Solo: Loli666
Note: Xin lỗi anh em vì sự chậm trễ, nói chung là có nhiều việc này nọ lọ chai. Tiện ăn mừng cho chương này đánh dấu tròn 300 chương của mình trên Hako luôn :3
===================================
(….Qua đêm?)
Phải mất một lúc để Yuuma thông suốt.
(Qua đêm…ah, ngủ qua đêm. Tóm lại, Yui muốn mình ở lại nhà cô ấy….)
(──Không, đợi đã, Yui đang nói gì vậy chứ!?)
“C-cậu không nghĩ một đứa con trai và con gái bằng tuổi ngủ cùng nhau là tệ lắm sao!?”
“Nhưng tớ không để tâm đâu? Cậu thấy đấy, tớ chẳng thể đền đáp được gì cho mọi thứ cậu đã làm. Nên là nhân cơ hội này, tớ muốn thực hiện điều gì đó.”
“Đ-đã bảo là cậu không cần bận lòng cơ mà!”
“T-tớ muốn thế! Suốt thời gian qua, tớ chỉ là gánh nặng nên hãy để tớ trả ơn đi mà!”
Yui bỗng trở nên cứng đầu khác thường.
“K-không, nhưng…”
Ngay khi nghĩ đến việc giải thích với chị ra sao…Yuuma nhớ lại cuộc nói chuyện cùng Nene sáng nay.
[Chị phải đi làm nên tối mai mới về nhé.]
──Nếu nhớ không nhầm thì chị ấy đã nói như vậy.
…….Nói cách khác, hôm nay dù cậu có ra ngoài thì cũng sẽ không bị phát hiện.
(…..Khoan đã, đó không phải vấn đề!? Chuyện này nghiêm trọng lắm đấy!?)
Yuuma cố bẻ hướng suy nghĩ đang dần trở nên nguy hiểm của mình.
(Nhưng mày cũng muốn ở qua đêm cơ mà? Đúng là đã quyết định bày tỏ với Yui nên mới muốn nhờ cậy. Nhưng…ngủ qua đêm thì có hơi…)
Khi cậu đang ngẫm nghĩ, động lực của Yui dần sụp đổ.
“Y-Yui?”
“…Xin lỗi. T-tớ không cố ý làm Yuuma xấu hổ đâu.”
“K-không sao. Tớ thấy vui khi cậu muốn cảm ơn tớ thôi.”
Yui lắc đầu qua lại.
“Tớ xin lỗi. Đó…chỉ là biện hộ thôi…”
“Biện hộ?”
“Phải….thực….thực ra….”
Yui nhẹ nắm lấy mép váy của mình và nhìn lên với ánh mắt long lanh đáng yêu.
“Y-Yuuma…nhiều hơn, tớ muốn ở bên cậu nhiều hơn…”
***
(Tại sao mày lại đồng ý cơ chứ…)
Sau đó, Yuuma đã chấp nhận qua đêm ở nhà Yui.
(Không…không, không ổn tí nào. Cả hai luôn rất gần gũi, nhưng ngủ qua đêm tại nhà một cô gái, quả nhiên không thể chấp nhận được, đúng không?”
Tuy vậy, cậu tự hỏi có thằng con trai nào lại từ chối nổi khi nghe cô gái nói [muốn ở bên cậu
nhiều hơn] không. Sức hủy diệt đó…quá gian lận.
Yuuma cố bình tâm lại.
(Ừ-ừ thì, bố mẹ Yui thường sẽ ở nhà nhỉ? Dù cô ấy có muốn mình ở qua đêm thì họ hẳn sẽ từ chối thôi…)
“Bố mẹ tớ hôm nay không có nhà. Họ phải làm việc nên mai mới về.”
(──E-Eeeehhhhhhhhh!?)
Cuộc tấn công lại bắt đầu.
Dường như cậu cảm thấy choáng váng.
“Nên là có lớn tiếng cũng không sao đâu.”
──Ý của Yui là họ có thể chơi game ồn ào. Cậu thì hiểu như thế, nhưng…trong đầu lại hiện ra thứ gì đó sâu xa hơn. [Bố mẹ tớ hôm nay không có nhà] là một trong mười câu tuyệt nhất mà một cô gái có thể nói với con trai.
Hẳn là vậy.
Cậu sau đó đã dè dặt theo Yui về nhà.
Lối vào trông vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp. Vì lí do nào đấy, nó thể hiện được tính tỉ mỉ của người chủ.
Yuuma luôn đưa Yui về tới cửa nhà, song đây là lần đầu cậu vào bên trong. Khỏi phải nói tim cậu đang đập loạn cả lên vì căng thẳng.
“X-xin được chiếu cố…”
“Nfufu, mình vui lắm. Đây là lần đầu mình dẫn con trai về nhà đấy♪.”
“………….”
──Mình là đứa con trai đầu tiên mà Yui dẫn tới nhà.
Đến cả suy nghĩ như thế cũng khiến tim cậu đập điên cuồng. Cảm giác như trí lực của cậu đã suy giảm so với vài phút trước.
Yuuma được đưa tới phòng khách.
Giống với cổng vào, nơi đây trông cũng gọn ràng và êm dịu. Bất ngờ thay, đồ đạc nội thất lại toát
lên sự đầy đủ, khá giả.
“Ngồi yên nhé? Tớ sẽ lấy chút trà.”
“A-ah. Đừng lo.”
Cậu ngồi xuống chiếc ghế sova chữ L lớn đặt trước TV.
