“Ừ, nhờ vào anh đấy.”
Khi tôi nói vậy với anh ấy thì bỗng có một sự khác thường xảy ra.
Anh ấy không thay đổi tư thế hay ngừng chuyển động gì cả. Song, trọng tâm cơ thể đang dựa vào tôi của anh ấy lại bị lệch đi một cách bất thường trong phút chốc.
Nó giống với kỹ thuật mà những bậc thầy di chuyển trọng tâm của mình và khiến cảm giác cầm nắm hay ném của đối phương bị đảo lộn, nhưng tôi có thể khẳng định anh ấy không có kỹ thuật như thế. Song, sự thay đổi trọng tâm hệt như là anh ấy vừa trở về trạng thái này từ tư thế khác.
Vì để kiểm tra một cách nhanh nhất nên tôi quay về phía anh ấy mà chuẩn bị nói thành lời, và bản thân đã nhìn thấy khuôn mặt đó.
“___”
Biểu cảm của anh ấy không hề thay đổi. Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt ấy khiến tôi không thể nói thành lời.
Là do tôi không nhận ra từ đầu đến giờ, hay là mọi thứ đã chấm dứt ngay trong khoảnh khắc vừa rồi. Đã có chuyện gì xảy ra? Anh ấy đã biết gì, quyết định gì, lựa chọn gì, và vứt bỏ thứ gì.
“Ồ, không khí tràn vào rồi này, người anh em! Sắp tới cửa ra rồi!”
“____ Rốt cuộc cũng tới. Ở trong Hắc Ma Vương làm [tôi] không nắm rõ kết cấu chi tiết cho lắm.”
Anh ấy đang nhìn thẳng nhằm không để ý đến ánh mắt của tôi. Vậy nên anh ấy không thể nhận ra sự dao động của tôi lúc này.
Vốn dĩ thì khi nhận ra anh ấy đang giấu diếm chuyện gì đó, tôi sẽ lập tức muốn biết được nó vì bản thân đã có quyết tâm gánh vác cùng anh ấy dù đó là nội dung gì.
Thế nhưng, hiện tại tôi lại không thể làm điều đó. Bản thân tôi đang do dự với chuyện biết được kết quả mà anh ấy lựa chọn.
Ngay lúc bước ra ngoài thì trên đầu chúng tôi bị bao trùm bởi một chiếc bóng khổng lồ. Khi nhìn lên thì trên đó đang có những bóng người như Ekdoic và Ulffe ngồi trên Dar’agestia.
“Shishou!”
Ulffe nhảy xuống đất trước cả khi Dar’agestia đáp xuống và chạy thẳng về phía anh ấy.
Có lẽ em ấy đã được trị liệu bởi Bích Ma Vương trước khi đến đây. Anh ấy nhìn đôi tay đẹp đẽ không chút vết xước và xoa đầu Ulffe với nụ cười dịu dàng.
“Ulffe, em cố gắng lắm rồi. Thật tốt khi em bình an.”
“Vâng…! Nhưng mà..!”
“[Anh] hiểu.”
“Nhưng… Haiya-san…!”
“Haiya mong muốn trận chiến ấy và rời đi sau khi đã thoả mãn. Không ai có thể ngăn cản anh ta cho dù là [anh] đi nữa. [Anh] không bảo em không được bi thương vì anh ta. Tuy nhiên, không ai cần phải hối hận cả. Haiya nhất định sẽ không công nhận điều đó.”
Anh ấy đang dạy bảo như vỗ về Ulffe, người đang không thể kìm nén vì những cảm xúc đan xen sau khi xác nhận được sự an nguy của anh ta, cùng với người đồng minh đã mất đi ngay trước mắt.
Trong lúc đó thì Dar’agestia đã đáp xuống, Mix-sama và bọn Ekdoic cùng đi xuống.
“Huynh đệ, anh bình an thì tốt rồi. Trước mắt thì có vẻ mọi chuyện đã thuận lợi rồi nhỉ.”
