Thiết Hành bước vào nhà , dựa vào vách tường lặng yên mà bật lửa.
Lần đầu tiên anh tiếp nhận vụ án mà cậu trai cùng một lúc ngoài ý muốn tử vong. Hơn nữa, ba đứa nhóc này anh vừa gặp qua cũng ko lâu lắm. Cả ba đều là những đứa trẻ rất ngây thơ, khờ khạo. Tuổi mới , thôi, trẻ trung phơi phới.
Lại nhớ đến, hôm nay cục trưởng cục hình cảnh đã phải quay cuồng với bọn ký giả, rồi vờ là mình vô cùng bận rộn để từ chối trả lời. Ko còn cách nào khác bọn nhà báo lá cãi kia mới hợp sức với nhau thêm mắm thêm muối thật nhiều điều đi.
“Thiết Hành, giờ toàn bộ thành phố đều tập trung vào án mạng ở Hòe Thụ Lý. Thượng cấp cũng rất quan tâm đến chuyện này, bảo là sự kiện ảnh hưởng đến dư luận xã hội. Nên theo ý tôi, cậu đừng điều tra đi điều tra lại làm gì nữa, cứ lấy giám định của pháp y làm chuẩn cho rồi đi.”
“Chư Cát cục trưởng, em ko hiểu, nếu bị gây áp lực thì khỏi điều tra nữa àh?”
“Vì nếu cứ chăm chăm vào đó, rất có thể sẽ gây khủng hoảng trong dân chúng. Chẳng có ý nghĩa gì cả!”
“Nhưng sếp cũng nên biết, trên thi thể người chết nào cũng có dấu tay màu đen cả. Đến chuyện này cũng giải thích ko xong, sao có thể coi nó là sự cố bình thường được chứ!”
“Thiết Hành, bộ cậu muốn toàn bộ dân ở thành phố này đều biết về dấu tay đen này mới vui sao. Án mạng bí ẩn sao lại đem ra bàn như chuyện trà dư tửu hậu thế? Giờ cũng còn rất nhiều người mê tín đó, mấy chuyện gây hoang mang này chỉ tổ làm loạn thêm thôi. Mà mấy vụ án kia, rõ ràng là bên pháp y đã xác định là ngoài ý muốn rồi còn gì. Chúng ta phải mau mau đưa ra kết luận cuối cùng chứ, đừng để người ta nói ra nói vào. Bảo là cục cảnh sát của chúng ta chẳng biết làm gì, chỉ tổ lãng phí nguồn lực quốc gia….”
“Cục trưởng, ý của sếp là nên ém nhẹm chuyện này sao?”
“Không phải là ém nhẹm cho qua chuyện, mà đến pháp y còn giám định ko ra mấy nghi điểm trong đó mà. Chúng ta ko thể nào tiếp tục làm mấy chuyện rảnh hơi như thế được nữa.”
“Cảnh sát nào ngày đầu tiên đến đây, cũng đều nghe sếp nói là: hiện trường vụ án ko hề có cái gì là ngẫu nhiên tồn tại cả, nó ở đó thì chỉ có thể là một manh mối thôi.”
“Đúng, là tôi đã nói như thế đó. Nhưng có thể áp dụng cho vụ án này sao. Giờ tôi hỏi cậu, cậu nói xem tại sao lại có thể để lại dấu tay như thế? Ngoài dấu tay màu đen ra thì còn có nghi vấn nào khác nữa ko?”
“Ko có, nhưng cũng ko thể nói đây là ko có nghĩa. Này là sếp dạy em mà.”
“Thiết Hành, cậu đâu phải mới làm hình cảnh ngày một ngày hai. Sao cứ khí thế trào dâng như bọn tân binh mới vào ngành thế kia. Ko cần cậu nói tôi cũng biết, mấy dấu tay đen kia, bên pháp y cũng ko thể phủ nhận được. Tôi là cục trưởng nhưng tôi cũng là hình cảnh mà. Nếu vụ án có nghi vấn, ko cần cậu nói tôi cũng sẽ ko bỏ qua đâu. Bất quá, giờ chút cũng ko có nữa là.”