Nó rất ư mềm mại, nằm xuống hẳn phải vô cùng thoải mái.
“Yui, bố mẹ cậu làm nghề gì thế?”
“Bác sĩ và y tá.”
“Wow, tuyệt thật đấy.”
“Ừm♪”
Từ bầu không khí, cậu có thể hiểu rằng quan hệ trong gia đình rất tốt đẹp. Cậu cảm thấy mừng cho họ.
“Đợi tí. Của cậu đây.”
Trên tay Yui là trà và chút bánh. Cô đặt chúng lên chiếc bàn thủy tinh đối diện sofa và ngồi xuống cạnh Yuuma.
Cậu cầm cốc trà và nhấp một ngụm.
Ngon tuyệt. Yuuma không biết nhiều về trà nhưng có thể chắc chắn đây là loại thượng hạng.
“Ngon quá.”
“Nn. Bởi cậu là khách quý nên phải đãi bằng trà tốt nhất chứ.”
“Thật sao? Cảm ơn nhé.”
“Không có gì.”
Cuộc trò chuyện ngắt ngang tại đó. Cả hai cứ thế tận hưởng trà và bánh ngon tuyệt.
Tuy không nói gì nhưng lại không hề ngột ngạt. Nói đúng hơn thì lại rất thoải mái và vui vẻ.
Yui đang ngồi cạnh đó thổi phù phù, uống từng ngụm trà nhỏ. Nhìn cảnh đó thôi cũng làm cậu cảm thấy tình yêu trong lòng nở rộ.
──Yui lấy điện thoại ra.
Yuuma cũng làm tương tự. Một lúc sau, tiếng Pekon♪ của tin nhắn vang lên.
[Cảm ơn cậu vì đã tới.]
[Không, không, tớ phải cảm ơn vì đã được mời chứ.]
[Ổn thôi mà. Tớ muốn trả ơn cho cậu. Yuuma-kun có yêu cầu nào không?]
[Trả ơn?]
[Phải. Tớ rất biết ơn và muốn đền đáp cho Yuuma-kun.]
[À mà sao cậu bắt đầu dùng kính ngữ thế?]
[Tớ có chút xấu hổ nên phải dùng kính ngữ để che đậy thôi.]
Cậu bật cười trước câu trả lời của cô. Đúng là nói lời cảm ơn với người khác thường rất xấu hổ. Tất nhiên là với cả người nói và người được cảm ơn.
[Tớ không có yêu cầu nào cả.]
[Vậy ư? Thế còn hôm nay? Tớ sẽ phục vụ cho Yuuma suốt cả ngày để khiến cậu hài lòng. Giống như một hầu nữ vậy.]
[…..Hầu nữ?]
[Phải, một hầu nữ. Cậu thích hầu nữ mà, đúng không?]
[Không thể phủ nhận.]
(……ừ thì, thật lòng là thế.)
Ah, mình quên khuấy mất.
Lần đầu gặp gỡ, cậu thực sự đã đối xử với Yui như một đứa con trai.
Ừ thì trong khoảng thời gian đó, cậu đã kể về nhiều sở thích của mình; nói cách khác…không chút che đậy, cô đã biết hết về gu của cậu.
(Mình nên làm gì đây, cảm giác như sắp chết đến nơi ấy.)
Khi nhìn vào Yui với ánh mắt xa xăm, cậu nhận được một tin nhắn khác.
[Vì thế nên Yuuma-kun, tớ có thể phục vụ cậu không?]
──Nếu Yui đã muốn thế thì chắc không sao đâu nhỉ?
Yuuma thầm nghĩ. Bình thường thì câu trả lời là không, nhưng thật lòng, cậu muốn biết Yui định sẽ làm gì.
Với một cái gật đầu, Yuuma trả lời tin nhắn.
[Tớ hiểu rồi. Vậy hôm nay cậu cứ phục vụ tớ bao nhiêu tùy thích.]
Thấy vậy, Yui nắm chặt tay làm tư thế chiến thắng một cách đáng yêu.
Cô hít một hơi thật sâu, và rồi kéo nhẹ kéo mép áo cậu.
“Nn. U-Uhm…vậy, phòng tớ…đi thôi nào?”
“Phòng cậu…thế có ổn không đấy? Ý tớ là, đáng lẽ cậu không nên để con trai vào phòng mình mới phải chứ?”
“E-Erm. Không sao đâu. Đừng ngại?”
Yui dẫn cậu lên tầng.
Cuối hành lang là căn phòng với bảng gỗ ghi chứ ‘Yui’ trên đó.
Cậu cảm thấy căng thẳng. Dù gì, đây cũng là lần đầu trong đời cậu vào phòng của con gái ngoài
Nene ra…thậm chí còn là của người mà cậu yêu nữa.
Tương tự, Yui cũng căng thẳng từ hồi nãy và cử động đôi lúc cứng nhắc.
“M-mời vào.”
Yuuma tiến vào theo lời cô──một mùi hương vô cùng tuyệt vời. Chỉ điều đó thôi cũng làm tim cậu đập mạnh rồi.
(Ừ thì, phòng của Yui…nên nói sao nhỉ, quả nhiên đúng kiểu của Yui.)
Căn phòng được chia làm hai phần, bàn và giường.
Khu vực giường có rất nhiều thú nhồi bông, mang lại cảm giác bay bổng, nữ tính.
