Kiếm quang của Già Lam Kiếm như dòng thác từ ngân hà đổ xuống, lan ra như tuyết lở, đâm sang trái với uy thế không gì chặn nổi.
Đao khí lẫm liệt của A Nan Đao đột nhiên tỏa sáng, bao trùm không gian, kiếm quang và đao khí va nhau, lóe lên như ánh trăng tròn.
Tĩnh Diệt lão ni chậm rãi để bức thư trong tay xuống, trầm tư không nói.
“Sư thái...”. Hắn cất giọng chờ mong.
“Thí chủ đã giết Thái Hồng Yến Tử Cao Phi Thanh, bảo toàn sự thanh bạch cho đệ tử Nga Mi, lại có thư tay của Thiếu Lâm Huệ Phương đại sư, yêu cầu của thí chủ bần ni có thể chấp nhận, chỉ là...”.
Trái tim hắn phảng phất rơi vào tuyết lạnh.
“Định Chân thiên phú cực tốt, chính là đệ tử đầu tiên luyện đến tầng thứ chín của Toái Ngọc Thần Cương khi chưa đến ba mươi tuổi trong vòng trong trăm năm trở lại đây. Huống chi nó lại là thiên tài kiếm đạo, chỉ trong vòng ba năm đã luyện thành toàn bộ Hồi Phong Thất Tuyệt!”.
Hắn ngây người im lặng.
“Bất quá, tệ phái luôn ân oán phân minh, vì báo đáp đại ân của thí chủ, sẽ cho thí chủ một cơ hội...”.
Hắn ngẩng phắt lên.
Trên mặt Tĩnh Diệt lão ni hiện lên một tia giảo hoạt, mỉm cười nói: “Ngày mười tám tháng này, tệ phái cử hành luận kiếm đại hội, mời thí chủ một người một kiếm đến tệ phái một lần nữa, chỉ cần thí chủ có khả năng tiếp được Hồi Phong Thất Tuyệt của Định Chân, bần ni làm chủ, đáp ứng cho Định Chân xuống núi!”.