“Ờ. Anh cũng làm tốt lắm, Ekdoic. Theo tình hình này thì chắc anh hoá thành [tôi] và nắm bắt được nhiều thứ rồi nhỉ.”
“Ừ. Trở nên giống như huynh đệ, hoá thành huynh đệ, lý giải huynh đệ khiến tôi cảm thấy khá là phức tạp.”
“Ờ thì dĩ nhiên rồi.”
Bộ dạng của Ekdoic vẫn giống như trước kia, nhưng bầu không khí lại có cảm giác khá an tĩnh. Tôi còn tưởng anh ta đi đến trạng thái thức tỉnh hoàn toàn đặc trưng của Ma Tộc và sẽ trở nên giống như anh ấy… Có vẻ như anh ta đã vạch ra một ranh giới với nhân cách của mình rồi.
“Đúng thế. Ta đã nghe dự đoán của diễn biến này từ Ekdoic. Chỉ là ta muốn nghe thông tin chính xác từ cậu.”
“Ồ, Marito à…”
Chúng tôi nghe thấy giọng nói trông khá vui mừng của bệ hạ từ quả cầu trueyèn tin trên tay Mix-sama. Lý do Mix-sama trông muốn ôm chầm anh ấy lại yên lặng là đây sao.
“Tuy nhiên, trước hết thì chúc mừng cậu đã sống sót trở về. Dù kết quả ra sao đi nữa thì nghe được giọng nói của cậu chính là niềm vui lớn nhất của ta.”
“… Ờ. Vậy thì phải báo cáo mấy vấn đề vừa tăng lên khá nhiều nhỉ.”
Cả bọn leo lên Dar’agestia, kế tiếp thì anh ấy kể lại toàn bộ quá trình cho mọi người.
Quả nhiên là mọi người vẫn không thể hiểu rõ cơ chế của thế giới mà Hắc Ma Vương kể, nhưng anh ấy vẫn tiếp tục giải thích về diễn biến sau khi bao hàm cả vấn đề đó.
“Hừm… Chúng ta cần phải khiến những người sống ở thế giới này lý giải cách tồn tại của thế giới và gánh vác sự biến đổi của thế giới. Hơn nữa còn phải là vĩnh viễn.”
“Đúng vậy. Hắc Ma Vương tin tưởng Illias nên sẽ xem xét trong khoảng thời gian này, nhưng khi cô ta từ bỏ thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Đến lúc ấy thì Yugura sẽ chấm dứt cả thế giới này lẫn Hắc Ma Vương.”
“Không có điểm cuối cũng không biết được mức độ. Vậy mà chúng ta buộc phải duy trì điều đó… Ừm, thế giới này kiểu gì cũng diệt vong thôi.”
“Bệ hạ!?”
Cuộc trò chuyện diễn ra rất ôn hoà và chẳng tạo nên cảm giác nghiêm túc khi đối mặt vấn đề gì cả, vì vậy nên tôi đã vô thức thốt lên lời trước câu nói khẳng định đầy đột ngột ấy.
“Sir Ratzel, đúng là thế giới này cũng tồn tại thứ không đổi. Tuy nhiên, cô đã chứng minh rằng ý chí của Hắc Ma Vương không phải bất biến. Kể cả khi có thể vĩnh viễn duy trì diễn biến mà cô vẽ nên, tiêu chuẩn phán đoán của Hắc Ma Vương khi quan sát thế giới này cũng không giữ nguyên. Hơn nữa, chưa chắc Hắc Ma Vương sẽ không nảy ra lý do mới để từ bỏ thế giới này.”
“Điều đó…”
Sau khi quyết tâm huỷ diệt thế giới thì Hắc Ma Vương đã luôn từ chối sự thuyết phục của Yugura. Theo góc nhìn của mình, cô ta đã có quyết tâm sẽ giữ nguyên ý chí ấy tới vĩnh cửu.
Song, ý chí đó lại bị dao động bởi anh ấy và tôi rồi chuyển thành suy nghĩ mới. Về kết quả thì đó là điều đáng vui mừng, nhưng sự thật đã thay đổi ấy cũng đang chứng minh rằng ý chí kia sẽ không vĩnh viễn không thay đổi.