Song khu bàn lại hoàn toàn đối lập…còn hơn thế nữa! Một chiếc bàn gaming cỡ lớn! Đi kèm với đó là cái ghế gaming cũng hoành tráng nốt! Chưa kể, kế bên đó, [tada!] là một tủ sách khủng với đủ thể loại light novel và manga.
──Liệu còn có cô gái nào tại Nhật Bản sở hữu toàn tập của J*J* không?
“Khi còn bé, tớ quá ốm yếu nên luôn phải ở nhà nên bố đã đem tới rất nhiều thú nhồi bông để tớ không thấy cô độc.”
“Tuy nhiên, bố lại rất thích game, manga cùng nhiều sở thích con trai khác; thành ra tớ cũng bị lây luôn.”
“K-kỳ quặc lắm sao?”
“Không hề, Yui muốn thích cái gì cũng được mà.”
“Hee-hee, cảm ơn nhé.”
“Tớ có thể xem tủ sách của cậu không?”
“Tất nhiên rồi.”
Được cho phép, cậu đi tới chỗ kệ sách.
Dù thấy căng thẳng bởi đây là phòng con gái nhưng khu vực bàn lại hoàn toàn đối lập.
Với cả, gu manga cùng nhiều thứ khác của Yuuma và Yui rất tương đồng. Thành ra, dàn sách của Yui cũng khiến cậu hứng thú.
“Cái này trông hay đấy. Yui, cậu thích bộ này không?”
“Nó khá thú vị. Sự kiện đầu tiên có gây tranh cãi nhưng tớ nghĩ Yuuma sẽ thích. Nếu muốn thì tớ sẽ cho cậu mượn.”
“Cảm ơn. Vậy lúc khác tớ sẽ mượn. Đổi lại, tớ sẽ mang theo mấy bộ tớ thích.”
“Nghe tuyệt đấy.”
Sự căng thẳng được vơi đi phần nào qua cuộc trò chuyện vừa rồi.
Nhắc đến sở thích thì Yui là người sát với Yuuma nhất. Vì thế nên chơi game, đọc manga hay nói chuyện cùng nhau đều rất vui và thoải mái.
“Nè Yuuma, tớ muốn sớm cảm ơn cậu…”
“Huh, w-whoa…!?”
“? Sao vậy?”
“A-à không, không có gì…”
Thật ra chẳng có gì để hét lên cả. Cậu chỉ quay mặt, thấy Yui đang ngồi trên giường và đang ôm một con cừu nhồi bông mà thôi.
Tuy nhiên, khu quanh giường Yui chính xác là phòng của con gái.
Mới vài phút trước, cậu còn nói chuyện như thể giữa hai đứa con trai nhưng khi quay lại, Yui đã trở nên vô cùng nữ tính. Chính sự khác biệt ấy càng làm cậu nhận thức rõ về cô.
Đây chính là phòng Yui, không gian riêng tư của cô, nơi cô thường ngủ và thay đồ. Hay cũng chính là nơi Yuuma đang đứng.
Cậu vô thức nuốt nước bọt.
May mắn thay, cô dường như không nhận ra điều khiến cậu kích động và chỉ bối rối. Đồng thời nó cũng cho thấy cô thiếu cảnh giác với con trai như thế nào.
“Mà cậu nói sẽ cảm ơn mình nhưng sao lại là ở phòng cậu vậy?”
Nghe Yuuma hỏi, Yui cựa quậy người xấu hổ.
“T-thì cậu biết đấy? T-tớ đã tự học rất nhiều thứ. Tớ cũng cố tìm hiểu về con trai, v-việc gì sẽ làm họ vui, vân vân…Và tớ muốn làm điều đó.”
“Ồ ra vậy.”
Dựa theo những gì con trai thích, họ sẽ muốn một cô gái làm gì, giống như tình huống của Yuuma hiện tại.
Đúng ra thì cậu có chút phấn khích.
Yui định làm gì cho mình nhỉ?
Nghĩ vậy, cậu đợi lời tiếp theo từ cô.
“Um, thế thì…giường, cậu nằm xuống đi?”
“…Eh? Giuờng ư?”
“Um, tớ muốn làm một chuyện khiến Yuuma thấy thoải mái…”
──Cậu đóng băng. Tâm trí cậu lại nhớ về giấc mơ sáng nay.
“K-không, không, không, không!? H-hẳn là cậu quý tớ nhưng như vậy không được đâu!? Dù cậu có yêu mến ra sao thì không thể cứ nói vậy được!? C-chuyện đó? Nói một điều như vậy…tóm lại là không được!?”
“N-nhưng ngày hôm đó, tớ đọc một cuốn manga có cảnh nữ chính và chàng trai…”
“Đừng nhầm lẫn giữa 2D và 3D! C-cậu đọc thể loại manga gì thế hả!?”
“N-nó tệ đến vậy ư?”
“Tất nhiên rồi, không tốt tí nào! C-chuyện đó chắc hẳn là…khoan, cậu đang cầm gì thế?”
“Eh? Là cây lấy ráy tai…”
“C-cây lấy ráy tai?”
“P-phải.”
“C-cậu định làm gì với nó thế?”
“Eh? Còn việc gì khác ngoài làm sạch lỗ tai chứ?”
“……….Ughhhh.”
Mình đã mắc một sai lầm khủng khiếp.
Yuuma ôm mặt và quằn quại. Giờ nếu có cái lỗ nào thì cậu muốn chui xuống đó luôn, hoặc cậu sẽ tự đào và chôn vùi mình.
