Văn Hổ, Văn Long vừa ăn sáng vừa hậm hực. Cửa chính bị khóa ko cách nào chuồn ra ngoài được. Muốn leo xuống nhưng lại bị lang cang ngoài cửa sổ cản lại. Tụi nó thật chẳng biết làm sao bây giờ?
“Mẹ nó, bà nội cũng quá đáng lắm, ra ngoài là khóa ngay cửa lại. Thật tuyệt đường sống của chúng ta mà.”
“Cũng không hẳn như vậy, chúng ta thử tìm cách khác coi. Nếu ko thì,….cạy cửa đi?”
“Hứ, làm như ai cũng khỏe như trâu giống mày vậy!”
Hai đứa cứ ngồi bệch xuống sàn nhà, thật muốn đi bơi quá đi mất. Đầu tụi nó cứ toàn là tiếng nước tí tách. Còn Văn Pháp thì đang ngồi trước mặt cả hai mà cắn bút với mấy công thức toán trong đống bài tập.
“À, có rồi!” Văn long hưng phấn kêu lên. Nó bỗng trở nên vui vẽ thật bất ngờ.
“Có gì, mau nói.”
“Vẫn là phương pháp so kè tốt nhất. Nín thở!”
“Ha, ý kiến này hay nha. Sao trước giờ tụi mình ko chơi chứ. Tao đi lấy hai chậu nước.”
“Khoan đã,” Văn Long cản lại, xong kéo nó vào nhà bếp mà nói: “Chậu nước cạn lắm, rất dễ ăn gian nha. Tao nhớ là trong nhà mình có bồn nước dự trữ mà. Cứ đem nước đổ đầy rồi cùng dìm đầu vào trong đó, ai ko chịu được, nổi lên trước thì coi như thua.”
“Được, ai sợ ai.”
Hai đứa đổ thêm nước vào bồn cho thật đầy, sau đó bắt thêm hai cái ghế, nhướng người nhìn vào, bên trong đã tràn trề rồi. Văn Long và Văn Hổ cùng cởi áo bắt đầu, còn Văn Pháp là trọng tài.
“Tụi bây hết trò rồi sao mà cứ đâm đầu vào mấy thứ nguy hiểm hoài vậy.” Văn Pháp cứ luôn miệng ngăn cản.
Văn Long, Văn Hổ đã sớm say men cá cược, nên ra lệnh cho nó: “Mày bớt nói nhảm chút đi, cứ đứng yên đó nhìn nhìn coi đứa nào trồi lên trước là được rồi. Tốn vài phút chứ mấy.”
Không còn cách nào khác, Văn Pháp đành phải hô lên tiếng, ra hiệu bắt đầu. Hai cái đầu cùng lúc chìm xuống bồn nước, chỉ còn lộ ra dúm tóc đen thui, mặt nước cứ sóng sánh bình lặng.
Vài giây sau, Văn Pháp bỗng nghe bên ngoài truyền đến âm thanh giòn tan, nghe rất rõ ràng. Nó từ phòng bếp bước ra phòng khách đảo mắt nhìn xung quanh, thì phát hiện cửa sổ phía tây đã bị vỡ một mảnh kiếng. Cánh cửa chõng chơ nghiêng về phía bên ngoài. Mấy mảnh kiếng màu lam bị vỡ rớt vương vãi trên sàn nhà. Nó nặng nề bước đến gần, thấy mấy mảnh vỡ cứ kéo dài lấm tấm từ cửa sổ đến tận sàn nhà.
Văn Pháp thật cẩn thận đóng chặt cửa sổ lại, lúc này nó mới về lại nhà bếp. Giày nó như bị bê bếch dính dơ, vội vàng di chuyển theo một tiếng gọi xa xăm ko thể cưỡng lại được từ đâu đó. Vừa đến ngoài phòng bếp thì phát hiện, cửa nhà bếp ko hề có gió thế mà lại bị khép chặt. Càng làm nó hoảng hốt hơn nữa là, cánh cửa kia dù đẩy thế nào cũng ko thể nhúc nhích.
Văn Pháp cảm thấy mình mình đang bị bỏ rơi trước cửa. Nó ra sức xoay ổ khóa, đầu cứ ko ngừng đập vào cánh cửa.
“Văn Long, mở cửa. Văn Hổ đừng thi nữa, cửa kiếng nhà chúng ta vỡ nát rồi.”
Trong cánh cửa kia, ko có ai trả lời nó cả. Từ những kẻ hở, có thế nghe được tiếng nước chảy đang vọng ra, dường như còn có cả tiếng ghế đang kéo lê trên sàn nhà. Tiếng thùng nước trống rỗng đang đập vào mép bồn. Còn có ánh sáng mong manh vừa vụt qua rồi biến mất nữa.
