Chúng tôi đã được bệ hạ truyền tin trong lúc di chuyển theo tuyến đường đã định. Ngài ấy bảo rằng đó chỉ là trực giác không xác thực, nhưng trực giác ấy đã bắn trúng đích. Nếu như chúng tôi đi theo tuyến đường như ban đầu thì đã không kịp cứu tính mệnh của Sir Leanor.
Mặc dù bộ dạng của Leanor chỉ lọt vào mắt trong khoảnh khắc, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra ông ấy không thể cử động như bình thường qua cái liếc nhìn ấy.
“Nhảy xuống từ lưng Wyvern thì hơi quá rồi đó chị đại!”
Bọn Harkdoc nhảy xuống từ lưng Wyvern vừa đáp xuống từ trên không. Thế này thì nhân số cũng đã đầy đủ. Hiện tại, chúng tôi cần phải tập trung đánh bại Ma Tộc Zahakva trước mắt này.
“Lại lúc nhúc tăng lên nữa rồi… Cơ mà lại có hai gã đàn ông hôi hám…!”
“Ơ? Tôi đã tắm rửa đàng hoàng rồi đó chớ. Harkdoc cũng có hôi gì đâu.”
“Chuyện đó không phải là do cô ta có thể đánh hơi mùi con rơi à?”
“Vậy à. Thế anh cảm thấy ra sao?”
“Đúng là kinh khủng thật. Nếu không dùng thuốc tỉnh ngủ thì tôi đã ngất rồi đó.”
Tôi có thể nhận ra toàn thân Harkdoc đang gồng lên. Vì mang thể chất sẽ bất tỉnh khi tiếp xúc Ma Vương nên Harkdoc đã được trang bị thuốc chống ngất khi tiến vào chiến trường.
Mặc dù có thể chịu đựng tương đối khi ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, nhưng nếu lỡ đột nhiên gặp phải thì sẽ rất nguy hiểm nên Balastos đã chuẩn bị cho anh ta.
“Ưm… Thế thì để tôi với Illias lên vậy. Girista thì ghi nhớ chuyển động đối phương rồi tuỳ tiện đánh nhé. Harkdoc thì hãy dẫn ông chú râu ria kia đến chỗ thuộc hạ đi.”
Arkryal rút kiếm và không chần chừ mà chạy về phía Zahakva. Nhìn thấy vậy, tôi cũng giậm chân mà rút ngắn khoảng cách.
“Lao tới ư? Các ngươi có tỉnh táo không đấy?”
Những chiếc chân nhện đâm ra từ cơ thể Zahakva. Tốc độ và uy lực đều tương đương Sir Ragdo. Đối với công kích mà thị lực thông thường còn chẳng thể nhận thức, Arkryal lại né tránh như lẽ hiển nhiên và chém đứt chân nhện vừa đâm tới.
“!”
“Ồ ồ, đâm nhanh thật. Hơn nữa còn khá cứng.”
Trong bốn đòn tấn công của Zahakva, ba phát bị Arkryal né tránh và chém đứt. Chân còn lại đâm về phía này thì bị tôi hạ thấp tư thế mà tránh đi.
Đúng như báo cáo của Sir Leanor, tôi có thể đọc được thời điểm và mục tiêu công kích của Zahakva ở một mức độ nhất định bằng mắt. Nếu tôi cùng Arkryal lao lên thì công kích sẽ bị phân tán và giảm bớt gánh nặng.
Zahakva vung chiếc chân nhện vừa đâm về phía tôi qua bên Arkryal, nhưng nó cũng bị chém đứt ngay khi anh ta tránh né.
Kiếm thuật có thể đồng thời né tránh và tấn công của Arkyal. Một sự vô lý đến cực điểm khi chỉ cần tấn công là sẽ bị chém ngược lại. Cho dù đối phương không phải con người thì vẫn bị nó ảnh hưởng.
