“Xác nhận quân đoàn ma vật xâm lược từ Ma Giới Serend. Ma Giới Turize là tuyến đường số ba, Ma Giới Garne là tuyến đường số bốn, Ma Giới Methys là tuyến đường số một. Mỗi nơi đều không có dấu hiệu phân tán và định công phá trận doanh bên này từ chính diện.”
“Những chuyện đó đều đã nằm trong ước tính. Báo cáo tuyến đường xâm lược cho người ở hiện trường. Truyền cho họ rằng hãy triển khai và đón đầu như đã thảo luận từ trước.”
“Vâng!”
Những người truyền tin liên tục cung cấp thông tin từ rất nhiều quả cầu truyền tin được xếp thành hàng. Tôi dời con cờ được đặt trên bản đồ chính giữa và chuẩn bị ứng phó diễn biến kế tiếp.
Năng lực Thống Trị của Kim Ma Vương đang hoạt động. Chúng tôi có thể triển khai quân lính ở hình thức gần giống như dự đoán tương lai và liên tục chiến đấu trong điều kiện có lợi cho bên này. Tuy nhiên, dường như sự thất bại lần trước đang lướt qua đầu nên trong tôi vẫn tràn đầy căng thẳng.
“Vua Turize. Trận chiến vừa mới bắt đầu thôi, cứ căng hoài như vậy thì sẽ bị mệt liền đấy?”
“Thế này thì tốt hơn. Phi Ma Vương lần trước đã tự mình lao đến sau khi chiến cục được định đoạt, nhưng lần này lại khác biệt. Có nhiều Ma Tộc tương đương hoặc mạnh hơn cả hắn, hơn nữa còn xuất hiện tại từng chiến trường với ý định thay đổi chiến cục.”
Năng lực Thống Trị không thể nắm bắt hành động của bản thân Ma Vương hay những cấp bậc Unique nhận ma lực nồng độ cao từ Ma Vương. Thuộc hạ Unique của Phi Ma Vương đều là chủng loài cấp cao của ma vật trong đội nên xác định vị trí cụ thể của chúng từ đám ma vật cũng không phải khó.
Tuy nhiên, lần này thì chúng tôi không thể xác định vị trí của Ma Tộc từ hành động của địch quân. Chúng đáng lẽ đang thống lĩnh các đội, nhưng lại chẳng có vị trí nào trông giống như thế cả.
“E rằng Ma Tộc cũng có thể ra lệnh bằng sóng ma lực rồi.”
“Nếu Ma Vương mất đi năng lực thì có lẽ chúng sẽ thực hiện đối sách ấy. Trước hết thì chúng ta sẽ vừa đón đầu địch vừa thực thi các phương án tấn công từ nhiều phía. Không chừng chúng ta có thể xác định vị trí của chúng từ tốc độ phản ứng.”
Tuy nghe rất đơn giản, nhưng chỉ cần đào hào dựng vách là đủ để bào mòn thế tấn công của địch. Nếu đối phương xâm lược từ chính diện mà không có đối sách nào thì có rất nhiều phương pháp để đối phó.
Bên địch cũng cần phải làm gì đó để đả thông tình huống. Chúng tôi sẽ vừa tiêu diệt địch quân vừa chờ hành động ấy.
“Bệ hạ! Bên phía Ma Giới Methys vừa liên lạc! Họ nhìn thấy một ma vật khổng lồ chưa từng xuất hiện trong báo cáo trước đó!”
“Ma Tộc… hay nên nói đúng hơn là cấp bậc Unique. Hãy truyền đạt vị trí cho mấy người Ekdoic, bảo họ suy xét khả năng đó là mồi nhử và xử lý đối tượng tuỳ vào độ đe doạ.”
“Chưa gì đã xuất hiện kẻ mà năng lực của ta không nắm được rồi.”
“Nhưng chúng ta cũng đã tính đến khả năng đó. Dù sao thì năng lực Thống Trị cũng chỉ ra khoảng trống bất thường trong hàng ngũ quân địch.”
