm thấy thấu hiểu Nene thêm một chút, ba người quan sát Asuka hoàn thành hướng dẫn đồng thời đưa ra vài lời khuyên.
“Vậy giờ tớ tham gia cùng được chưa? Các cậu đang ở đâu thế?”
“Tụi tớ đang ở bên ngoài hội quán.”
“Cậu thấy anh chàng đô con mặc giáp chứ. Tên là Schwarz, cứ lấy đó làm mốc.”
“Erm, Schwarz, Schwarz… ah, thấy rồi.”
Khi Yuuma nhìn vào điện thoại, một mạo hiểm giả với trang bị tân thủ có tên Asuka đã lao tới chỗ cả ba.
“Cảm giác khá kỳ lạ khi nhìn mọi người trong game đấy. Để xem nào, vậy ‘Yuuma’ là Sugisaki-kun. Khá là dễ đoán. Còn ‘Schwarz’
cao to mặc giáp trụ là Nago-kun. Còn ‘Tamamo’ mặc đồ vu nữ với tai cáo và đuôi là Yui nhỉ?”
“Sai rồi. Tớ mới là Tamamo.”
“Huh?”
“Tớ là Tamamo.”
“Oh.”
Asuka chớp chớp mắt bất ngờ.
Trên màn hình, Tamamo là một vu nữ tai cáo đáng yêu. Không thể nào phủ nhận sự đáng yêu của cái đuôi nghoe nguẩy ấy… Nhưng đó lại là nhân vật của người kín tiếng và nghiêm chỉnh như Nago.
“Errrrr….. vậy Nago-kun là Tamamo? Hehe~ vậy ra cậu dùng nhân vật nữ à~”
“Nếu phải chơi một tựa game hàng trăm tiếng thì thà nhìn một nàng cáo vẫy đuôi hơn một tên
đực rựa nào đó. Đến cả những người chơi có tiếng cũng nói vậy.”
“T-thế ư?”
Quả nhiên, đến cả nụ cười của Asuka cũng cứng lại. Nhưng chẳng bao lâu sau, cô nhận ra điều gì đó và nháy mắt.
“Nago-kun, cậu thực sự hứng thú với con gái nhỉ?”
“Cậu nghĩ tớ là ai thế?”
“Ừm thì cậu lúc nào cũng giữ mặt lạnh nên tớ tưởng cậu không hứng thú với con gái.”
“Nếu thế thì tớ đã chẳng hẹn hò với cậu rồi.”
“Hmm, thế sao~ Nago-kun là con trai mà nhỉ~”
Asuku vừa cười vừa nói. Nago thường không để lộ chút hứng thú nào nên điều đó khiến cô thấy thích thú.
“Nè, nè, cậu thích kiểu con gái nào thế, Nago-kun?”
“Hmm…..”
Nago nghĩ ngợi một hồi.
“Trước tiên, tớ thích một người tươi tắn. Đồng thời, tớ thích cô gái năng nổ hơn là thụ động.”
Asuka ngẫm một chút rồi hạnh phúc gật đầu.
“Mm-hmm, và, và?”
“Tớ thích tóc ngắn. Trước đây thì là tóc dài cơ nhưng gần đây tớ nhận ra tóc ngắn rất có sức hút.”
“Hee~hee,” Asuka chạm lên tóc mình và mỉm cười.
“Rồi gì nữa!?”
“Tớ cũng thích tai và đuôi thú. Nhất định không thể thiếu được.”
“Huh…?”
Asuka liên tục liếc nhìn mặt Nago rồi tới Tamamo trên màn hình.
Ở đó chính là một nàng vu nữ tai cáo tóc ngắn, hiện đang nhảy múa trong hoạt ảnh chờ.
“Vừa rồi…cậu đang nói về nhân vật ấy hả?”
“Phải, tất nhiên rồi.”
“Ue~n, Yui-chan~ Nago-kun ngoại tình này~!”
Nói rồi, Asuka nước mắt cá sấu và vòng tay ôm lấy Yui. Trái lại, Yui không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn xoa đầu Asuka và cố gắng an ủi.
Một lúc sau, cả bốn bắt đầu chuyến phiêu lưu của mình.
Khi đã học cách điều khiển cơ bản và kỹ thuật đối phó với quái vật yếu, Asuka được đưa tới chỗ boss đầu game để có thể làm quen với nhịp độ của game.