“Em biết, lời sếp nói cũng có lý riêng. Nhưng đối với mấy vụ án này, em ko cách nào chấp nhận được. Thậm chí kết thúc bây giờ liền cảm thấy thật ko đành lòng chút nào cả. Em ko thể xếp xó lại những hồ sơ đó được. Em ko thể.”
“Thiết Hành, đây là quyết định của tôi, cũng là sự thống nhất của cấp trên đó.”
“Em xin lỗi, cục trưởng, em ko thể tiếp nhận được.”
…
Mũi phun ra khói thuốc mờ mịt, mỏng dần rồi từ từ tiêu tán trong ko khí. Cửa lớn của phòng mở ra, bước chân rời đi. Sau lưng còn văng vẳng tiếng khóc than thảm thiết của bà phùng và mấy lời an ủi của hàng xóm.
Lữ Thiên chậm rãi đến bên cạnh Thiết Hành, chăm chú nhìn anh, “Thiết đội trưởng àh, hôm qua anh cùng Chư Cát cục trưởng cãi nhau àh?”
Thiết Hành phả ra ngụm khói, lắc lắc đầu nói: “Ko, tôi chỉ là ko thể nghe theo lời ngài ấy thôi.”
“Em còn nghe nói. Chư Cát cục trưởng bảo anh ngừng điều tra, nhưng anh ko chịu.”
Ko ngờ tin đồn lại truyền mau đến thế. Thiết Hành dùng ngón tay để vào miệng ra dấu im lặng, xong lại trực tiếp nói: “Ừh, nên sau này tôi ko thể theo vụ này nữa rồi. Hôm nay là lần cuối rồi.”
“Vậy anh điều tra xong rồi sao?”
“Điều tra.”
“Lén hả?”
“Tức là ko công khai rồi. Dù là cảnh sát, nhưng nếu ko được cho phép thì vẫn bị xem là bất chính đó!”
“Kia. . .” Lữ Thiên bỗng mỉm cười, đôi mắt trong veo nhấp nháy: “Chừa chỗ cho em chân nữa nha?”
Thiết Hành có chút bất ngờ. Anh thật ko khỏi nhìn thật lâu vào đôi má phún phín như búp bê của cậu hình cảnh mới vào nghề này, thắc mắc: “Tại sao? Dù tôi với cậu là cộng sự, nhưng chuyện này là điều tra cá nhân. Hơn nữa kết quả thật mông lung đi. Cậu cố theo cũng chẳng có ít gì đâu.”
“Lại chết thêm mạng nữa rồi đó. Sếp Thiết, nếu giờ em ko tham dự thì sau này làm sao có đủ tư cách để làm hình cảnh đâu.” Ánh mắt của Lữ Thiên lóe lên sự kiên định, sau đó là mỉm cười, nụ cười lấp lánh ánh sáng. Ở cậu có cái gì đó tin tưởng và chân thành thêm vào chút cứng đầu nữa. “Hơn nữa em muốn giúp anh, muốn giúp anh điều tra mà. Sếp Thiết cho em theo với, cộng sự với anh là vinh hạnh của em đó.”
Thiết Hành bị cậu làm cảm động. Đôi mắt trong suốt sáng ngời. Đúng kiểu nam tử hán khi đã quyết thì bền chặt tâm can. Dù sao cũng ko sợ một mình đơn độc, kia đã có cộng sự rồi còn gì. Mà giờ muốn ko cho cậu theo cũng ko được. Cảm giác mới mẽ của anh lúc này thật ko thể dùng từ ngữ nào mà hình dung được.