Tuy nhiên, chúng tôi không được lơ là. Những chiếc chân nhện vừa bị chém đứt đều đã được tái sinh. Có thể xem như nó tương đương hoặc mạnh hơn sức hồi phục của Neirlyates.
“Cơ thể tiện thật đó. Mà tôi cũng không muốn biến thành đâu.”
“Ồn ào quá!”
Ba chiếc chân nhện đã hồi phục vừa thay đổi góc độ vừa áp sát Arkryal từ những phương hướng khác nhau. Tuy rằng khó nhìn hơn cú đâm đơn thuần, nhưng so với công kích đầu tiên thì nó chậm hơn rất nhiều. Công kích cỡ này sẽ không thể nào đánh trúng anh ta.
“Cũng khôn hơn loại chỉ biết xoè chân ra nhỉ. Cô nghĩ sao?”
“Đúng vậy.”
Arkryal né đòn công kích, lao đến và chém vào thân thể của Zahakva. Tôi thì phóng tới từ sau lưng Arkryal rồi chém bay đầu cô ta. Với con người thì thế này đã đủ, nhưng đối phương là Ma Tộc. Cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc.
Cơ thể của Zahakva giãn khoảng cách về phía sau, một chân nhện xiên qua cái đầu đang bay trên không mà thu hồi. Chiếc đầu bị chân nhện đập nát một mắt đang nhìn chằm chằm bọn tôi.
“… Ra là vậy. Con người cũng đạt đến lĩnh vực này rồi nhỉ.”
Chiếc đầu được gắn trở lại cổ, vết thương lập tức được phục hồi. Sát thương trong lần liên kết công kích vừa rồi hầu như không còn. Tuy nhiên, tôi đã nắm rõ một điều qua trạng thái hồi phục ấy. Lõi của Zahakva đang nằm ở đầu, chỉ cần thuận lợi đập nát nó thì chúng tôi sẽ có thể tiêu diệt cô ta.
Dù vẫn có khả năng cô ta di chuyển vị trí lõi giống như Nekthaal, nhưng nếu vậy thì cô ta sẽ không thu hồi chiếc đầu đó. Tôi cần chém đầu cô ta một lần nữa, vừa xem xét phản ứng sau đó vừa truy kích nó.
“Cô là Zahakva nhỉ. Bị chém đầu vậy mà vẫn bình tĩnh thật đấy.”
“Ta rất thích giết chóc nhân loại, bởi vì càng giết nhiều thì sẽ càng trợ giúp Ma Vương-sama nhiều hơn. Tuy nhiên, ta là kẻ giết người có lý trí. Thấm nhuần cảm giác siêu việt thì hãy để sau khi giết toàn bộ đã. Ta muốn tận hưởng khoái cảm thật kỹ càng một mình sau khi mọi chuyện kết thúc.”
Ánh mắt của Zahakva nhìn thẳng về phía bên này. Ngoài cảm xúc muốn tận hưởng giết chóc, sâu trong đôi mắt ấy vẫn còn giữ lý trí để xử lý kẻ địch một cách lạnh lùng và tàn khốc.
Ả ta đã nhận thức tôi và Arkryal là địch sau màn giao đấu vừa rồi. Chúng tôi chính là kẻ địch cần bị loại bỏ chứ không phải con mồi có thể đơn phương săn giết.
“Cái gì mà vì Ma Vương-sama chứ, rốt cuộc chẳng phải cũng là cô muốn tận hưởng giết chóc à?”
“Tận hưởng giết chóc chính là vì Ma Vương-sama đấy. Ngươi không hiểu ư?”
“Không hiểu nổi nha. Ai mà biết được mấy lời hoang tưởng của con nhền nhện mục rữa từ trong xương cốt chứ.”
“Thế thì chỉ còn cách giết nhau thôi nhỉ!”
Chiếc chân nhiện được thu lại, và rồi chúng bắt đầu mọc từ hai phía trước sau. Chính diện hai cái, sau lưng hai cái. Mỗi cái đều cắm trên mặt đất và dần nâng cơ thể Zahakva lên.