Đối thủ lần này có tên “Rock Kong”. Dù cho sát thương không cao, nó lại có lượng đòn tấn công đa dạng, nhờ thế mà nó còn có biệt danh
là “Kong-sensei”. Nói đơn giản, đây chính là đối tượng luyện tập phù hợp nhất cho tân thủ.
Hiển nhiên với cấp độ hiện giờ, Yui và Yuuma
dư sức one-shot các boss đầu game nên cả hai đã đổi sang các trang bị làm suy giảm đáng kẻ sức tấn công của bản thân.
“Megu-chan. Tớ sẽ câu aggro còn cậu tấn công từ phía sau nhé?”
“Aggro là gì cơ?”
“Um, sự chú ý của quái ấy? Boss sẽ luôn nhắm vào tớ và tớ sẽ phải đi vòng vòng thế này…”
“Okay, vậy cứ để tớ tấn công.”
“Ah, phải đợi hết đòn mở đầu đã…”
“Eek!? Sao HP của tớ tụt nhiều thế!”
“Nn, chạy đi! Cậu nên hồi phục ngay! Yuuma, Nago-kun, xin hãy cầm chân lũ quái bé quanh đó nhé! Tớ sẽ giúp Megu-chan đánh boss!”
“Oh. Cứ để tớ.”
“Đã hiểu.”
Dù Yui là người rất hoạt ngôn khi dính tới game nhưng cảm giấc thật lạ khi thấy cô đứng ra chỉ huy như vậy.
Trên màn hình, Asuka đang liên tục bị boss bán hành, và mỗi lần như thế, Schwarz sẽ từ từ hồi phục cho cô.
Đồng thời, hoả lực cũng nhắm vào
Schwarz nhưng Yui không hề né tránh. Dù cho trúng đòn thì thanh HP của cô cũng chỉ tụt một tẹo. Và rồi, khả năng tự hồi phục sẽ bù lại chỗ HP vừa mất ấy ngay lặp tức.
“Sao Yui-chan khủng thế!? Tớ cũng muốn được như vậy!”
“Cậu sẽ được thế một khi lên cấp và có trang bị cần thiết thôi. Còn bây giờ, hãy quan sát chuyển động của địch. Đừng đến quá gần khi boss chuẩn bị tung đòn cận chiến. Khi kỹ năng đang hồi lại thì hoả lực của cậu sẽ bị hạn chế nên hãy ưu tiên né tránh. Với cả, đừng chỉ phụ thuộc vào kỹ năng, hãy dùng cả đánh thường nữa…”
“Khoan, khoan, khoan! Đừng nói liền tù tì như thế! À mà, Yui-chan có hơi khác so mọi khi ấy, Cậu cứ như một tuyển thủ-eek!?”
Dù cho bị thổi bay hết lần này tới lần khác, Asuka cũng đã xoay sở đánh bại được boss.
“Ah~ Cuối cùng cũng thắng rồi~♪.”
Asua nói với nụ cười thoả mãn.
Trái lại, Yui thì có vẻ xấu hổ.
“…Tớ xin lỗi. Dường như lúc nãy tớ có hơi ngạo mạn rồi.”
“Hể? Thôi nào. Tớ cũng thích mặt đó của Yui-chan mà? Trên hết, tớ thấy thích tựa game này hơn một chút rồi. Sao chúng ta không thử con boss khác nhỉ?”
“Thật ư? Thế để tớ chế tạo vài vũ khí với chỗ nguyên liệu từ ‘Kong-sensei’, và uh, tiếp đó
chúng ta có thể tới hang núi lửa hay gì đó…”
Yui bắt đầu phấn khích lên kế hoạch và nói với Asuka cho chuyến thám hiểm tiếp theo.
Yui thường đối đầu với các nhiệm vụ khó nhằn cùng Yuuma, nhưng đây là lần đầu cô vui vẻ như vậy. Cậu tiếp tục quan sát cảnh tượng đó với hai mắt híp lại.
Và rồi, sau thêm hai con boss nữa, Asuka đã kiệt sức nằm phịch xuống sàn.
“Fuwa~ Chúng ta nghỉ chút nhé?”