Nếu là quân đội được rèn luyện kỹ càng thì vẫn có chuyện đối phương tạo ra khoảng trống vì trận hình, nhưng những kẻ chỉ đâm đầu xâm lược sẽ không có khái niệm trận hình. Đã vậy thì khoảng trống bất thường đó đang thực sự tồn tại một thứ gì đó.
Trong trường hợp chỉ có thể tích khổng lồ thì năng lực Thống Trị vẫn có thể nắm bắt. Nếu không thể làm vậy thì khả năng cao thứ đó là cấp bậc Unique kế thừa ma lực nồng đậm của Hắc Ma Vương. Cho dù không được như Ma Tộc thì chúng sở hữu độ đe doạ đủ cao. Đã vậy thì chúng tôi cần phải nhanh chóng đối phó kẻ ấy.
“Ở Ma Giới Turize và Ma Giới Garne lại không thấy cá thể khổng lồ nào giống vậy hết.”
“Đúng vậy. Trong trận hình của chúng cũng không có điểm gì khác thường. Ta muốn sớm nắm giữ thông tin như đặc trưng của chúng từ thế giới thực. Trong trường hợp đó là loại vật cưỡi giống như Dar’agestia của Thương Ma Vương thì có khả năng Ma Tộc đang ở gần đó.”
Quân đoàn vẫn có ý chí và suy nghĩ của chúng, cho dù không thể lý giải cá nhân Ma Tộc như người bạn thì việc phân tích vẫn có ý nghĩa. Trong trận chiến này, điều tôi cần làm chính làm lý giải địch quân càng sớm càng tốt. Khi nắm giữ được toàn bộ diện mạo quân địch thì ắt hẳn tôi cũng có thể tính ra sách lược mà Ma Tộc sẽ thực hiện.
“___ Truyền lời cho đội du kích Garne. Hãy di chuyển vào trung tâm tiền tuyến và chờ đợi hành động của đối phương.”
-------------------------------------------------------------------
“Đội Leanor! Tiến ra phía trước mà kiềm chế quân địch!”
Quân đội của Hắc Ma Vương cũng có nhiều cá thể hình người giống như Phi Ma Vương. Tuy nhiên, so với đội quân tràn đầy sinh khí của Phi Ma Vương thì chúng trông thật ghê tởm.
Những kẻ chỉ có giáp mà không có xác thịt, những binh sĩ cường tráng không đầu, những thứ dị dạng cầm vũ khí vốn dùng để gặt lúa chứ không phải để chiến đấu. Ta từng nghe rằng ma vật chịu ảnh hưởng bởi nhân cách của Ma Vương, vậy thì ta có thể hiểu rõ cảm xúc muốn tận diệt loài người đến mức nào của Hắc Ma Vương ấy.
Chúng không có bá khí cũng không tồn tại sát ý. Thế nhưng, đó lại là những con quái vật tràn tới chỉ để xử lý con người trước mặt. Cả thuộc hạ cũng lộ sắc mặt do dự trước bầu không khí đặc thù ấy.
“Đừng sợ! Cho dù số lượng ít hơn, chúng ta vẫn mạnh hơn chúng nhiều!”
Tuy có chút khó khăn, nhưng đó không phải đối thủ không thể chiến thắng. So với ma vật thú nhân được ban sức mạnh của Phi Ma Vương thì khí thế của chúng yếu hơn. Với một đám tạp quân không thể liên kết thì đội của ta sẽ không thể nào thua kém.
Cả ma pháp, cung tên lẫn tảng đá được bắn từ phía sau cũng có tác dụng. Chỉ còn bọn ta duy trì chiến tuyến này thì số lượng địch quân sẽ dần giảm đi.
Sau khi bắt đầu thư thả một chút thì ta liền hướng ý thức về phía thanh kiếm đang nằm bên hông. Mặc dù đã thành công thu hồi thanh kiếm này sau khi được Methys giao cho, nhưng cuộc chiến lại bắt đầu sớm hơn tưởng tượng nên ta không kịp đưa nó cho cô ấy. Nếu có thể giao trả nó giữa trận chiến thì còn tốt, chỉ là không biết ta sẽ có đủ thời gian như vậy hay không.