Và vào khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể Zahakva lao tới nơi này như bật nhảy. Cú nhảy lợi dụng chân nhền nhện sở hữu áp lực hệt như cú đâm của Murlusht vậy.
“Ê ê, lao thẳng tới thì chẳng phải cảm tính hơn vụ đâm lúc nãy à____ Úi chà.”
Arkryal đáng lẽ phải chuyển sang phản công ngay khi né tránh lại chỉ ngừng lại sau khi tránh đi một vòng lớn. Lý do là vì cánh tay người của Zahakva.
Chỗ Arkryal vừa đứng đã bị khoét một lỗ lớn bởi ma pháp. Trông giống như là loại lực trường cục bộ của ma pháp Trọng Lực.
Cô ta tiếp cận, để đối phương phản công và nghiền nát cả vị trí của địch bằng ma pháp. Nếu ở trong cự ly phản công thì đó là công kích không thể tránh, thế nên Arkryal mới không làm vậy.
“Dùng ma pháp thay vũ khí à. Thế thì bên này___!”
Ngay sau khi ma pháp kết thúc thì tôi lao đến chém Zahakva. Cô ta khéo léo sử dụng chân nhện cắm trên mặt đất mà quay ngoắt tư thế sang phía bên này. Kế đó, cô ta định bắn ma pháp Trọng Lực đã được cấu trúc trong hai tay.
“____ Phong Ma Thạch!”
“Chính xác!”
Tuy nhiên, kiếm tôi đang được khảm Phong Ma Thạch. Phạm vi ảnh hưởng của nó kéo dài đến mũi kiếm, chỉ cần vung kiếm tới thì ma pháp từ chính diện sẽ bị phân tán toàn bộ.
Zahakva bị vô hiệu hoá ma pháp và không thể ngăn cản đòn tấn công của tôi. Lưỡi kiếm chém từ vai cho đến ngực rồi ngừng lại. Tiếp đó, tôi trút ma lực vào thanh kiếm.
“Đồ khốn___”
“Nổ tung đi!”
Ma lực bành trướng và nổ tung. Với cơ thể được sử dụng Cường Hoá Ma Lực thì công kích này sẽ không có quá nhiều uy lực. Tuy nhiên, đó chỉ là khi gây sát thương từ bên ngoài. Dòng ma lực chảy xiết nổ tung từ bên trong đã thổi tung cơ thể sở hữu độ cứng như gang thép của Zahakva thành từng mảnh.
“Arkryal, chém đầu ả!”
“Rồi nè, để tôi giải quyết cho!”
Arkryal nhảy lên, nhắm vào chiếc đầu đang lơ lửng giữa cơ thể bay tứ tung của Zahakva và vung kiếm.
Nếu phá huỷ cơ thể mà vẫn còn sống thì lõi của cô ta còn nằm trong đầu. Đối phương phải tốn thời gian để cơ thể tái sinh nhằm thu hồi chiếc đầu. Thế này thì____
“Nè, các ngươi đừng có tự tiện nghĩ mình có thể thắng chỉ với chừng này nha?”
“__!?”
Đầu của Zahakva thay đổi quỹ đạo giữa không trung khiến kiếm của Arkryal chỉ chém vào khoảng không. Chiếc đầu rơi thẳng xuống và bị hút về phía tay phải đã bị văng ra của cô ta.
“Vừa rồi là____”
“Sợi tơ. Cô ta đã tính đến chuyện đầu và thân thể bị tách rời nên nối vào trước rồi.”
Tơ nhện mỏng nhưng vẫn có thể chịu được trọng lượng của chính con nhện. Còn đây là sợi tơ nhện được tạo ra bởi Zahakva với kích cỡ của con người, hơn nữa nó còn được phủ Cường Hoá Ma Lực. Vậy thì sợ tơ đó sẽ vô cùng cứng cáp.