“Đừng giỡn nữa mà.” Văn Pháp cảm thấy giận bọn nó lắm, tức đến nỗi ko biết nói gì luôn. Thế là nó dùng hết sức mình đập ầm ầm vào cửa, như muốn tự tay phá nát nó ra ko bằng. Nhưng ko hiểu sau cánh cửa nó lại dị thường vững chải, đến nổi lớp sơn mỏng bên ngoài cũng chẳng hề hấn gì cả,cứ [binh binh] cộng hưởng lại nấm đấm của nó.
“Văn Long, Văn Hổ, mở cửa ra. Mở cửa! Văn Long….Văn Hổ…..”
Thời gian từng giọt, từng giọt chậm chạp trôi qua. Văn Pháp ở bên ngoài gọi đến khàn cả cổ họng. Trong cánh cửa kia tiếng nước chảy đã dần dần ngừng lại.
Tĩnh lặng, tĩnh như tảng đá nhỏ ngoài sân ở quê nhà trong ký ức của nó. Nó thỉnh thoảng cũng có đi qua chỗ đó, tiếng bước chân cứ dồn dập như còn một ai khác đang theo cùng rồi bước lên đá mà đi. Nếu bạn đi nhanh nó nhanh, đi chậm nó chậm. Mỗi khi gắng sức chạy thì nó như đang đuổi theo. Mà Văn Long cũng thường hay trốn ở đâu quanh đó, miệng gắn vào cái lưỡi dài đầy máu, còn đeo thêm răng nanh xiêu vẹo, nhát cho Văn Pháp phải khiếp vía từ nhỏ đến lớn luôn.
“Đừng có dọa người như thế!” Văn Pháp gom hết bao nhiêu uất ức từ nhiều năm trước mà thốt lên lời. Nó kiềm ko được, bỗng nhiên muốn khóc. Hu Hu nước mắt nghẹn ngào cũng ko thể nào ngăn được sự yên tĩnh lạ lùng đang xâm chiếm tâm hồn nó. Đến tột cùng đều ko có tiếng động nào hết. Bọn Văn Long, Văn Hổ trước giờ chưa từng vui đùa mà yên lặng như thế. Đứa trẻ , tuổi làm gì mà ko thích vui chơi ồn ào.
Văn Pháp nhếch nhác lau lau mũi. Lại gõ cửa lần nữa, bên trong vẫn ko có phản hồi gì cả. Nó vội chạy đến cửa lớn kéo lê thùng dụng cụ đến. Búa, kiềm…. Búa chắc dùng được.
Cầm lên tay búa sắt. Văn Pháp chạy đến cửa nhà bếp hét lớn lên: “Văn Long, Văn Hổ, nếu còn ko nói nữa là tao phá cửa đó nha. Tụi bây nói gì đi, đừng giỡn nữa mà.”
Giọng nói như gào khóc, bên trong vẫn như cũ, im lặng như tờ.
Lòng Văn Pháp hoảng sợ, bắt đầu giơ búa lên đập nhát đầu tiên [Rầm!] Tay vẫn chưa dùng hết sức, cánh cửa chỉ bị chấn động một chút, tuyệt ko sứt mẻ gì.
Bên trong phòng vẫn tuyệt đối yên tĩnh khiến Văn Pháp càng lúc càng rối loạn. Nó dùng hết sức hung hăng bửa xuống, thậm chí là đem toàn bộ sức lực mà phá cửa.
[Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Đùng!] Tay của Văn Pháp cuối cùng cũng bửa ra được một tiếng phá cửa lanh lanh lảnh giòn tan. Bắt đầu đau đớn, sức lực giống như ánh mặt trời lúc hoàng hôn, sáng bừng lên rồi vụt tắt. Ngón tay giờ lại run rẩy, tay cầm búa ko nổi nữa cứ để mặc nó rơi xuống.
Mặt đất màu đỏ đậm giờ đang vương vãi ko biết bao nhiêu là mảnh vỡ, mà nguyên nhân chính là chiếc búa nằm chỏng chơ kia. Có vài mảnh nhỏ bám vào quần của Văn Pháp. Nó hồng hộc thở, mắt mở to nhìn cảnh tượng bên trong.
Đầu của Văn Long và Văn Hổ vẫn còn cấm trong bồn nước. So với lúc nãy thì sâu hơn nhiều, cả cái cổ ốm o dài hoẵng đều cắm vào. Tư thế thật kỳ quái, Cánh tay Văn Long hãy còn bám vào thành bể, còn Văn Hổ thì có cái đùi đang chìm sâu trong nước.
“Tụi bây đừng giỡn nữa mà, tao đã phá cửa rồi đó.” Văn Pháp khóc ko thành tiếng. Nó bước qua vũng nước còn đang đọng lại trên sàn, nắm tay Văn Long mà kéo. Bỗng nghe loạt xoạt, rồi tràng âm thanh cộng hưởng với nhau. Văn Long cả người té nhào trên mặt đất, thùng nước và ghế cũng ngã ngay xuống. Nước ko màu ko sắc cứ tràn ra cả sàn nhà, làm ướt đi nền gạch màu đỏ đậm, rồi nó cứ chảy tràn lan hết chỗ này đến chỗ khác, như đang khiêu khích với đôi chân của Văn Pháp vậy.