Nhưng anh cũng chẳng biểu lộ chút biết ơn nào ra ngoài cả. Miệng chỉ đều đều nhả khói, giọng cố điều chỉnh cho thật ngưng đọng mà nói: “Đi thôi, chúng ta tiếp tục xem xét hiện trường nào.”
Chu Hà Sinh lại nghe tin ngoài ý muốn. Anh vội vàng chạy đến, thì thấy Biện Chân đang ăn nói nhỏ nhẹ mà an ủi bà Phùng. Hiện trường còn thấy mấy đường sơn trắng vẽ hình người ngay cửa, khiến người khác ko khỏi liên tưởng đến thảm kịch lúc đó.
Thật là thời buổi rối loạn, chuyện ngoài ý muốn cứ xảy ra ko ngừng. Giờ là thời nào đây? Anh buồn bã đứng nhìn thật lâu. Chẳng biết làm gì cả, đầu ko ngừng nhớ lại, mới sáng sớm nay thôi còn nhìn thấy ba đứa nó thật khỏe mạnh chạy giỡn loạn cả lên. Đứa nào cũng cao gầy nhưng ăn nhiều lắm, tụi nhỏ như thế sao thoáng cái là chết rồi? Thật khiến người ta ko thể chấp nhận được mà.
“Áh?! Lại có người chết” Một giọng nữ nũng nịu vừa cất lên từ sau lưng, khiến anh quay đầu lại. Cố Viễn Thần đang đứng ở cầu thang. Thái độ vẫn như khi nhìn thấy xác của Du Lộ Cương trước đây. Đôi mắt tối đen hun hút như bóng ma, thăm thẳm sâu đến độ người khác ko thể nhìn ra được suy nghĩ thật sự.
Mà âm thanh vừa phát ra lại là của Hồ Bích Mai. Tay chị ta đang nắm lấy cánh tay của Cố Viễn Thần, đầu còn thân thiết dựa vào người cậu ta nữa. Vẽ mặt như đang bị dọa cho hoảng sợ ko thể tự thân đứng được ko bằng.
Lúc này, Biện Trung Thành thở dài ai oán từ trong nhà bước ra, sẵn tiện đóng lại cửa lớn của nhà . Vừa thấy ba người nọ đều tụ tập ở đây thì dặn dò: “Về nhà hết đi, chẳng giúp gì được đâu. Thiết đội trưởng vẫn đang điều tra đó. Còn nữa, tất cả mọi người nên chú ý an toàn. Chúng ta đã thấy quá nhiều chuyện ngoài ý muốn rồi, nên đừng đi lại lung tung nữa nha.”
Nói xong lại thở dài thêm cái nói nữa, rồi dỗ dành mọi người: “Đi thôi đi thôi, nhà họ Phùng này, so với họ Trần ở lầu còn thảm hơn. Một lúc chết cả ba mạng, thật là, haizzz.”
“Thật là đáng sợ chứ gì! Tòa nhà của chúng ta thật có tà khí rồi. Chú Biện àh, chú ở đây lâu nhất, nên chú cũng phải thật cẩn thận bảo vệ sự an toàn cho chúng tôi nha.” Hồ Bích Mai nũng na nũng nịu bước lên cầu thang, còn ko quên liếc mắt đưa tình với Biện Trung Thành vài cái.
“Đều là chuyện ngoài ý muốn. Tôi có là Tôn Ngộ Không cũng chưa chắc thắng nổi đâu. Vẫn là nên tự mình chú ý đi. An toàn là nhất đó.” Biện Trung Thành phớt lờ ánh mắt kia. Tầm nhìn của anh chuyển đến bàn tay đang nắm chặt lấy Cố Viễn Thần, lắc đầu đầy ngụ ý. “Các người tuổi hãy còn ít lắm. Vẫn là nên chú ý đến tác phong trong cuộc sống nha. Tuy giờ nói là tự do yêu thương. Nhưng vẫn còn là học sinh…. Cũng đừng học đòi theo người lớn đó….”