“Quái vật chỉ có bộ giáp thì đánh gãy tứ chi chúng! Truyền ma lực thì có thể xử lý, nhưng thế thì sẽ không trụ nổi đâu!”
“Vâng!”
Ta nắm bắt đặc trưng của ma vật, tìm kiếm thủ đoạn tiêu diệt với gánh nặng ít nhất, sau đó thì cung cấp thông tin cho người trong đội nhằm gia tăng hiệu suất. Ở trước tầm mắt là một màu đen không thấy điểm cuối. Quân đoàn ma vật lấp đầy đại địa. Số lượng đúng là đang giảm xuống, nhưng ta không biết cuộc chiến này sẽ kéo dài đến bao giờ.
“Sir Leanor! Quân địch kéo đến từ phía sau đang chia ra hai bên!”
“Có vẻ chúng cũng không ngu ngốc tới mức chỉ đứng chờ. Bên này cũng bắt đầu quen cách ứng phó rồi, hãy dàn rộng trận hình ra. Tuy nhiên, không cần cố xử lý toàn bộ. Hãy tin tưởng những binh lính của nước khác đang ở phía sau chúng ta!”
Bọn ta vốn không nghĩ đến chuyện có thể xử lý toàn bộ chỉ bằng hiệp sĩ đoàn. Điều cần thiết là tạo khoảng trống để binh lính phía sau có thể đối phó. Chỉ cần trấn áp thế công từ chính diện thì còn lại chỉ là những quân địch lẻ tẻ cố xông qua. Nếu đón đầu bọn chúng trong trạng thái vẹn toàn thì đối phương sẽ không thể tiến tới.
Cho dù mục đích của kẻ địch là bao vây thì đó cũng là thời điểm thể hiện sức bền của đội Leanor bọn ta___
“Ngươi là kẻ mạnh nhất ở đây?”
Luồng suy nghĩ ngừng lại chỉ trong khoảnh khắc, nhưng ta lại có cảm giác quãng thời gian ấy vô cùng dài. Hệt như là bản thân được ai đó gọi tên trong phố và suýt nữa quên đi nơi này là chiến trường vậy.
Ở đó là một người phụ nữ. Do trang phục dạng cận chiến và không mặc giáp nên vẫn có khả năng đối phương là mạo hiểm giả, nhưng mạo hiểm giả hiện sẽ không xuất hiện tại nơi này.
Với lại, cô ta không hề mang theo vũ khí, không hề tỏ chút cảnh giác đối với ma vật ngập tràn xung quanh. Hơn hết là cho đến thời điểm xuất hiện ngay bên cạnh ta, không hề có một ai cảm thấy đây là kẻ khả nghi cả.
Trước đối tượng không cảm nhận được sát khí hay địch ý, ta không do dự mà thực hiện một hành động. Đó là vừa giương khiên cùng kiếm vừa giãn cự ly, hít sâu một hơi và cảnh báo cho thuộc hạ xung quanh.
“Tất cả lập tức rời khỏi___”
Tiếng ồn ào xung quanh chợt im bặt. Các thuộc hạ lẫn ma vật xung quanh đã bị cuốn vào bởi công kích của người phụ nữ vừa đột ngột xuất hiện.
Hiện ta vẫn đảm nhiệm chức vụ, vẫn mang ý định tiếp tục đi tới phía trước, cho dù già lão thì vẫn toả sáng mà tiến bước. Song, ta đã ngộ ra một điều. Đây chính là thời khắc đỉnh cao nhất trong đời ta.
“Ủa? Vẫn còn sống kìa.”
Có lẽ ta mới là kẻ càng bất ngờ hơn người phụ nữ trước mặt này. Ta không thể nhìn thấu công kích mà cô ta vừa phóng ra. Đừng nói là đuổi kịp bằng mắt, ta còn chẳng thể nhận thức rằng đó là công kích.