“Uhm, Yuuma? Ngoáy tai ấy, cậu không thích à? Mẹ thường làm thế cho mình và nó rất thoải mái nên tớ cũng muốn thử với Yuuma…”
Lời nói của Yui càng khiến cậu cảm thấy tội lỗi hơn.
“Y-Yuuma? Vậy, cậu muốn tớ làm gì?”
“A-ah, phải. Cậu cứ làm thế đi.”
“Nn. Thế thì cậu có thể nằm gối lên đùi tớ. Bởi là lần đầu nên có chút căng thẳng nhưng tớ sẽ cố nhẹ nhàng, được chứ?”
Cậu không còn năng lượng để nói thêm câu nào nên đành chấp nhận nằm lên đùi cô như được bảo. Nhưng rồi, cậu nhận ra một điều.
──Gối đùi và lấy ráy tai quá ư là nguy hiểm.
Tưởng tượng tới những thứ sâu xa hơn, tâm trí cậu như đông cứng.
Ngay dưới đầu là cặp đùi của cô gái mình thích. Nó vừa có đủ sự mềm mại và nhiệt độ cơ thể cùng mùi hương ngọt ngào. Cuối cùng và cũng là điều quan trọng nhất, Yui đã chấp nhận để cả hai tiếp xúc cơ thể đến mức này. Một tình huống quá sức chịu đựng với một thằng con trai đang tuổi dậy thì.
“Y-Yui, thế này có hơi…”
“Đừng cử động. Nguy hiểm đó…”
Cô nghiêm nghị nói, đẩy dụng cụ nhẹ nhàng chà xát bên trong tai Yuuma.
“H-HYA!?”
Một tiếng kêu kỳ lạ vang lên khiến cậu hoảng hốt, vội che miệng lại.
“X-xin lỗi, cậu đau sao?”
“K-không phải, nhưng…”
“Ra vậy. Thế thì tiếp tục nhé?”
“A-ah, n-này, đ-đợi đã..~~~!?”
──Vừa được lấy ráy tai vừa được gối đùi.
Cậu thường thấy cảnh này trong manga và luôn mong mỏi điều đó. Nhưng khi được thực sự trải nghiệm...cảm giác vượt xa cả thiên đàng và địa ngục.
Phần bên trong tai nhạy cảm được cọ sát khiến cậu rùng mình, chưa kể việc gối đùi thôi đã là giới hạn của Yuuma rồi.
Người ta nói, thoải mái là một cảm giác mơ hồ. Nhưng trong tình huống này thì lại vô cùng dữ dội.
Chưa kể, ngay khoảnh khắc cảm nhận được hơi thở và ánh mắt nghiêm túc từ Yui, tâm trí cậu đã chẳng còn tỉnh táo được nữa.
“Yuuma thấy thích không?”
“….thích lắm.”
Nếu phải thừa nhận rằng nó sướng hay khó chịu thì sẽ là cái đầu tiên. Tuy nhiên, đôi khi thiên đàng cũng có thể trở thành địa ngục.
Yui không hề biết gì về con trai, chỉ mỉm cười hạnh phúc đáp lại.
“Vậy tốt quá.”
“N-này, Yui.”
“Gì thế?”
“Cậu biết tớ là con trai mà phải không?”
“Ừm, tất nhiên rồi.”
“Um…cậu không thấy xấu hổ sao? Con gái thường ngượng trước mấy chuyện thế này mà?”
“…Thật lòng thì tớ có hơi xấu hổ.”
“Nếu thế…”
“Nhưng…ổn thôi mà? Tớ yêu Yuuma nhiều lắm.”
Cô nói không chút chần chừ và mỉm cười ngượng ngùng.
“Có lẽ tớ thích Yuuma nhiều hơn Yuuma nghĩ chăng? Chạm vào cậu thế này lại có cảm giác thật thoải mái và cậu thấy vui thì tớ cũng vậy. Chỉ ở cùng nhau thôi đã khiến tớ hạnh phúc lắm rồi…”
Từ sự điềm nhiên trong giọng nói cho thấy cô thực sự yêu Yuuma.
“Vậy…Yuuma ghét mấy chuyện này ư? Tớ sẽ dừng nếu cậu muốn…”
“...Tớ không ghét nó.”
“Thế thì tớ tiếp tục nhé?”
“....Ừm.”
Yui nở một nụ cười nhẹ, và tiếp tục cẩn thận làm sạch tai cậu.
──Sao không thể không thấy hạnh phúc khi nghe người mình thích nói vậy được.
Tuy nhiên, chỉ ngay sau đó, mặt cậu đỏ đến mức không thể nhìn thẳng vào mắt Yui.
“…Cậu thật là….”
“Hmm? Yuuma vừa nói gì à?”
“K-Không có gì…”
Kể cả sau khi ngoáy tai xong, cậu vẫn phải mất một lúc mới có thể đối diện với cô.
***
[Tiếp theo, cậu có muốn được phục vụ bằng đồ tớ nấu không?]
Khi Yuuma đã bình tĩnh lại, Yui gửi thêm một lời đề nghị.
[Đồ tự nấu ư?]
[Phải. Tớ biết nhờ manga, anime,…trong đó nói rằng: con trai muốn được ăn đồ do con gái làm. Yuuma-kun cũng vậy đúng không?]
Đương nhiên là thế.
Vì vài lý do, cậu luôn muốn được ăn đồ do một cô gái tự làm, và sẽ càng đặc biệt hơn nếu đó là người mà cậu thích. Dù vậy…
[Cậu có thể nấu ăn à?]
