Ivy cao hứng nghĩ về tương lai tươi đẹp trước mắt, không khỏi vui vẻ cười thầm một mình. Động thái này không thoát khỏi đôi mắt phượng yêu nghiệt kia. Hắn khẽ ho khan hai tiếng đánh thức ảo mộng của nàng, trầm giọng.
“Ngươi tên là gì?”
“Thần là Ivy ạ!”, Nàng thành thật. Hắn di chuyển đến chiếc bàn dài, trên bàn để đủ thứ tài liệu bằng loại giấy papyrus cổ xưa và những văn kiện bằng đất nung. Lúc đặt người vào chiếc ghế vàng khối sang trọng, trạm trổ đầy hoa văn tinh xảo, lơ đãng nói.
“Ivy? tên ngươi thật kỳ lạ!”,hắn nghĩ nghĩ rồi lại tiếp lời “Từ nay ngươi sẽ là thuộc hạ cận thân của ta, lúc ta gọi phải lập tức có mặt ngươi hiểu chứ?”
Ivy theo bước, cẩn thận lắng nghe mệnh lệnh đầu tiên của chủ nhân là “bắt nàng như con cún nhỏ gọi thì vẩy đuôi chạy đến”. Lén thở dài một cái nàng gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu...
Hai con người, một đứng một ngồi mỗi người một suy nghĩ riêng, rất lâu không ai lên tiếng.
Sự im lặng trầm mặc bao trùm căn phòng lớn dát vàng xa hoa tưởng chừng có thể nghe tiếng mẹ sông Nile đang thì thầm ngoài kia. Ai Cập cổ đại là một trong những nền văn minh phát triển sớm nhất trên thế giới, gắn liền với con sông Nile thần thánh. Dòng sông dài hơn kilomet có bảy nhánh đổ ra Địa Trung Hải. Hạ lưu sông giống hình tam giác dài khoảng kilomet. Hai bên bờ sông rộng từ đến kilomet tạo nên một vùng sinh thái ngập nước và bán ngập nước hình thành đồng bằng phì nhiêu với nhiều loài động thực vật vô cùng da dạng. Hàng năm từ tháng đến tháng , nước lũ sông Nile dâng lên bồi đắp cho vùng đồng bằng hai bên sông một lượng phù sa khổng lồ, vô cùng màu mỡ. Được mẹ thiên nhiên ưu ái các ngành nghề như nông nghiệp, đánh bắt, thủ công nghiệp và thương nghiệp rất phát triển tại đây. Tất cả tạo nên một đế chế hùng mạnh, giàu có nhất lúc bấy giờ.
Lại nói về thuật ngữ Pharaon bắt nguồn từ tiếng Ai Cập có nghĩa là “ngôi nhà vĩ đại”, lúc đầu được dùng để gọi cung điện của vua về sau đổi thành cách gọi vua– con trai thần Ra. Thần mặt trời Ra được xem là cha của mọi pharaon, đã tạo ra chính mình từ một mô đất có hình kim tự tháp, trước khi sinh ra tất cả các vị thần khác. Vì vậy pharaon được xem như người đại diện thần linh nắm quyền lực tối cao ở Ai Cập …
Mãi mông lung suy nghĩ, Ivy bừng tỉnh với tiếng gầm không còn kiên nhẫn của Ramesses. Hắn đã gọi nàng lần thứ ba mà nàng thì vẫn trơ trơ cái mặt chứng tỏ không hề để hắn trong mắt. Ivy biết lỗi, thưa lễ phép.
“Dạ … Hoàng thượng nói gì ạ?”.
Ramesses bực bội, nhưng không muốn phí thời gian đôi co với nàng, lặp lại câu hỏi lần nữa.
“Theo ngươi, nếu bây giờ tiến vào Levant thôn tính những khu vực này…” vừa nói Ramesses vừa dùng bàn tay mạnh mẽ chỉ vào địa đồ vẽ trên tờ giấy papyrus, đôi mắt ánh lên tia sáng đầy tham vọng hắn, tiếp lời “Thì… Được bao nhiêu phần thắng?”
Đùa sao? Ngài có bao nhiêu binh mã tôi cũng không biết, lực lượng đối phương ra sao tôi càng không biết, câu hỏi của ngài làm sao tôi trả lời nổi?...
Nhưng nói không biết, với tính cách của ngài không nổi giận đùng đùng mới lạ nha. Miễn cưỡng nhìn vào địa đồ, nàng không nghiên cứu sâu lịch sử Ai Cập cổ đại, nhưng về địa lý địa hình thì với siêu trộm như nàng không biết chẳng khác tự sát... Nàng nhận ra vùng đất hắn nói, đó là Cộng Hòa Syria sau này, xét theo thời gian có lẽ hắn muốn nói đến trận Kadesh nổi tiếng. Tỉ mỉ quan sát trên bản đồ, vẫn chưa có thành phố Pi-Ramesses, suy ra chiến tranh chưa diễn ra lúc này được. Nàng thận trọng dùng giọng điệu nghiêm túc trả lời.
“Thưa pharaon, theo thần… Hiện giờ chúng ta… Không có phần thắng.” theo lời nói của nàng sắc mặt Ramesses càng ngày càng khó coi. Hắn nổi giận rồi, đúng là gần vua như gần cọp, để ngăn núi lửa bốc lên từ đầu hắn, Ivy vội vàng tiếp lời. “Thưa pharaon, nếu muốn vào Levant thôn tính bắc Syria, chúng ta không thể tốc chiến tốc thắng, mà đây phải là một chiến dịch lâu dài với Hittile. Vấn đề về quân lương, quân lực hậu phương là không thể thiếu”. Ivy dừng một chút chỉ vào bản đồ phía đông biên giới Ai Cập “Chúng ta có thể xây dựng, mở rộng cho thành phố Avaris làm căn cứ hậu cần cho đại quân. Cùng lúc ta có thể thành lập thêm một quân đoàn bổ sung lực lượng”.