Dù vậy, kinh nghiệm và cuộc đời trong tư cách hiệp sĩ của bản thân đã phòng ngự công kích ấy trong vô thức. Trong lúc cơn đau đến từ dư âm sau khi ngăn cản công kích truyền đến khắp cơ thể, ta nhận ra rằng mình đã phòng ngự được những hai lần tử vong mà đáng lẽ mình không thể né tránh.
“Hự… Ặc…”
Tư thế của cô ta không hề thay đổi, nhưng công kích rõ ràng đã được phát ra. Thanh kiếm mà bản thân dùng để ngăn cản đã bị cong vẹo, chiếc khiên dùng để phòng thủ cùng cánh tay cũng bị khoét thành một lỗ.
Tuy ta không biết công kích đó là gì, nhưng thân thể nhận phải công kích đã nói lên rằng nó là một thứ giống như thanh thương đầy sắc bén. Vì ta còn chẳng thể nhận thức được tốc độ nên bản thân chỉ còn cách cho rằng ít nhất cô ta cũng tương đương với Sir Ragdo khi nghiêm túc.
Nhờ tiếng động của chiếc khiên mất đi tay cầm rơi xuống đất, ta nhận ra rằng mình còn chịu vết thương nặng hơn cả tưởng tượng.
“Sir Leanor!”
“Đừng tiếp cận! Cô ta là Ma Tộc! Tất cả lập lại trận hình và tập trung áp chế ma vật đi!”
Ta nghe thấy tiếng của thuộc hạ từ phía xa. Không có giọng nói của thuộc hạ đáng lẽ đang ở gần. Ta không cảm nhận được phản ứng sinh mệnh quanh mình. Cùng lúc bản thân lý giải điều đó có ý nghĩa gì, ta một lần nữa giương kiếm lên.
Thanh kiếm nằm ở hông vẫn đỡ hơn thanh kiếm bị cong vẹo, nhưng rõ ràng là ta vẫn sẽ chịu tình cảnh tương tự dù sử dụng nó.
Ta tháo thanh kiếm ra và đặt trên mặt đất. Chắc hẳn người ở xa cũng đã nhận ra dị biến từ công kích vừa rồi. Đã vậy thì các cô ấy sẽ nhanh chóng đến đây, thanh kiếm này cần phải giao cho cô ấy mới được.
“…? Ngươi rút thanh kiếm đó ra cũng được đấy?”
“Đáng tiếc là ta chỉ quen dùng thanh kiếm này thôi.”
Đây là Ma Tộc của Hắc Ma Vương. Ra là chúng mạnh đến mức này sao.
Ta vẫn nhớ sức mạnh của Ma Tộc từng tấn công Turize khi xưa. Sau khi người bạn cùng người thương đánh đổi tính mạng mà đẩy lùi đối phương, ta đã luôn rèn luyện nhằm chuẩn bị cho thời điểm bản thân lại đối đầu với mối đe doạ đó.
Chính vì vậy nên ta có chút tự phụ. Dù Ma Tộc xuất hiện, ta cho rằng mình vẫn có thể câu thời gian cho đến khi bọn họ chạy đến. Thậm chí ta còn có suy nghĩ tự mình hạ gục đối phương mà không cần để họ ra mặt.
“Ngươi đường hoàng đấy nhỉ. Thật đáng ghen tị.”
Tuy nhiên, toàn bộ suy nghĩ ấy đều đã bị quật ngã chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi. Ta không thể nào sống sót khi đối đầu với người phụ nữ này. Tuy nhiên, thật lạ là ta lại cảm thấy không tệ. Ngược lại, ta còn có một cảm giác vô cùng thoải mái.
Ta không cần nghĩ đến cơ hội thắng mà chỉ cần bước vào trận chiến đánh cược sinh mệnh cuối cùng. Chắc hẳn vị từng đối đầu Phi Ma Vương ấy cũng có cùng cảm xúc như vậy. Thế thì ta vẫn có thể chiến đấu. Chỉ cần tứ chi này vẫn còn hoạt động, chỉ cần suy nghĩ vẫn còn được duy trì.