Cơ thể của Zahakva cấp tốc tái sinh quanh phần đầu. Điểm tệ nhất là chúng tôi không thể giải quyết cô ta hoàn toàn bằng sách lược vừa rồi.
“Có vẻ sẽ khá là mệt mỏi để nghiền nát cái đầu đó.”
“Dù vậy, nếu tiếp tục phá huỷ cơ thể giống như vừa rồi thì cô ta cần phải tạo ra cơ thể mới. Điều đó nhất định sẽ tiêu hao ma lực của cô ta.”
Sở hữu năng lực tái sinh gần như bất tử cùng sự cẩn thận không hề sơ sót. Ma Tộc này là một đối thủ cả tâm lẫn thân đều vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ.
-------------------------------------------------------------------
“Ukka-sama, có vẻ bên Ma Giới Garne đã xác nhận được bóng dáng Ma Tộc. Vua Turize nhắc nhở bên Ma Giới Methys cũng cần chú ý hành động của Ma Tộc.”
“Ừm. Ta vốn đã không định lơ là từ ban đầu rồi.”
Tình trạng trên chiến trường ở mỗi Ma Giới đều khác nhau. Ở Ma Giới Turize thì quân đội Bích Ma Vương đang chiếm ưu thế. Ở Ma Giới Garne thì Ma Tộc đã xuất hiện tại tiền tuyến và đội du kích đang lâm trận. Và ở Ma Giới Methys thì ma vật khổng lồ cấp bậc Unique đang làm loạn trên chiến trường.
Đội du kích hiện đã tiến sang đó và bắt đầu chiến đấu, nhưng Maya báo cáo rằng họ không nhìn thấy bóng dáng Ma Tộc.
Tuy rằng họ vẫn muốn cảnh giác hành động của Ma Tộc, nhưng có vẻ ma vật Unique còn khó nhằn hơn tưởng tượng. Vài người trong đội gồm Thương Ma Vương đã phải lưu lại nơi đó mà tiếp tục giao chiến.
Thuộc hạ của Thương Ma Vương tồn tại một loài rồng xương cấp bậc Unique tên Dar’agestia. Theo báo cáo thì nó sở hữu sức mạnh tương đương với Duvleori, Đại Ác Ma từng áp đảo Yokus. Cho dù đầu tư chiến lực ấy mà vẫn phải khổ chiến thì quả nhiên là quân đoàn của Ma Vương mạnh nhất.
“Tình hình tiền tuyến thế nào?”
“Ngoài địa điểm xuất hiện cấp bậc Unique, những cơ sở và bẫy được bố trí từ trước có vẻ đang hoạt động rất thuận lợi. Tuy nhiên, do số lượng địch quá nhiều nên chúng ta đang tiến hành chuẩn bị để lùi trận hình.”
“Đúng là trận chiến này sẽ kéo dài khá lâu. Tuy lý tưởng nhất là tiêu diệt toàn bộ quân địch tại Ma Giới, nhưng mấy suy nghĩ ngây thơ đó sẽ không thể thành hiện thực rồi.”
Việc di tản dân chúng Methys và xây dựng nơi đồn trú trong nước vẫn đang được thuận lợi tiến hành. Đức Giáo Hoàng cũng không cho rằng bọn ta có thể hoàn toàn áp chế quân đoàn của Hắc Ma Vương tại Ma Giới Methys. Ngài ấy đã sẵn sàng tinh thần biến toàn bộ Methys thành chiến trường rồi.
“Việc di tản những người tự nguyện lưu lại làng cũng đã hoàn thành. Trong làng hiện chỉ còn binh sĩ mà thôi.”
“Họ là những người không thể chiến đấu nhưng vẫn hợp tác cho đến thời điểm này. Chúng ta cũng nên truyền đạt lời cảm ơn cho họ tại địa điểm di tản.”
“Ôi chao! Nếu được nhận lời hỏi thăm từ Ukka-sama thì họ nhất định sẽ rất vui lòng!”
