Già Lam Kiếm rít lên, vẽ ra một vòng tròn, áp tới như núi non khiến hắn không tránh được.
A Nan Đao đan nhau hình thành từng làn sóng dâng lên, dòng khí lan tràn, thanh kiếm bị chặn lại.
Hắn mệt mỏi ngồi bên cạnh ngọc tuyền, hai mắt đỏ ngầu, hắn đợi ở nơi này đã ba ngày ba đêm rồi.
Rốt cục, hắn cũng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc liền phấn chấn bật người đứng dậy.
Quả nhiên, hắn đã trông thấy nàng, dù cho nàng mặc một bộ thanh bào mộc mạc, đi lẫn trong một đám ni cô, nhưng chỉ thoáng qua là hắn đã nhận ra nàng.
“Bích Quỳnh! Bích Quỳnh!” Hắn vui mừng gào to tên của nàng, “Nàng xem, ta đã được Huệ Phương đại sư của Thiếu Lâm thu làm đệ tử, người nói A Nan Đao của ta nhất định sẽ thắng được Tương Tư Kiếm của Tiêu Trọng Hải. Chúng ta có thể báo thù cho phụ thân của nàng rồi, nàng không cần phải học Hồi Phong Thất Tuyệt kia nữa!”.
Một ni cô trẻ tuổi nhất, hiếu kỳ quay sang hỏi: “Định Chân sư tỷ, người đó là ai?”.
Nàng lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía hắn, chậm rãi trả lời: “Tỷ không biết vị thí chủ này!”.
Hắn vừa định lão tới, “choeng” “choeng”... đám ni cô đều rút trường kiếm ra khỏi bao, cùng quát lên: “Nga Mi thánh địa, xin thí chủ tự trọng!”.
Hắn ngơ ngác nhìn theo nàng đang dần dần đi xa.