Asuka nói rồi đứng dậy và đổ cola vào chiếc ly trên bàn mà bắt đầu hưởng thức.
“Puha~” Thấy dáng vẻ ấy trông không khác gì trong quảng cáo khiến cậu cũng muốn uống.
“Vậy sao? Thế tớ cũng nghỉ một chút. Dù gì nãy giờ chúng ta chơi cũng khá nhiều rồi.”
Câu nói của Nago khiến Yuuma kiểm tra đồng hồ và nhận ra đã hai tiếng trôi qua lúc nào không hay.
“Eek, lâu vậy rồi sao?”
“Có câu khi vui thì thời gian sẽ trôi nhanh hơn. Đúng là vậy nhỉ?”
Yui giật mình trước những lời đó. Cô quay về phía Asuka và rồi nở một nụ cười hạnh phúc.
“Hmm? Sao thế, Yui-chan?”
“Kh-không có gì.”
Hẳn cô đang thấy vui vì được chơi cùng Asuka.
Thấy thế, Yuuma khẽ thì thầm, “Thật mừng khi thấy cậu vui như vậy.” rồi cô đáp lại với một tiếng “Ừm~♪” Được nhìn ngắm Yui mỉm cười hạnh phúc thật ấm lòng và dễ chịu.
Yuuma vô thức đưa tay ra, đặt nó lên đầu Yui và nhẹ xoa lấy.
“Nn… Ehehe, đã lâu rồi cậu mới xoa đầu mình đấy.”
“T-thật ư?”
…L-lỡ làm mất rồi.
Nhìn vào khung cảnh đó, Asuka chớp mắt bất ngờ. Và rồi, một nụ cười ranh ma hiện ra.
Dù cho thấy bản thân vừa làm gì đó rất bất cẩn, Yuuma vẫn quyết định tiếp tục xoa đầu Yui.
Asuka theo đó cũng thấy bồn chồn.
Cô từ từ đứng dậy và bước về phía Nago. Và rồi, cô chủ động khoanh chân lại và ngồi vào lòng cậu.
“…Nặng quá đấy.”
“Thật tình, khi được một cô gái ngồi vào lòng
mà cậu lại phản ứng thế à?”
Asuka phồng má nói. Còn Nago lại có chút khó chịu với hai lông mày nhướn lên.
“…Tớ không nghĩ con gái nên quá gần gũi với người khác như thế.”
“Chúng ta là một cặp mà nên không sao cả. N-nhưng thấy Sugisaki-kun và Yui-chan như thế, n-nói sao nhỉ, tớ cảm thấy ghen tị… Nago-kun, tớ mừng vì chúng ta đã hẹn hò và đi chơi cùng cậu nhưng cảm giác hai ta chẳng có thêm tiến triển nào ấy? Kể cả khi tớ đã ấn ngực vào người cậu mà Nago-kun chẳng để tâm gì cả.”
“Vậy là cậu cố tình à?”
“T-tớ cũng xấu hổ lắm chứ? N-nhưng tớ thấy cô đơn. Bởi chúng ta là một cặp nên tớ muốn làm gì đó… Fumya!?”
Asuka bỗng phát ra một tiếng dễ thương… Từ đằng sau, Nago đã vòng hai tay tới và ôm lấy.
“K-khoan đã, Nago-kun!?”
Asuka chưa gì đã tới giới hạn rồi.
Nhưng Nago chỉ rướn tới và thì thầm vào tai cô.
“Xin lỗi vì đã làm cậu thấy cô đơn. Vì đây là lần đầu tớ hẹn hò nên mong cậu sẽ bỏ qua.”
“V-vâng.”
“Nhưng phải nhắc lại, tớ cũng là con trai. Chính vì thế, đương nhiên tớ sẽ có khát vọng với con gái.”
Mặt của Asuka đỏ lên theo những lời đó.
“Nhưng chính vì cậu quá chủ động nên tớ đành phải giữ khoảng cách. Hi vọng cậu có thể hiểu cho.”
“X-xin lỗi!”
“Chà, đúng là chúng ta vẫn chưa nói chuyện đủ nhiều. Từ giờ hãy làm nghiêm chỉnh nhé…”
“T-tớ hiểu rồi, nhưng cậu có thể thả ra không!? Tớ hết chịu nổi rồi! Dù có thể nào thì tớ vẫn thấy xấu hổ đấy!?”