“Ghen tị ư… Thật không ngờ ta lại bị ghen tị bởi kẻ mang sức mạnh cỡ đó đấy.”
“Nếu ta là ngươi thì đã không chịu được rồi. Biết được sự vô lực của mình khi đứng trước sức mạnh tuyệt đối mà vẫn phải bắt buộc chiến đấu. Trong tình huống tuyệt vọng như thế mà có thể đường hoàng thì chẳng phải ăn gian quá à.”
Lần đầu tiên, ta cảm nhận được khí tức và ma lực từ người phụ nữ. Cảm giác khó chịu giống như tổ nhền nhện quấn quanh thân. Đây không phải sát ý rõ ràng hướng thẳng vào ta, đó là làn sóng cảm xúc tuôn trào đối với tất cả những kẻ ngoài cô ta.
Điểm cuối của những cảm xúc ghen tị, đố kỵ, xa lánh vô số người. Ta thậm chí còn cảm thấy thương hại vì một con người lại có thể vặn vẹo đến nhường này.
“Đó chính là lòng tự tôn của một hiệp sĩ, là bộ dạng mà ta phải thể hiện cho thuộc hạ trong thân phận đội trưởng đội Leanor. Hỡi bề tôi của Ma Vương sẽ cướp đi tính mạng này, ta khuyến khích ngươi hãy xưng tên trước khi ta chết đi.”
“Aha! Cách hỏi tên thú vị thật đấy nhỉ!”
“Đây là trải nghiệm của cá nhân ta. Bản thân thỉnh thoảng lại nhớ đến những kẻ ta đã chém mà không thèm xưng tên. Tuy không phải cảm thấy đau thương gì, nhưng ta nghĩ mình ít nhất cũng nên xưng tên cho đối phương mới phải.”
Ta câu thời gian bằng cách nói chuyện và tiến hành cầm máu bằng ma pháp. Ta vừa nghĩ đến chuyện cậu ấy sẽ câu nhiều thời gian hơn vào những lúc thế này vừa xua đi ký ức đang tái hiện ấy.
“Hừm. Chuyện cũng không hại gì mà lại còn có lý nữa! Ta là Zahakva, một con nhện sẽ giết sạch lũ sâu hại loài người vì Ma Vương-sama!”
“Thế thì hãy để ta vùng vẫy vậy. Nếu lưu lại trong ký ức của người dù chỉ một chút thì cũng thật may mắn.”
Cánh tay phải vừa cầm khiên hầu như chẳng dùng được, nhưng vốn ta đã chẳng thể ngăn cản công kích của Zahakva. Vậy thì cứ xem như bản thân đã nhẹ đi một chiếc khiên và cánh tay vậy.
Điều ta cần suy nghĩ là tại sao bản thân có thể ứng phó công kích đầu tiên của đối phương. Điều ta còn sống tức là bản thân đã cảm nhận được điềm báo nào đó trong vô thức. Nếu có thể lưu lại thông tin ấy cho người đến sau thì…
“Ta chẳng muốn lưu lại gì đâu. Với cả ta cũng ghét mấy tên đầy râu ria nữa!”
“___!”
Cánh tay bị bật đi, thân thể trở nên lung lay. Nhìn lại thì thanh kiếm càng cong vẹo và không giữ được nguyên dạng. Tuy nhiên, điều này có nghĩa ta đã thành công ngăn chặn công kích của Zahakva.
Mặc dù ngăn cản bằng thanh kiếm được bọc Cường Hoá Ma Lực mà vẫn bị như thế, nhưng ta đã nắm được hai thông tin sau lần giao chiến vừa rồi.
Một, Zahakva công kích bốn lần trong một lượt, góc độ hơi khác nhưng vẫn đến từ bản thể. Hai, công kích ấy sở hữu công kích dị thường mà vẫn ngắm chính xác kẻ địch nhờ suy nghĩ của Zahakva.