“Văn. . . Văn. . .” Hai hàm răng của Văn Pháp va vào nhau. Nó nhìn đầu tóc ướt mem của Văn Long, trên cổ nó còn lưu lại một dấu vết đen huyền, rực rỡ đến chói cả mắt. Bỗng nhiên cả người cảm thấy ko thể nào thở nổi nữa.
Tử vong. Trước giờ tụi nó đều trốn trong nhà, nhìn lén ra khe cửa những đoàn đám ma. Nào là nam là nữ mặc tang phục, còn có lá cờ màu đen, nổi bật lên đó là đầy nhóc chữ trắng. Một cỗ quan tài tối đen như mực. Bọn nó thường hay nó trong quan tài là người đã ngủm cù đèo từ đời tám hoánh nào rồi. Trong bọn, chỉ có Văn Pháp thường hay che mặt ko dám nhìn, nó nhát lắm cứ tưởng tượng trong đó nào là ma quỷ, yêu quái, với ranh nanh trắng hếu lưỡi dài, miệng ngoác thật đáng sợ.
Hơi thở của tử vong.
Chân Văn Pháp nhũng ra, run rẩy, một chất lõng túa ra ướt cả quần, dòng nóng ẩm kia men theo đùi mà chảy vào trong giày. Nó ko kiềm chế được.
Chết lặng hồi lâu, đầu liền bắt đầu phản ứng với sự việc trước mắt. Từ trong sâu thẳm của tâm hồn bảo Văn Pháp là phải chạy ra ngoài mà trốn. Nó ngã chỏng gọng, bả vai bị đập xuống, khóc thút thít ko thành tiếng, lòng sợ hãi vô cùng, tai bỗng nghe được tiếng cọ xát the thé như trong trí nhớ. Tiếng động đó như đang ăn mòn vào xương, [xoạt xoạt xoạt] vang lên.
Sau lưng nó thật sự có tiếng bước chân lạnh lẽo vang lên. Nhiều năm về trước cũng ko rõ ràng như thế. Sao mà lạnh quá, lạnh tận xương tủy. Bước chân kia đang tiến đến, bước thẳng thừng đến gần nó.
Khiến người như cảm nhận được trận cuồng phong lạnh lẽo đang thổi tới.
Mắt Văn Pháp ráo hoảnh, nó chạy nhanh đến cửa lớn, tay liều mạng mà đập vào cánh cửa. Cửa vẫn khóa. Nó điên cuồng nghĩ muốn rời khỏi đây, khó khăn lắm mới có thể mở miệng phát ra lời cầu cứu thảm thiết: “Cứu con, cứu con, bà ngoại ơi….Chú Biện ơi….”
Mấy âm thanh này từ trong nhà họ Phùng truyền ra ngoài, hòa lẫn vào khoãng ko lãng đãng thì trở nên loãng hơn rất nhiều. Nhưng, trong tòa nhà cao lớn này, nhà nào nhà nấy đều đóng cửa kín mít cả. Người ở đây đều có thói quen như thế, bất quá thỉnh thoảng của có nán lại lắng nghe thử xem nhà bên cạnh là tiếng động gì.
“Cái bọn ba đứa Văn Long này lại giỡn ầm ĩ nữa rồi.” Biện Chân dùng khăn lau lau mấy ly trà bằng thủy tinh ở phòng khách. Vừa nói vừa nhìn mấy vết bẩn vẫn còn bám bên mép ly, liền cúi xuống hà cái để lại trên đó mảng hơi nước.
Biện Trung Thành đang đeo kiếng lão, ngồi trên ghế độc Mộc Lan kiếm phổ. Anh “ừhm” tiếng, rồi lại tiếp tục dùng tay múa múa theo mấy tư thế trong đó.
Dưới chân lạnh như băng, miệng cũng kêu ko thành tiếng nữa rồi. Văn Pháp bất lực nhìn cánh cửa, quay người…. Nó thấy khoản ko rộng rãi ở phòng khách, TV, ghế dựa, sopha,….Cảnh tượng quen thuộc bỗng trở nên xa lạ. Vì hoảng loạn, vì mơ hồ, vì kí ức lạnh như băng đang nặng nề tỏa ra sát khí. Vì ko thời gian đang u ám càng lúc càng đè nặng lên nó. Tiếng bước chân cọ xát càng lúc càng sát bên cạnh. Hoảng hốt, đầu bỗng lang mang, ánh đèn màu lam kia, đúng rồi là đang vẽ mặt người, rõ ràng đang từ từ hình thành mặt người mà….
Rất nhiều mặt người, cuối cùng thì vặn vẹo ma quái, rồi tất cả đều vỡ vụn. Ngực nó như bị đâm nát vào, đau đớn quá, lạnh quá, cổ họng hô hấp khó khăn. Ko thở nỗi! Cuối cùng cũng chẳng có thứ gì đến cả.
—————-