[Mou~ Bộ tớ là gánh nặng xã hội không thể tự mình làm gì hết à? Tớ khá là thạo việc nhà đấy nhé. Nhất là nấu nướng, tớ còn giỏi hơn cả những chuyên gia đấy.”
[Cậu giỏi đến thế cơ á!?]
[Xin lỗi, chém gió tí thôi. Nhưng đúng là tớ giỏi nấu ăn nên để tớ đãi cậu.]
[Nếu thế thì xin làm phiền nhé.]
Thấy Yuuma đáp vậy, Yui lần nữa mỉm cười hạnh phúc. Dù có là cuộc nói chuyện bình thường cũng làm cô cực kỳ vui vẻ. Và nấu ăn chẳng có chút gì giống với làm sạch tai cả.
[Vậy cậu thấy đói bụng chưa?]
[Tương đối đấy.]
[Chà, tuy còn hơi sớm nhưng hãy nấu nào.]
Yui đứng dậy và đi xuống tầng dưới- khu bếp. Cậu cũng đi theo sau.
Tới nơi, cô mở tủ lạnh và nghiêm túc đánh giá đồ bên trong.
“Nè nè Yuuma. Cậu thích Hambagu không?”
“Có chứ.”
“Thế còn cà rốt và bông cải xanh.”
“Tớ không ghét chúng.”
“Un. Vậy món chính sẽ là Hambagu, ăn kèm với cà rốt ngâm và bông cải xanh…chỉ thế thôi thì hơi ít nên tớ sẽ làm chút súp…okay, cả thạch cà phê nữa.”
──Thạch cà phê…đó là món tráng miệng ư? Thật lòng thì mình không thích chúng lắm nhưng cứ kệ đi.
Vừa nghĩ vậy, cậu vừa quan sát Yui lấy đồ ra khỏi tủ lạnh.
“Để tớ giúp cậu.”
“Yuuma là khách nên cứ thư giãn đi nhé?”
“Tớ muốn giúp mà…ý tớ là, chẳng phải làm cùng nhau sẽ vui hơn sao?”
“……Un♪.”
Cuối cùng, cả hai đã cùng nhau nấu ăn.
Yui dùng dây cột tóc đuôi ngựa lên. Phần gáy trước giờ luôn được che khuất, nay đã lộ rõ. Bầu không khí trong phòng cũng vì thế mà thay đổi theo kiểu tóc của cô.
Tiếp đến, cô mặc chiếc tạp dề màu hồng quen thuộc và cho Yuuma mượn một cái màu đen, thứ vốn thuộc về bố của Yui.……..Đổi kiểu tóc rồi mặc thêm tạp dề, những điều bình thường như thế vẫn khiến tim cậu loạn nhịp. Cậu chẳng biết phải làm gì với nó cả.
“Yuuma có thể nấu ăn không?”
“Không giỏi lắm. Tớ từng tham gia một lớp phổ thông có dạy cách chế biến đồ đông lạnh tại nhà, nhưng chỉ có vậy thôi.”
“Thôi thì nếu đã ở đây rồi thì để tớ dạy cho cậu nhé?”
“Được chứ.”
Chuyện Yui giỏi nấu nướng đúng là sự thật.
Cô xử lý mọi thứ hết sức thuần thục, nhanh chóng và hiệu quả mà chẳng cần nhìn sách hướng dẫn. Chuyển động của cô không hề có chút chần chừ nào.
“…mà nhắc đến thạch cà phê, cậu thường dùng nó làm gì thế?”
“Một nguyên liệu bí mật cho món Hambagu.”
“…Thật ư? Có ổn không vậy?”
“Ngon lắm đó, tin mình đi.”
Không chút chần chừ, Yui đổ thạch cà phê vào chỗ thịt xay, nguyên liệu chính cho món Hambagu.
“Cậu học cái này ở đâu thế?”
“Internet…từ nhỏ, cơ thể tớ đã yếu ớt khiến bố mẹ rất lo lắng. Vì thế, tớ muốn chí ít cũng có thể làm việc nhà.”
“Ra vậy. Giỏi thật đó.”
“Hee-hee. Nên là tớ đã lên mạng và tìm kiếm những nguyên liệu bí mật và mẹo vặt. Thạch cà phê sẽ trở nên cực kỳ ngon đấy, nên hãy mong đợi đi nhé.”
Rốt cuộc, bất kể có nghiêm chỉnh hay đáng khâm phục, dường như Yui là kiểu người luôn để tâm tới những điều tốt đẹp mà mình được nhận.
(…Tại sao mình lại thấy buồn nhỉ?)
“Hambagu nên được nắn vừa đủ để đẩy không khí ra. Và cuối cùng, cậu làm phẳng nó…”
“Như thế này hửm?”
“Phải, phải.”
──Bỗng nhiên, cậu tự hỏi sẽ thế nào nếu cưới Yui.
Yuuma ngay lập tức rủ bỏ ảo mộng ấy. Giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện đó, nhất là khi đang nấu ăn nữa.
“Khi nướng, hãy dùng nhiệt độ cao trước để giữ nước thịt lại bên trong…”
Chỉ đứng cạnh cô thôi cũng làm tim cậu dâng trào tình yêu. Cậu muốn ôm lấy Yui cho thỏa thích.
Theo thời gian, việc nấu nướng cũng hoàn thành. Sự thật là một nửa lượng kiến thức được dạy đã chẳng thể lọt vào đầu cậu.