“Ừm. Chỉ cần họ có thể vui mừng vì vài lời của mình thì ta bỏ bao nhiêu công sức cũng được.”
Các Đại Giám Mục khác đang tiến ra chiến trường. Đến cả Đại Giám Mục Maya cũng đang tham gia đội du kích tập trung những nhân vật kiệt xuất và chuẩn bị đối đầu Ma Tộc, chiến lực chủ yếu của địch. Ấy vậy mà ta lại đang chỉ huy tiếp tế từ hậu phương tại ngôi làng gần tiền tuyến này.
“Ngài không cần phải khiêm tốn như vậy đâu.”
“Thực lực của ta yếu kém hơn các Đại Giám Mục khác. Đó là điều mà bản thân ta hiểu rõ nhất.”
“Nhưng Ukka-sama lại là người ưu tú về tài năng nỗ lực hơn bất cứ ai khác.”
“Ai cũng đang nỗ lực cả. Ta là kẻ nỗ lực mà vẫn không thể vượt qua các tài năng khác đây.”
“Điều đó…”
“Đừng hiểu lầm. Ta hiểu mình yếu kém hơn người khác, nhưng cũng không định ủ rũ vì điều đó. Ta đã dốc hết tâm huyết trở thành Đại Giám Mục vì Đức Giáo Hoàng mà mình tôn kính. Nếu không có thực lực thì ta sẽ tiếp tục làm những gì mình có thể. Nếu các Đại Giám Mục khác có thể làm mười việc một lần, vậy thì ta sẽ làm một công việc một trăm lần.”
Cho dù mang tinh thần chống đối như thế, ta vẫn sẽ lập tức cao hứng, ngạo mạn và chịu thất bại. Vậy mà Đức Giáo Hoàng vẫn không hề vứt bỏ ta. Ngài ấy vẫn nhìn ra giá trị trong ta mà thừa nhận rằng ta là người phù hợp cho chức vụ Đại Giám Mục.
Đã vậy thì cho dù thất bại bao nhiêu lần, ta vẫn sẽ tiếp tục vãn hồi mọi thứ. Ta sẽ dùng núi thành tích mà nuốt chửng những thất bại đó. Đây chính là cách sống của đời ta.
“Cũng phải. Không chỉ tôi mà còn có rất nhiều người tôn kính Ukka-sama. Khi Yugura giáo suýt nữa bị phân liệt, cảm xúc ấy cũng nằm trong những lý do mà các quý tộc tiến cử Ukka-sama làm đại biểu.”
Lý do chính vẫn là do ta dễ điều khiển thôi. Bởi vì chỉ cần gặp chuyện thì ta là người rất dễ để ám sát. Cơ mà hiệp sĩ này cũng không hề nói dối. Đích thực là những kỳ vọng như thế cũng đã hướng về ta.
“… Ừm. Dĩ nhiên ta sẽ đáp lại những kỳ vọng ấy. Tuy nhiên, người có thể chống đỡ Yugura giáo là Đức Giáo Hoàng. Ta sẽ không nhân nhượng điều đó.”
“Vậy thì người có thể chống đỡ cho Đức Giáo Hoàng chính là Ukka-sama. Tôi cũng sẽ không nhường đâu.”
Trong quá khứ cũng không có mấy người trẻ tuổi nào lém lỉnh như vậy. Người có xuất thân tại Methys và có thể đáp lại như thế cũng chỉ mỗi Penthes mà thôi. Nhắc mới nhớ, con gái của tên đó hình như đang là thánh hiệp sĩ… Ảnh hưởng của tên đó đang lan rộng khắp các thánh hiệp sĩ rồi sao.
Từ quả cầu truyền tin vừa có liên lạc. Cuộc chiến với cấp bậc Unique tại tiền tuyến đang trở nên kịch liệt, trận hình cũng dần tan rã sớm hơn bọn ta tưởng tượng.