Khác với lần tập kích đầu tiên, ta đã nắm chắc mà thành công ngăn trở công kích ấy. Chỉ cần tầm mắt đuổi theo thì ta vẫn có thể tránh được chỗ hiểm dù không nhận thức được nó.
“Vẫn còn sống!”
“Dù sao ta cũng không thể nhận cùng công kích mãi được.”
Tuy nhiên, ta không thể ngăn cản cả bốn lần công kích một cách hoàn hảo. Hiện tại thì thịt ở vai, sườn và bắp chân đều đã bị tróc ra.
Với uy lực đã giết sạch thuộc hạ ở gần chỉ bằng hai đòn, cho dù né được chỗ hiểm thì ta cũng không thể né tránh toàn bộ.
“Vậy sao, hoá ra ngươi cũng không phải gặp may nhỉ. Nhưng thế đã đủ rồi, chết đi!”
Thanh kiếm lại một lần nữa vang lên và suýt bị đánh bay. Da thịt ở vài nơi bị tước đi nhưng vẫn không trúng chỗ hiểm. Có vẻ cô ta nghiêm túc muốn giết ta, nhưng tốc độ và uy lực lại không thay đổi. Thế thì___
“Hự!?”
Trước khi ta kịp điều chỉnh tư thế thì lại tiếp tục có truy kích. Tuy đã thành công dùng kiếm đánh trượt đi, nhưng dưới trạng thái mất tư thế thì ta không thể ngăn chặn hoàn toàn và bị đánh bật về phía sau.
“Khó chịu thật đấy!”
“… Ta đã nghĩ ngươi phát ra công kích chính xác cứ như tay chân của mình… nhưng hoá ra nó đúng là tay chân thật.”
Ta đứng dậy mà nhìn chằm chằm Zahakva. Vì liên tục ra đòn nên cô ta đã lưu lại tàn ảnh mà cả mắt ta cũng có thể thấy. Công kích đầu tiên thì vẫn không trông thấy, nhưng công kích sau đó đã có thể lưu lại một chút trong tầm nhìn của ta.
“___ Quả nhiên là ngươi không nhìn thấy. Thật ra ta cũng không định giấu diếm gì cả.”
Từ vị trí gần vai của Zahakva có bốn thanh thương… không, là bốn cái chân đang đâm ra. Đó là chân nhện, cô ta đã bắn ra và thu vào bốn cái chân ấy với tốc độ siêu nhanh.
Một người phụ nữ vừa là Ma Tộc hình người vừa sở hữu chân nhện. Đây chính là thân phận thật của Zahakva sao.
“Lúc ngươi tự giới thiệu là nhện thì ta còn tưởng đó chỉ là hình ảnh ẩn dụ. Hoá ra là không phải.”
“Có vẻ ngươi đang phân tích với vẻ hứng thú, nhưng ta chỉ mới vung vẩy tay chân thôi đấy? Chỉ vậy thôi cũng khiến ngươi vui mừng à?”
“Ngươi đang cố tình thu chúng vào bên trong. Điều đó nhằm gia tốc cú đâm trong cơ thể và khiến ta phản ứng chậm đi. Đó là lý do ta có thể nhìn thấy bọn chúng khi ngươi bắt đầu công kích liên tục.”
Ta nhớ lại câu chuyện về kiếm kỹ ở thế giới của người đàn ông đã trở thành bạn thân của bệ hạ. Có một kỹ thuật tên là Battou, và nó được thực hiện bằng cách rút kiếm từ trong bao với tốc độ rất nhanh… Kỹ thuật của Zahakva có vẻ là một thứ gần giống như vậy.
Ta không thể tưởng tượng ra cách thức, nhưng đó là bốn đòn công kích liên tiếp được tụ lực trong cơ thể và đâm ra với tốc độ cao nhất. Song, khi liên tiếp tấn công thì tốc độ và uy lực liền giảm xuống một bậc. Minh chứng là ta vẫn có thể sống sót kể cả khi đỡ đòn trong trạng thái bị mất tư thế.