Họ cho thành phẩm lên đĩa rồi đặt xuống bàn. Ngồi đối diện nhau rồi cả hai cùng chắp tay và nói: “Itadakimasu”.
“Giờ thì…”
Hambagu nấu với thạch cà phê.
Yuuma có chút căng thẳng khi thấy cô thẳng tay trộn chúng lại, song ít nhất trông nó khá bình thường…tất nhiên là không thể so với món được phục vụ tại nhà hàng.
Mùi cũng không có vấn đề. Tuy nhiên, vấn đề ở đây là vị…và một người không thích cà phê như Yuuma cảm thấy băn khoan.
(Bỏ nhiều thạch cà phê như thế thì bị át hết vị cà phê không?)
Khi cậu dùng đũa tách Hambagu ra, phần nước thịt chảy ra cùng một mùi hương hấp dẫn.
(…trông ngon quá.)
Miệng tiết ra nước bọt, cậu liền cắn một miếng.
Munch.
Juwah.
Thịt như tan ra trong miệng cậu, hương vị liền lấp đầy tất cả.
“…thế nào?”
“Cực kỳ ngon luôn.”
“Hee-hee♪. Thấy chưa?”
Đúng hơn, nó ngon tới nực cười. Dù Yui nói mình chỉ phóng đại nhưng quả thực có thể sánh ngang với chuyên gia.
──Đáng yêu, chung sở thích mà còn nấu ăn giỏi nữa…chẳng phải là người vợ lý tưởng còn gì?
Cậu lại lần nữa nghĩ đến điều đó rồi vội rũ nó đi. Như để nuốt vào trong lòng, cậu và cơm vào miệng. Thứ gì đó giống nước sốt Worcestershire rất hợp để ăn cùng Hambagu.
“Ah, Yuuma. Cậu bị dính cơm kìa.”
“Đâu cơ?”
“Đây này.”
Yui với tới, nhặt hột cơm dính trên miệng Yuuma. Và rồi chẳng nghĩ ngợi gì mà ăn nó luôn.
“Như. Đã. Nói! Sao cậu lúc nào cũng… Gaah, geez!”
“?”
Cuồi cùng, cả hai hoàn thành bữa ăn và cùng nhau dọn dẹp.
Yui thì rửa bát trong khi Yuuma lau khô chúng bằng một chiếc khăn.
Cậu đã từng làm việc nhà, song nói thật thì đó là một nhiệm vụ buồn tẻ.
Nhưng làm cùng Yui thế này lại vui vô cùng.
“Mou~ Đã nói bao lần rồi? Yuuma là khách mà nên hãy ngồi chơi đi mà.”
“Tớ biết cậu có nói nhưng tớ muốn giúp. Với cả, tớ thấy vui khi làm cùng nhau, còn Yui thì không à?”
“…Vui, nhưng làm vậy sao trả ơn cho cậu được.”
“Đúng là một cô gái cứng đầu. Cậu không cần phải cảm ơn đến thế đâu.”
Dù Yuuma nói vậy, Yui dường như vẫn hoài nghi.
“Yuuma biết không? Tớ…thực sự, thực sự, cảm kích cậu.”
“C-cậu làm sao thế?”
“…Yuuma, cậu vẫn còn nhớ lần đầu hai ta gặp mặt trực tiếp chứ?”
“À, ừm.”
(Làm sao có thể quên được. Đó là một gặp gỡ bất ngờ, theo nhiều mặt mà.)
“Lúc đó, tớ bị rối loạn giao tiếp nghiêm trọng. Nói chẳng thể ra hơi, và tớ lo lắng về những ánh mắt cùng lời bàn tán xung quanh…nhưng cậu biết không? Giờ ở cạnh Yuuma, tớ có thể thoải mái trò chuyện và không sợ khi ra ngoài nữa…”
“Yui mới là người cố gắng nhất mà.”
“Ừm. Nhưng phải nhờ Yuuma, tớ mới làm được…cậu biết đấy? Tớ chuẩn bị vào cấp ba nhưng thực sự lại chẳng muốn đi chút nào.”
“Vậy ư?”
“Phải. Tớ từng kém giao tiếp và chưa có nổi một người bạn. Tớ đã nghĩ dù có lên cấp 3 thì vẫn sẽ nhàm chán và tớ sẽ bị xa lánh bắt nạt. Nên là tớ cho rằng thà không đi còn hơn. Nhưng mà nhé?
Tớ lần nữa muốn đến trường vì đã có Yuuma ở bên.”
Việc rửa bát hoàn thành khi Yui vừa dứt lời. Cô lau tay rồi quay về phía cậu.
“Hiện giờ, ngày nào cũng thật tuyệt vời. Hôm nay rất vui và tớ chắc ngày mai cũng sẽ như vậy. Tớ mong được đến trường, điều mà tớ đã từng sợ. Hạnh phúc này đều nhờ có cậu…chính vì thế, tớ muốn cảm ơn thật đàng hoàng! Nếu không, cảm xúc của tớ sẽ không thể dịu xuống!”
“Vâng, vâng. Thế cứ từ từ trả ơn thôi. B-bằng cách…ở bên tớ từ giờ trở đi.”
“…Un! Đ-được! Đúng thế, hee-hee♪.”
Yui cười nhẹ nhõm.