Nếu như sau này lại xuất hiện kẻ khiến trái tim Hắc Ma Vương thay đổi, nếu như nó ngập tràn ác ý và bao hàm ý chí muốn chấm dứt thế giới… Không, kể cả thế thì____
“Marito, đừng trêu cô ấy như thế nữa.”
“Hahaha, tại vì cậu làm khó bọn ta quá nên mới muốn nói thêm chút ấy mà.”
“Hở…?”
“Sir Ratzel, cô cứ tiếp tục tiến lên trên con đường mà mình tin tưởng. Có lẽ sau này cũng sẽ sinh ra vấn đề khác mà chỉ bước trên con đường chính thống sẽ không thể giải quyết giống như ta vừa nói. Cho dù cô có hoàn hảo đến đâu đi nữa thì chuyện đó vẫn có thể xảy ra. Song, điều quan trọng nhất khi bước trên con đường ấy chính là không mất đi bản chất. Xem xét quá nhiều vấn đề và đánh mất tương lai mình đang trông ngóng thì sẽ mất cả chì lẫn chài mà thôi.”
“… Vâng!”
“Vai trò của người chỉ ra con đường chính là đường đường chính chính khiến những người theo sau an tâm. Mấy vấn đề dẫn dụ tầm mắt thì cứ giao cho bọn ta.”
Bản thân tôi chợt cảm thấy bất an dù đã hạ quyết tâm như thế, nhưng bệ hạ lại không chút do dự mà nói rằng hãy giao cho bọn họ. Dĩ nhiên đây không phải vấn đề đơn giản, tôi không ngu ngốc đến mức không hiểu điều đó. Tuy nhiên, bệ hạ đã chỉ ra ý nghĩa của việc hợp tác cùng người khác.
Ai cũng không thể tiến tới theo cách giống hệt nhau. Chính vì vậy, tự nhận ra vai trò và phương pháp tốt nhất cho mỗi cá thể là điều quan trọng nhất.
“Dĩ nhiên là giao hết toàn bộ cũng không được đâu.”
“Chuyện đó là dĩ nhiên. Nếu đám người mang tư tưởng quá khích hành động tập thể thì không chừng sẽ lại xuất hiện những kẻ thách thức trận chiến vô ích vì muốn đoạt lại thế giới từ tay thần linh hay Yugura.”
“Chuẩn rồi. Chiến đấu vì để đoạt lại thế giới từ đám người ấy thì nhân loại bị huỷ diệt bao lần cũng không đủ đâu.”
“Nhưng đó cũng là một trong những cách giải quyết. Nếu không thể bất biến thì tìm kiếm phương pháp mới. Đó chính là cách sống của con người. Phương pháp ngăn chặn ma pháp Thời Không của Yugura cũng không phải hoàn toàn bị dập tắt. Chúng ta cần phải cố gắng tìm ra câu trả lời thích hợp nhất trong khoảng thời gian này mà thôi.”
Tôi đã nói ra rất nhiều lời với Hắc Ma Vương. Dĩ nhiên là tôi sẽ gánh vác đến cuối cùng, nhưng không có gì bảo đảm bản thân có thể hiện thực hoá điều đó.
Dù thế, vẫn có những người trợ giúp và thúc đẩy tôi đi như bệ hạ. Chỉ cần vẫn còn sự thật ấy thì tôi có thể không do dự mà tiếp tục tiến tới. Thế nhưng___
“Ờ, làm thế đi. Từ giờ sẽ đến lượt của đám người ở thế giới này rồi.”
“___ Tôi…”
“Haha, cậu vẫn còn quá sớm để ẩn cư đấy.”
“Không, [tôi]___”
“Tôi… tôi muốn cùng tiến tới với anh!”
Tôi gấp gáp nói ra như ngăn cản những lời tiếp theo của anh ấy. Ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh tập trung về phía tôi, bầu không khí trở nên tĩnh lặng trong chốc lát.