“………..”
“N-nè, sao cậu không bỏ ra thế!?”
“Tớ chỉ đang cố bù đáp những lần cậu thấy cô đơn.”
“T-tớ vui khi cậu nghĩ thế nhưng chí ít hãy làm khi chỉ có hai đứa thôi!”
Asuka đang chật vật trên đùi của Nago. Tuy có chút không dễ chịu khi nhìn bạn bè tán tỉnh nhưng đồng thời… Yuuma thật sự thấy ghen tị.
Nếu mình và Yui là một cặp thì đã làm như vậy rồi… Suy nghĩ đó lướt qua đầu cậu trong lúc liếc nhìn Yui.
Chẳng lâu sau, Yui cũng quay sang nhìn cậu. Mắt hai người chạm nhau rồi cùng vội quay đi.
“C-có chuyện gì sao?”
“Y-Yuuma, họ đang…”
“U-um thì… có lẽ chúng ta sẽ gây cản trở nên Yui có muốn ra ngoài chút không?”
“Đ-được. Đi thôi.”
“T-thế tụi tớ đi đây. Các cậu cứ vui vẻ.”
“E-Eh?! N-này!? Đừng đi mà, Yui-chan, Sugisaki-kun!”
…Miệng thì nói thế nhưng rõ ràng cô chỉ đang cố che đi sự xấu hổ mà thôi.
Dù cả hai đã hẹn hò từ hồi sơ trung nhưng lại chẳng có mấy tiến triển. Tuy vậy, gần đây mối quan hệ của họ đã dần được cải thiện. Yuuma chắc mẩm rằng nên để hai người kia được riêng tư.
…Đơn giản là rất khó để người ngoài có thể tiếp tục ở lại.
Rời khỏi căn phòng, Yuuma và Yui tới một hiên nhà tại sân trong. Nó cũng mang phong cách phòng trọ Nhật, thậm chí là còn có thác ống tre nữa.
Cả hai cứ thế ngồi xuống. Bởi hôm nay tiết trời khá lạnh nên ánh mặt trời trở nên vô cùng ấm áp và dễ chịu. Đây là thời điểm hoàn hảo để tắm mình dưới nắng.
“…Tự dưng thấy bạn bè tán tỉnh nhau, hẳn phải ngượng lắm nhỉ?”
“Mn… tớ không thấy gì khi nhìn những cặp đôi tại nhà ga, nhưng với Megu-chan và Nago-kun thì tớ lại thấy xấu hổ…”
“…Vậy chúng ta nên quay lại lúc nào?”
“Bọn mình ở đây tí cũng được mà? Magu-chan trông có vẻ hạnh phúc lắm.”
Nói rồi, cả hai đều bật cười. Tuy vậy, họ đều hiểu rằng đó chỉ là hành động giấu đi sự xấu hổ mà thôi.
Yui liên tục liếc nhìn Yuuma rồi khoanh chân lại như thể đang bồn chồn.
Yui cũng muốn thử giống như Asuka ư? Suy nghĩ đó thoáng lướt qua đầu cậu.
“…………C-cậu có muốn thử không?”
—Khoảnh khắc vừa dứt lời, cậu ngay lập tức thấy hối hận. Vì bị ảnh hưởng trước bầu không khí từ Nago và Asuka, cậu đã nói ra điều mà bình thường cậu sẽ không giờ nói.
Đương nhiên, cả Yui cũng mở to mắt bất ngờ.
“K-không! X-xin lỗi! Không có gì đâu, cậu cứ quên đi!”
“E-Eh? Ah…um…”
Yui bẽn lẽn nắm lấy áo của Yuuma. Mặt cô cúi gằm với vẻ xấu hổ nhưng vẫn lí nhí cất giọng.
“T…tớ muốn thử.”
Lần này, Yuuma mới là người ngơ ngác. Cậu thực sự không ngờ cô sẽ đồng ý.
“T-thế thì chúng ta thử chút nhỉ?”
“…Mn.”
Yui nhẹ gật đầu.
Trái tim cậu đập loạn cả lên. Song thay vì cảm giác hạnh phúc, cậu lại mang suy nghĩ ‘liệu chuyện này có ổn không vậy?!’