Cậu đưa tay xoa đầu cô vì cảm giác thôi húc khó cưỡng. Tuy nhiên, cậu dừng lại giữa chừng bởi nghĩ rằng không được tùy tiện chạm vào tóc con gái.
Yui dường như cũng nhận ra Yuuma đang cố xoa đầu mình. Song cô không hề lùi lại mà còn rướn đầu tới.
Thấy cậu dừng tay, cô nhìn lên như muốn nói ‘không định xoa đầu tớ à?’.
Trước ánh mắt nài nỉ kia, Yuuma đành chiều theo, còn cô thì híp mắt lại như mèo con. Đó là cách cô thể hiện sự hạnh phúc khi được xoa đầu. Chưa dừng lại, cô còn nắm lấy tay cậu như muốn nói ‘nữa đi mà’.
(……Sinh vật đáng yêu gì đây.)
Yuuma cứ thế xoa đầu Yui thêm một lúc nữa.
***
Thời gian trôi dần khi hai người làm việc vặt và chơi cùng nhau.
Bước ra khỏi phòng tắm, Yuuma ngồi xuống giường và làm khô tóc cho cô.
Yui hiện đang vui vẻ ngân nga mà chẳng biết cậu phải khốn đốn bởi mùi dầu gội đầu cùng bộ đồ ngủ của cô.
“Có nóng lắm không?”
“Un, ổn thôi mà. Yuuma, cảm ơn nhé~”
“Tóc dài khá khó khô nhỉ? Chà, đừng lo.”
“Hee-hee, tớ muốn được thế này mỗi ngày cơ.”
Những lời đó lại làm cậu vương vấn.
(──Cô ấy nói thế mà chẳng ngại ngùng gì.)
Yui nhắm mắt lại, không để ý gì tới xung quanh.
(──Mình nghĩ Yui đang coi mình như một người anh đáng tin cậy.)
Cậu vui vì được cô tin tưởng và yêu mến.
Tuy nhiên, cậu có chút bối rối. Vốn dĩ, cậu muốn được coi như một chàng trai dù chỉ là một chút.
Yuuma hoàn thành việc làm khô tóc, còn Yui thì đầy thỏa mãn với mái tóc bồng bềnh.
“Đến giờ đi ngủ rồi.”
“Phải ha…Nè, Yuuma?”
“Cho cậu biết trước là không thể ngủ cùng tớ đâu.”
“Ehh…..”
Yuuma cười gượng, tự hỏi rằng cô thực sự định làm thế đấy à, dù cho có là nói đùa đi chăng nữa.
“Thôi nào…bộ cậu không thấy nguy hiểm gì à?”
“Nguy hiểm?”
“Ừ thì, nếu như tớ tấn công cậu thì sao?”
“Nhưng Yuuma đâu phải loại người sẽ làm thế?”
Cô đáp với ánh mắt bối rối.
(──Ừ đúng, mình sẽ không làm thế. Có cảm giác Yui sẽ khóc nếu điều đó xảy ra. Chắc chắn mình sẽ thấy tội lỗi và muốn tự sát ngay sau đó. Nhưng cơ thể thì luôn hoạt động theo bản năng…tốt nhất mình không nên ngủ gần cô ấy.)
“Tóm lại là không được.”
“Muu~”
Yui không hài lòng, nhưng rồi cũng miễn cưỡng chấp nhận khi cậu đưa ra điều kiện khi ngủ chung giường.
“Dù có làm gì thì cũng không được qua vạch này, nhớ chưa? Nếu không tớ sẽ giận đấy.”
“Un.”
Một biên giới được xây lên bằng thú bông cắt đôi chiếc giường.
(Mình nghĩ con gái thường phải đề phòng chứ nhỉ.)
Cả hai cùng nằm xuống.
Mùi hương ngọt ngào của Yui từ chiếc giường khiến tim cậu càng loạn nhịp. Dù đã thấm mệt sau tất cả mọi chuyện nhưng cậu không chắc liệu có ngủ nổi trong tình cảnh này không.
“Nè Yuuma.”
Yuuma và Yui hiện đang nằm đối diện với nhau.
Cô dường như lo lắng mà hỏi cậu.
“Cậu hôm nay có thấy vui không?”
“Ừm, vui lắm.”
Cậu liền đáp lại.
Cô chẳng chút đề phòng, không có thường thức về giới tính khiến cậu dễ bị rơi vào tình huống khó khăn. Song cậu yêu cả khía cạnh đó và sẵn sàng chịu khổ để dành thời gian vui vẻ với cô như bây giờ.
“Yui này.”
“G-gì thế?”
“Tớ yêu cậu.”
“Hee-hee♪. Tớ cũng vậy.”
Yui mỉm cười hạnh phúc.
(Chà, vậy ra phản ứng sẽ như vậy ư. Chắc mình căng thẳng chẳng để làm gì rồi)
Yuuma đưa tay ra xoa đầu và Yui vui vẻ chấp nhận nó.
(──Chẳng việc gì phải quá buồn cả, nhưng…có lẽ mối quan hệ thế này cũng không đến nỗi tệ.)
Một lúc sau, Yui bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Cô hẳn phải thấy mệt sau cả một ngày đầy hồi hộp như thế.
Trái lại, cậu chỉ hơi buồn ngủ nên quyết định sẽ nghịch điện thoại một lúc.
Cậu quay lưng đi để tránh ánh sáng có thể làm Yui tỉnh dậy và đọc một cuốn E-book. Hai tiếng sau, cậu cũng hoàn thành một trong số những cuốn light novel ấy.