“Illias…”
“… Anh hãy nói đi. Đã có chuyện gì xảy ra với anh khi ra khỏi lâu đài của Hắc Ma Vương?”
“___ Mà cũng phải, làm sao mà cô không nhận ra được.”
Anh ấy vừa gãi đầu có chút khó xử vừa hướng mắt lên bầu trời rồi im lặng một chút.
“___ [Tôi] đã được vị thần sáng tạo thế giới này gọi tới. [Tôi] đã nói chuyện với đối phương một chút rồi được trả về thời gian và địa điểm cũ.”
“… Hai người đã nói những gì?”
“Cũng không có nội dung quan trọng gì về thế giới này. Đối phương sẽ tiếp tục quan sát kết quả mà bản thân đã gọi Yugura Nariya tới. Vậy nên vị thần đó sẽ không tác động trong thời điểm hiện tại.”
“… Còn về cậu?”
“[Tôi] có tư cách của cư dân thuộc thế giới cũ. Vị thần đấy bảo là cứ giữ lập trường được triệu hồi theo kiểu gian lận bởi Hắc Ma Vương thì không tốt lắm. Vì vậy nên đối phương bảo [tôi] hãy lựa chọn giữa hai con đường, từ bỏ tư cách đó và sống như cư dân ở thế giới này, hoặc là quay trở về thế giới cũ.”
Sự im lặng của mọi người chắc hẳn là đang suy nghĩ câu trả lời mà anh ấy lựa chọn.
Chắc chắn là anh ấy đã chọn một trong hai thế giới.
Kể cả bệ hạ đang thúc đẩy câu chuyện từ đầu đến giờ cũng không hỏi những lời sau đó. Bản thân anh ấy cũng đang do dự nói ra những lời tiếp theo.
Có lẽ anh ấy sẽ chọn thế giới này, tôi có đủ kỳ vọng như thế. Tuy nhiên, chúng tôi cũng cảm nhận được sự lưu luyến không muốn từ bỏ việc quay về thế giới cũ của anh ấy.
Lý do tôi gấp gáp nói ra, lý do mà anh ấy nói với vẻ hơi khó xử. Những điều đó đang khuếch đại khả năng về câu trả lời mà chúng tôi không mong muốn, nó đang cản trở những suy nghĩ và lời nói sau đó.
“Anh… không lựa chọn trở thành cư dân của thế giới này nhỉ.”
“___ Ừ.”
Thế nhưng tôi vẫn hỏi. Tất cả là vì bản thân đã biết được câu trả lời. Sức mạnh của “thần linh” gọi anh ấy có lẽ ngang bằng… không, còn mạnh hơn cả Yugura.
Ngoài việc anh ấy bị lệch trọng tâm khi quay về tư thế cũ, tôi không có cách nào biết được chuyện anh ấy đã trải qua một khoảng thời gian tại không gian khác.
Nếu là kẻ có thể tự do thao túng cả dòng chảy thời gian thì chắc hẳn kết quả mà anh ấy lựa chọn đã được định hình.
Nếu như anh ấy chọn trở thành cư dân của thế giới này mà quay về thì chắc hẳn cơ thể anh ấy đã được biến đổi.
Thế nhưng anh ấy lại không thay đổi. Đó vẫn là cơ thể không chút ma lực từ lần đầu gặp mặt. Anh ấy vẫn là cư dân của thế giới khác.
“Thật ra đối phương cũng kèm thêm nhiều ưu đãi nữa. Kiểu như ban tặng sức mạnh sáng tạo tài năng giống như Yugura Nariya ấy. Cơ mà tôi đã từ chối tất cả rồi.”
“… Tại sao?”
“[Tôi] rất thích thế giới này. Nếu suy nghĩ cho thế giới này thì [tôi] chắc chắn sẽ sử dụng sức mạnh mà thần linh ban cho. Nhưng thế thì những điều [tôi] làm cũng chỉ là tác động của vị thần đó mà thôi. Nó sẽ chà đạp những quyết tâm của mấy người Illias mất.”