Đôi mày đế vương dần giản ra, tâm đắc gật đầu đồng tình với ý kiến của cô gái nhỏ. Cái nhìn chiến lược sâu rộng lại từ một cô gái nô lệ tuổi ai có thể ngờ. Nếu người nàng thề trung thành đi theo không phải hắn, mà là kẻ khác chắc chắn hắn sẽ không-để-nàng-sống.
Đoạn Ramesses hướng cửa phòng gọi lớn.
“Truyền Karen!”
Người đàn ông có vóc người cao to, thân mặc giáp trụ hông đeo kiếm dài, gương mặt khá dễ nhìn. Nhưng lại cho người ta cảm giác nguy hiểm. Không biết vì sao? Ivy không thích con người này. Hắn đi đến trước bàn, tay phải giữ chui kiếm tay trái đưa lên ngực, một chân quỳ xuống đất tôn kính cúi đầu.
“Pharaon cho gọi hạ thần!”.
Ramesses đưa tay ra lệnh hắn đến gần, mắt không rời địa đồ, miệng mấp máy.
“Ta muốn ngươi ngay lập tức chỉ huy xây dựng, mở rộng một thành phố quân sự hậu phương ở biên giới phía đông từ thành Avaris đồi tên là Pi-Ramesses, cùng lúc hãy thành lập đội quân tinh nhuệ thứ tư ở đây!". Dừng một chút hắn ngẩng lên, bá đạo tuyên bố "Ba năm, ta muốn trong ba năm, sẽ nhìn thấy kết quả mong muốn!”
Mệnh lệnh ban ra nghe thì dễ dàng, nhưng việc chuẩn bị lương thực, vũ trang… Đủ cho một đại quân mấy chục ngàn người sử dụng trong thời gian dài không phải là chuyện nhỏ. Còn kim luôn việc huấn luyện tinh binh thì càng khó khăn. Nếu không có tài năng xuất chúng trong ba năm hoàn thành việc pharaon giao phó, là chuyện trong mơ. Ivy đang nghĩ cách nói giúp Karen, không ngờ hắn không chút bận tâm, vô cảm quỳ xuống cung kính.
“Thần lãnh mệnh!”
Ramsses phất tay, nở nụ cười tham vọng, ra lệnh hắn lui ra chuẩn bị lên đường thực hiện kế hoạch ba năm của mình. Thấy thái độ của Ivy, Ramesses giải thích, cũng là cố tình nói cho nàng nghe.
“Không cần lo lắng, thuộc hạ của ta không có kẻ vô dụng, Karen chưa bao giờ làm ta thất vọng…”.
Nàng hiểu rồi, xem ra dưới quyền “chủ nhân” chỉ có nàng là kém tài vô năng thôi. Không muốn người khác xem thường, Ivy quyết tâm từ bây giờ phải không ngừng học hỏi những thứ nàng chưa biết về thế giới cổ đại này. Suy nghĩ một chút, nàng mạnh dạn đưa ý kiến.
“Pharaon, thần muốn học kiếm…!”.
Ramesses đang xem văn tự bằng đất nung, như vừa nghe chuyện tức cười nhất trên đời, hắn dừng lại, ngẩng đầu nheo đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn nàng đánh giá. Xưa đến nay, đàn bà chỉ cần biết làm vợ, làm mẹ là đủ. Nàng thông minh hắn không phủ nhận, đó cũng là lý do hắn giữ cái đầu nàng lại. Nhưng quơ đao múa kiếm là chuyện của đàn ông bọn hắn, nàng vượt quá phận rồi! Xong hắn lại tò mò hỏi nàng.
“Học kiếm? Làm gì?”.
“Bảo vệ hoàng thượng”, nàng vô cùng nịnh bợ trả lời.
Ramesses ngạc nhiên đến không thể ngạc nhiên hơn, lớn từng này tuổi lần đầu tiên hắn nghe có cô gái đòi bảo vệ hắn. Nàng không tự lượng sức mình hay quá xem thường hắn? Dù thế nào thì hắn cũng là tay kiếm mạnh nhất nhì đất nước này. Nhưng hắn không trách nàng, ngược lại rất thích suy nghĩ của nàng, cười cười.
“Được, từ mai mỗi sáng ngươi hãy theo Paser học kiếm, hắn là tay kiếm cừ khôi nhất Thebes.”
Hắn cũng muốn cùng nàng ngông cuồng một lần, xem bản lĩnh nàng đến đâu...
- -------------
Giấy papyrus là loại giấy do người Ai Cập cổ độc quyền chế tạo ra. Được làm từ một loại cây cùng tên mọc ở châu thổ sông Nile. Rất quý, nên vào thời đó người ta chủ yếu sử dụng văn tự đất nung. Chỉ những tài liệu quan trọng của pharaon mới sử dụng giấy papyrus.
thành Avaris là kinh đô cũ của người Hykcos, một bộ tộc gốc Á định cư ở phía đông châu thổ sông Nile. Nhờ biết dùng đồ sắt trước người Ai Cập, triều đại họ đã thành công lật đỗ chính quyền, cai trị vùng hạ Ai Cập. Đến triều đại Ahmose I thành công đánh đuổi Hykcos tái thống nhất Ai Cập.
Thành phố Pi-Ramesses được xây dựng, mở rộng từ kinh đô cũ của người Hykcos này, vì nó nằm gần biên giới phía đông, thuận lợi cho chiến dịch Kades.