…..Một bộ romcom với chàng main tối dạ, nhưng lại mang nhiều cảm xúc hỗn độn với nữ chính.
(Mình biết chứ. Cảm giác đau đớn khi người ấy chẳng hề để ý tới chút nào, tôi quá hiểu mà.)
Khi cậu còn đang cảm thông với nữ chính kém may mắn thì──cộp, cộp, tiếng động vang lên.
(…Mưa ư?)
Cậu cẩn trọng lắng nghe. Tiếng lộp cộp kia dần chuyển thành tiếng “ràooooooooooo” khi mưa bắt đầu trút xuống.
Một lúc sau, thời tiết dường như xấu đi khi cậu nhìn thấy một tia chớp.
Chỉ vài ba giây sau, tiếng sấm gầm vang vọng cả không trung.
Cửa sổ đang rung lên.
Thêm một lúc thì trời lại chớp, hai giây kế tiếp là một tiếng gầm lớn. Càng lúc cơn bão lại càng gần hơn…và rồi có gì đó chạm vào lưng cậu.
“Y-Yui!? N-này! Đừng có qua vạch…Yui?”
Cô đang bám chặt lấy lưng Yuuma. Cơ thể nhỏ nhắn ấy đang run rẩy sợ hãi.
“Yui?”
Cậu quay người lại, Yui đang co rúm như một con thú nhỏ.
Thêm một tia chớp nữa, và chỉ một giây sau, trời lại vang tiếng sấm.
“Kyaaa!?”
Yui hét lên.
“…Cậu sợ sấm chớp sao?”
Cô kịch liệt gật đầu với vẻ mặt tuyệt vọng và sợ hãi.
Thấy vậy──Yuuma ôm chặt lấy cô.
“Eh…”
“Sẽ ổn thôi. Đừng sợ. Tớ sẽ ở đây tới khi cơn bão qua đi, được chứ?”
“…Ừm.”
Thật lòng thì trong đầu mang cả đống cảm xúc nhưng cậu tin đây là điều phải làm. Cơ thể Yuuma di chuyển theo phản xạ rằng phải bảo vệ một Yui đang sợ hãi.
Cô cũng ôm lại bằng toàn bộ sức lực, còn cậu cảm thấy thứ gì đó mềm mềm khiến cậu có chút lo lắng. Tuy nhiên, cơ thể Yui đã ngừng run rẩy.
Ba mươi phút cứ thế trôi qua, cơn bão dường như đã đi mất.
Cậu nhẹ nhàng thả người Yui ra mà không làm cô tỉnh giấc.
(Dù không nhận thức được bản chất của con người thì cũng đừng ngủ ngon lành thế chứ.)
Biểu cảm thư thả ấy vô cùng ngây thơ, khiến cô trông càng giống một con thú nhỏ.
Chỉ nhìn vào khuôn mặt đó cũng làm cậu thấy hạnh phúc.
Không thể cưỡng lại, cậu lần nữa dịu dàng ôm lấy cô. Cả cơ thể ấy thật mềm mại, cậu tiếp tục xoa đằng sau đầu cô.
Và rồi, Yui phát ra một tiếng ‘mmm……’ và rúc đầu vào ngực Yuuma như mèo con.
(…..Dễ thương quá.)
──Cậu cảm thấy tình yêu trong mình dâng trào. Cậu yêu Yui như một cô gái, như một người bạn thân và cũng như em gái mình.
Yuuma muốn biến cô thành của mình, muốn bảo vệ và làm cô hạnh phúc.
Mình yêu cô ấy.
Những cảm xúc ấy đang lấp đầy trái tim cậu.
Cậu chỉ định xoa đầu tôi nhưng giờ lại muốn chạm nhiều hơn chút nữa.
Ngón tay cậu nhẹ ấn lên cặp má mềm, trắng như sữa kia.
Chúng thật mềm, đàn hồi và âm ấm. Cậu chỉ muốn tiếp tục không thôi.
“Ni~yu~u……”
Yui vẫn ngủ nhưng lại bật cười như đang thấy nhột.
Dù cô không có vẻ gì sẽ tỉnh dậy nhưng cậu quyết định không đi xa hơn nữa. Và khi cậu cố rụt tay lại…
“Yuu…ma…”
Tim cậu lỡ một nhịp khi nghe cô gọi tên mình.
Yui vẫn ngủ và hẳn đang nằm mơ.
(…Yui mơ về mình sao.)
Nghĩ vậy khiến tim cậu lần nữa đập mạnh.
Bỗng nhiên, mắt cậu di chuyển xuống đôi môi anh đào đang hơi hé mở.
──Mình muốn hôn.
Cậu nghĩ vậy, nhưng ngay lập tức vứt nó ra khỏi đầu.
(Không được. Cưỡng hôn một cô gái đang ngủ thật là kinh tởm. Mình sẽ không bao giờ làm thế.)
Nhưng…lần này, lý lẽ đã đánh bại cậu.
Yuuma dùng ngón trỏ chạm vào môi cô, chỉ một chút.
Nó mềm đến bất ngờ. Dù đã tiếp xúc vài chỗ trên người cô nhưng đôi môi lại mềm mại hơn tất thảy.
Song, cậu ngay lập tức rụt tay lại khi hiểu rằng không nên tiếp tục.
Rốt cuộc, vì quá căng thẳng mà cậu chẳng thể ngủ nổi.
Và phải suốt nhiều giờ sau, Yuuma mới chìm vào giấc ngủ.