“Chúng ta sẽ tiến hành chuẩn bị tiếp tế. Trong tình hình không có người dân, nếu không nhanh hỗ trợ thì không chừng cả chúng ta cũng sẽ bị cuốn vào chiến tuyến đấy.”
“Đã rõ!”
Ta ra chỉ thị cho các hiệp sĩ tiến hành chuẩn bị chuồng ngựa cùng chỗ ở để những người quay về có thể lập tức nghỉ ngơi và sửa soạn nhằm đón đầu quân đoàn ma vật. Nhờ những chuẩn bị từ trước nên các hiệp sĩ đang thể hiện tốc độ ứng đối nhanh chóng.
“Ừm, việc chuẩn bị nhanh hơn mình tưởng. Vậy thì hãy di chuyển đến ngôi làng kế___?”
Ta nhìn thấy một bóng người ở phía trước. Một thanh niên trẻ tuổi đang nhìn lên bầu trời với đôi mắt không chút sinh khí. Cậu ta không mặc giáp cũng không phải giáo sĩ. Trang phục thì lại khá đặc thù để là một dân làng. Lý do khác có thể nghĩ tới là… mạo hiểm giả.
Các mạo hiểm giả được yêu cầu hợp tác sẽ lập thành đội và hỗ trợ quân lính trên các chiến trường. Có lẽ vì chiến tuyến bắt đầu tan vỡ nên cậu ta mới rút lui sớm.
“Cậu gì bên kia có một mình thôi à? Nếu vừa quay về từ chiến trường thì nhanh nghỉ ngơi đi. Chỗ ngủ có giới hạn đấy.”
“…”
Thanh niên không hề lộ phản ứng với lời của ta mà chỉ tiếp tục nhìn bầu trời. Cho dù nhìn theo ánh mắt ấy thì trên bầu trời xanh cũng chỉ có mây trắng lững lờ trôi. Dường như do ma vật đang náo loạn gần đây nên không hề có con chim nào cả.
“Cậu nhìn bầu trời hoài vậy. Chẳng lẽ trên đó có gì à?”
“Vừa xanh lại trắng.”
“Cậu nói điều hiển nhiên quá đấy…”
“Không phải hiển nhiên đâu. Bầu trời tôi thường trông thấy vừa đen vừa đục ngầu như bùn vậy. Lâu lắm rồi tôi mới lại nhìn thấy bầu trời xanh này.”
Ta vô thức sử dụng Cảm Nhận Ma Lực vì bầu không khí quái dị của thanh niên. Ma lực của nhân loại và là một người bình thường không có gì đặc biệt… Khoan, có gì đó không đúng.
Dân làng giúp đỡ việc chuẩn bị cho binh lính đã được di tản khỏi ngôi làng này. Bọn ta cũng đã lập danh sách cẩn thận để không lạc mất ai, các thuộc hạ của ta cũng chịu trách nhiệm mà dẫn họ tới ngôi làng khác.
Mạo hiểm giả có thể ở đây, nhưng người bình thường sẽ chẳng thể xuất hiện tại nơi này.
Điểm kỳ lạ không chỉ mỗi nhiêu đó. Nếu là con người còn sống thì ma lực phải luôn có dao động. Thế nhưng ma lực của thanh niên này lại yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng.
“… Cậu là ai?”
“À, con người cần phải chào hỏi nhỉ. Cũng phải mấy trăm năm nên tôi quên mất. Xin chào, tên của tôi là Orphalow. Bản thân chỉ là một mặt trời rực cháy ăn mòn thế giới mà thôi.”
Ma lực bao phủ thanh niên biến mất giống như bị hoà tan. Sau đó, từ bên trong cơ thể lại tràn ra ma lực hung hãn giống như ngọn lửa đỏ thẫm cháy rực.
Đến khi ta nhận ra thân phận của thanh niên này thì đã quá trễ, toàn bộ tầm nhìn đều lập tức nhuộm một màu đỏ.