Tôi đã hứa với Hắc Ma Vương rằng sẽ không để thế giới này thua kém tác động của “thần linh,” vì vậy nên anh ấy đã chọn con đường không trở thành sự tác động của đối phương.
Đúng vậy. Anh ấy chính là người như thế. Nếu là vì thứ quan trọng với mình thì anh ấy có thể trở thành cả thiện lẫn ác. Anh ấy sẽ chấp nhận mọi cách sống, cố hoá thành những thứ mà mình có thể làm.
Chính vì vậy, anh ấy chỉ giữ sức mạnh tối thiểu, không hề cố nắm lấy cơ hội đạt sức mạnh. Bởi vì nếu sở hữu sức mạnh thì anh ấy sẽ không thể không dùng đến nó.
“Là do… lỗi của tôi…”
“Sai rồi. Kể cả khi Illias đánh bại Yugura Nariya và cứu rỗi thế giới một cách hoàn hảo, [tôi] vẫn sẽ chọn con đường giống như vậy. Bởi vì [tôi] cảm thấy làm vậy mới là điều cần thiết để đối mặt với thế giới này. [Tôi] muốn giữ cơ thể yếu ớt này, giữ trái tim không ổn định này, rồi bản thân lại dốc hết sức đón nhận nơi này như thế giới mình sống chứ không phải dị giới.”
Tôi từng nhiều lần nghĩ rằng anh ấy không sở hữu ma lực sẽ rất bất tiện. Dù thế, anh ấy vẫn quyết tâm đối mặt thế giới giống như chúng tôi, hay thậm chí là còn hơn cả thế.
Vì vậy nên tôi mới mong muốn cùng bước đi với anh ấy. Và từ sâu trong trái tim này…
“___ Vậy sao. Thế thì tôi sẽ chẳng thể làm gì được nhỉ.”
Thế thì tôi sẽ tiễn đưa anh ấy theo cách riêng của mình. Tôi sẽ không than khóc vì con đường anh ấy đã chọn, tôi sẽ làm một cư dân của thế giới mà anh ấy yêu và tán thưởng lựa chọn đầy tự hào của anh ấy.
Đây là bộ dạng mà tôi có thể làm hết sức mình. Dù tiếc nuối thì tôi vẫn phải thực hiện màn chia tay không lưu luyến___
“Ờ, vậy nên chuyện [tôi] có thể làm hầu như không có gì đâu nhé? Đừng kỳ vọng nhiều quá đấy?”
“Ừ… Hửm?”
“Hửm?”
Có gì đó không đúng. Mọi người đang im lặng vì lắng nghe bầu không khí cũng nghiêng đầu khó hiểu.
“… Anh đã từ chối trở thành cư dân của thế giới này?”
“Đúng rồi.”
“Và anh sẽ quay về thế giới cũ.”
“Đâu, [tôi] vẫn ở đây mà.”
“Tại sao chứ!?”
“Bộ [tôi] không được ở hả!?”
Tôi đã nghĩ mình quan sát rất tốt từ đầu đến giờ, thế mà suy nghĩ của bản thân lại bắt đầu không thể theo kịp sau khoảnh khắc vừa rồi. Ủa? Nhưng anh ấy bảo là điều kiện “thần linh” đưa ra là…
“… Để xem nào, cậu là người được triệu hồi một cách gian lận bởi Hắc Ma Vương. Vì vậy nên cậu chỉ có thể lựa chọn sống như cư dân ở thế giới này, hoặc là quay về thế giới cũ phải không?”
Đúng rồi, là nó đó.
“Ờ. Vậy nên [tôi] đã quay về một lần đấy. Sau đó thì [tôi] lại được vị thần đó gọi trở lại. Vì đã dịch chuyển theo thủ tục chính thức nên [tôi] có thể tiếp tục ở đây như trạng thái hiện giờ.”
“Hả!?”
“Ôi trời… Công việc giấy tờ…”
====================================
Thần linh: “Thế này thì không còn gian lận nữa rồi nhỉ! Nahaha!”
Nhân vật chính: “Không không, cái này chỉ là xí xoá xem như không có thôi mà?”