Yui rụt rè nhấc hông lên rồi nhẹ ngồi vào lòng
Yuuma khi cậu đã khoanh chân lại từ trước.
“………..”
—Sao Nago có thể bình tĩnh trước hành động của Asuka vậy? Yuuma thầm nghĩ.
Hơi ấm cơ thể và trọng lượng của cô làm cậu thấy dễ chịu. Chưa kể, sự mềm mại ở bên dưới khiến cậu phải dồn hết lý trí để không có bất cứ suy nghĩ kỳ lạ nào. Cậu cũng vô cùng căng thẳng khi trong đầu đang quay cuồng vô số suy nghĩ.
Ngược lại, Yui cũng chẳng thể bình tĩnh nổi. Dù Yuuma không thể nhìn thấy mặt bởi cô đang cúi xuống nhưng toàn bộ vùng cổ và tai đều đã đỏ chót và run rẩy… Nhưng kể cả thế, cô vẫn dính chặt lấy cậu.
Trước một Yui thẹn thùng đáng yêu như vậy, lý trí của Yuuma dần bị lung lay.
Cậu đưa tay qua vòng eo nhỏ nhắn kia mà dịu dàng ôm lấy.
Dù cảm thấy cơ thể cứng đờ trước hành động ấy nhưng Yui không có vẻ gì là khó chịu. Chỉ một lúc sau, người cô cũng thả lỏng và từ từ thả mình vào lòng cậu.
Khi Yui làm vậy, Yuuma cảm thấy nhẹ nhõm dù cho tim vẫn còn đập mạnh.
Đó chính là bằng chứng cho lòng tin mà cô gửi gắm. Và khi ôm lấy và cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Yui…điều đó dễ chịu đến lạ.
Một khoảng thời gian ngọt ngào và hạnh phúc của hai người.
“……Nè, Yui.”
“Hya!?”
“S-sao vậy?”
“X-xin đừng nói thầm vào tai... N-nó làm tớ g-giật mình.”
“U-ừm. Xin lỗi.”
“Mn… vậy giờ thì sao?”
“Ah, ừ thì…”
Yuuma nuốt nước bọt.
“Cậu, um…cậu có muốn thử yêu không?”
Một câu hỏi vòng vo nhưng trong hoàn cảnh này lại khá trực diện.
—Rõ ràng Yui thích cậu, điều đó là không phải bàn cãi.
Nhưng Yuuma không chắc đó là tình yêu hay chỉ như em gái với anh trai.
Vì thế cậu đã lấy can đảm để hỏi… Và tuỳ vào câu trả lời của Yui thì cậu sẽ quyết có thổ lộ hay không.
Trái ngược, cơ thể Yui lần nữa cứng đờ trước câu hỏi ấy.
Mười giây im lặng trôi qua—
“…Um. Tớ không hứng thú với chuyện đó.”
Yui vừa nói vừa lắc đầu.
“Hiện giờ tớ đang rất hạnh phúc, vậy là đủ rồi.”
“…Ra vậy.”
“…Nè, Yuuma?”
“Sao thế?”
“Từ giờ, cậu sẽ mãi làm bạn mình chứ?”
“Aah, tất nhiên rồi.”
Cậu cố đáp bằng giọng điệu tươi vui nhất có thể.
Nhưng thật ra, cậu phải thầm thở dài mà không cho cô biết.
(Bạn thôi ư…Hẳn là vậy nhỉ…)
Thật lòng cho tới giờ, cậu đã tưởng giữa mình với Yui đang có tiến triển tốt.
Tuy nhiên, Yui lại nói rằng chỉ muốn cả hai mãi làm bạn. Rõ ràng đó là cảm xúc thật lòng.
Cậu lần nữa khẽ thở dài.
(Thôi thì…đành vậy.)
Dù thật sự có chút đau đớn nhưng miễn là Yui muốn thì cậu không phản đối.
“…Chúng ta quay lại thôi nhỉ?”
“…Ừm.”
Cậu dịu dàng xoa đầu Yui. Mới một lúc trước, chuyện đó còn khiến cậu ngần ngại, nhưng một khi đã quyết sẽ giữ quan hệ bạn bè, Yuuma không khỏi bất ngờ khi bản thân lại dễ dàng làm vậy.
Cứ thế, cả hai đứng lên và quay về căn phòng mà Asuka và Nago đang ở.