“…”
“Nếu chỉ vung vẩy thì ngươi không cần thiết phải thu về với tốc độ cao. Đó là kỹ thuật được tạo ra nhằm phòng ngừa kẻ địch xuất hiện trong trường hợp bất trắc. Hẳn ngươi đã thu về để không lộ ra điều đó với đối phương. Chính vì bị nhìn thấu bởi một tên tép riu nên ngươi cảm thấy bực bội trong lòng ư?”
“Ai biết được. Có lẽ ta còn cảm thấy hơi vui vì kỹ thuật mình đùa nghịch nghĩ ra lại được ngu ngốc phân tích kỹ đến mức này đấy!? A, nhưng mà cái kiểu nói chuyện với vẻ đắc ý kia thì nghe bực lắm đó!”
Zahakva lại thu chân nhện vào trong người. Chắc hẳn cô ta muốn một lần nữa tận dụng cú đâm mang tốc độ cao ấy.
Ta đã câu nhiều thời gian nhất có thể, cũng thành công tìm ra một kỹ thuật của đối phương. Tuy nhiên, ta không thể ngăn cản công kích tiếp theo được nữa. Mặc dù có thể nắm kiếm, nhưng cả khuỷu tay lẫn vai đã không thể cử động như bình thường. Hơn hết là ta đã không còn đôi chân để đứng dậy.
“… Chỉ đến đây thôi sao.”
Cuộc trò chuyện cùng nội dung cuộc chiến giữa ta và Zahakva sẽ được thuộc hạ truyền đến mấy người bệ hạ. Ta buông kiếm, dùng sức lực còn lại mà ra ám hiệu bằng ngón tay cho thuộc hạ. Mặc dù không rõ nó có thể dùng được hay không, nhưng không chừng nó sẽ là đầu mối để tiêu diệt Zahakva.
“Ủa mà tên ngươi là gì ấy nhỉ? Mà thôi sao cũng được!”
Cơ thể ta bỗng phản ứng khi đối phương tung công kích. Cơ thể này lại mạnh mẽ hơn cả ta tưởng tượng. Tuy rằng có hơi bất mãn về thành quả, nhưng về kết quả thì ta sẽ khen nó làm rất tốt.
Liệu ta đã có thể sánh ngang với hiệp sĩ mà mình tôn kính hay không? Liệu ta đã trở thành hiệp sĩ mà bản thân và người bạn quá cố cùng hướng tới không? Hỡi người vợ ta yêu nhất, bỏ nàng ở lại chính là lưu luyến lớn nhất của ta.
Khoé miệng bản thân cong lên. Có lẽ ta còn nhiều lưu luyến hơn mình nghĩ.
“____”
Tiếng ầm ầm cùng gió lay động cơ thể. Tuy nhiên, thân thể ta vẫn còn. Có ai đó đã xen vào và ngăn cản chân nhện của cô ta.
Mái tóc dài màu vàng cùng chiếc áo choàng xanh phấp phới. Đó là tấm lưng mà ta đã nhìn biết bao lần, nhưng phong thái ấy lại khiến bản thân có cảm giác như đây là lần đầu mình nhìn thấy.
“Thật lòng xin lỗi, Sir Leanor. Illias Ratzel thuộc đội Ragdo sẽ đảm nhiệm nơi này.”
“Sir Ratzel…!”
Cho dù bộ dạng khác nhau, nhưng tấm lưng ấy lại chồng lên bộ dạng ngày xưa của người bạn.
A, cậu có thấy không hỡi bạn ta. Ý chí của kẻ gục ngã với giấc mơ dở dang như cậu đã được con gái thừa kế rồi đấy. Không còn gì phải lo lắng cả. Cậu có thể tự hào hơn bất cứ ai. Tự hào về bóng dáng đối mặt kẻ thù trong thân phận của một hiệp sĩ đầy kiêu hãnh đang cứu rỗi không chỉ Turize, mà là cả thế giới này.